Tổ An có chút khó chịu:
- Yêu tinh, đây là ngươi đang khiêu khích, đợi lát nữa ta mà không nhịn được, ngươi có chịu trách nhiệm được không?
Bùi Miên Mạn rúc vào trong lòng hắn, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc:
- Ta chịu được.
Tổ An, giật thót trong nhất thời có chút không xác định được ý của nàng ta.
Bùi Miên Mạn lại vén một góc chăn nhìn vào trong, nhếch miệng kinh thán nói:
- Ta thật sự rất hiếu kỳ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại đó của Sơ Nhan làm thế nào mà chịu được.
Tổ An sao còn nhịn được nữa, xoay người đè nàng ta ở bên dưới, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta:
- Tự ngươi thử chẳng phải sẽ biết à?
Trong mắt Bùi Miên Mạn toàn là hơi nước:
- Đồ ngốc, trong lòng người ta sớm đã coi mình là người của ngươi, ngươi việc gì phải thăm dò nữa?
Tổ An gầm lên một tiếng, nặng nề hôn lên.
...
Qua một lúc, đôi mi thanh tú của Bùi Miên Mạn nhíu lại, trên mặt lờ mờ lộ ra vẻ thống khổ, vội vàng đè ngực hắn lại:
- Chờ. . . Chờ một chút.
- Làm sao vậy?
Tổ An thầm nghĩ cô nãi nãi của ta à, tên đã trên dây rồi lúc này ngươi lại bảo người ta dừng, không phải là muốn lấy mạng của ta sao.
Giống như là đau đớn vừa truyền đến khiến trong đầu Bùi Miên Mạn hiện lên một tia thanh minh:
- A Tổ, hiện tại chúng ta là đang thí luyện đúng không?
Tổ An gật đầu, cũng nghĩ tới ý đồ đến của chuyến này.
Bùi Miên Mạn mấp máy môi, sau đó mở miệng hỏi hắn bí mật nhỏ mà chỉ có hai người mới biết, sau khi có được câu trả lời chuẩn xác mới thở phào nhẹ nhõm:
- Ta còn lo lắng là mình trúng huyễn thuật gì, cho nên muốn xác nhận một chút thân phận của ngươi.
Tổ An cười ha ha:
- Mạn Mạn, ngươi thật sự là thận trọng như tóc.
Đồng thời trong lòng hắn cũng có một tia nghi hoặc, thí luyện này rốt cuộc là khảo nghiệm gì, chẳng lẽ một cửa này đúng là ải mỹ nhân?
Tổ An chung quy vẫn có chút lo lắng, chú ý thấy cảnh vật chung quanh thật sự có chút tráng lệ, ngoài cửa dường như lờ mờ có bóng người canh gác, hắn trước tiên đắp lại chăn cho Bùi Miên Mạn, sau đó hô:
- Người đâu!
Lúc này cửa két một tiếng mở ra, một thiếu nữ ăn mặc như thị nữ chậm rãi bước vào.
Bộ dạng của thị nữ cũng rất thanh tú, đặt ở kiếp trước, ít nhất cũng là nhân vật hoa khôi.
Có điều đã nhìn quen Bùi Miên Mạn xinh đẹp tuyệt luân rồi, năng lực thẩm mỹ của Tổ An cũng đề cao trên diện rộng, tư sắc tầm thường rất khó khơi dậy tâm thần của hắn.
Nhưng cách ăn mặc của nàng ta lại khá là thu hút, bởi vì quần áo trên người mặc rất thiếu vải, giống như chỉ mặc yếm và váy ngắn, vừa hay che bộ vị thầm kín mà thôi.
Lộ ra vòng eo trắng nõn mảnh khảnh của thiếu nữ, còn có một đôi chân cân xứng, thể hiện ra sức sống thanh xuân của thiếu nữ một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Sau khi Tổ An hơi kinh ngạc một chút liền có phản ứng, vật tư thời kì thượng cổ rất eo hẹp, ngành may mắc vẫn chưa phát đạt, cho nên thường thường mặc mọi người mặc cũng không nhiều, chứ cũng không phải là thiếu nữ này cố ý ăn mặc hở hang.
Hắn không khỏi thầm cảm thán, nam nhân thượng cổ đúng là có phúc mắt.
Khi hắn đang thần du vật ngoại, thị nữ đó hành lễ nói:
- Đại vương có gì phân phó?
- Đại vương?
Tổ An giật mình, Bùi Miên Mạn ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ lại có biến hóa như vậy.
- Đây là triều đại gì?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Triều đại?
Thị nữ đó lộ ra biểu cảm nghi hoặc, hiển nhiên không rõ từ này có ý gì.
- Ờ, chính là chúng ta là quốc gia gì?
Tổ An vội vàng giải thích.
Cái này thì thị nữ hiểu:
- Chúng ta là Thương Quốc, Đại vương, ngài làm sao vậy, vì sao đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?
Tổ An giật thót, lo lắng bị nàng ta nhìn ra sơ hở, có điều nghĩ lại một chút, mình đã là Đại vương, vậy việc gì phải lo những cái này, phải biết rằng Thương triều chính là động chút có thể coi người làm gia súc để hiến tế.
Thế là hắn phụng phịu hừ một tiếng:
- Là bản vương đang hỏi ngươi hay là ngươi hỏi bản vương?
Cảm nhận được "Nộ khí" của hắn, thị nữ đó sợ tới mức bùm một tiếng quỳ xuống, cả người run rẩy:
- Đại vương tha mạng, Đại vương tha mạng.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ đó của nàng ta, Tổ An có thể cảm nhận được thủ đoạn hình phạt khủng bố của Thương triều.
Dọa một tiểu cô nương như vậy, trong lòng cũng có chút không đành lòng, có điều hắn nghĩ đến mục đích của mình, chỉ có thể tạm thời làm cứng:
- Nói ra tên ta, sẽ tha mạng cho ngươi.
Thị nữ đó vội vàng dập đầu bồi tội:
- Đại vương tha mạng, tỳ nữ không dám gọi thẳng tục danh của Đại vương.
Tổ An hừ một tiếng:
- Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói, không nói kéo xuống băm ngươi.
Thị nữ đó biến sắc, hiển nhiên cũng biết hải hình (hình phạt băm nhỏ) là thê thảm cỡ nào, nàng ta vội vàng nói:
- Ngài là Vũ Đinh, đế vương vĩ đại nhất từ xưa đến nay, là...
Nàng ta giống như phúc chí tâm linh, lập tức nói ra một đống từ ca tụng vuốt mông ngựa.
- Vũ Đinh?
Tổ An hơi biến sắc, nhớ là kiếp trước đã xem qua một số phim tài liệu, và cả giảng giải của Mị Ly khi đi ngang qua những bích họa đó, trong lòng hiện lên rất nhiều tin tức về Vũ Đinh.
Vốn là tới tham gia thí luyện, sao đột nhiên lại thành Vũ Đinh phục hưng Thương triều?
Trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, chỉ vào Bùi Miên Mạn ở bên cạnh nói:
- Vậy nàng ta thì sao, nàng ta là ai?
Thị nữ đó lộ ra sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ ngài ngay cả nàng ta cũng không nhận ra, chẳng lẽ thật sự trúng tà à?
Có điều trải qua chuyện trước đó nàng ta không dám lộ ra ý tứ này, vội vàng đáp:
- Nàng ta là Vương hậu của ngài, Phụ Hảo đại nhân.
- Phụ Hảo?