Lần này Tổ An giật mình còn hơn biết mình là Vũ Đinh, phải biết rằng Phụ Hảo là nữ tướng quân đầu tiên được ghi chép trong lịch sử Trung Quốc từ trước tới nay, đồng thời lại là Vương hậu, Đại tế ti, các loại thân phận khiến nàng ta trở thành một truyền kỳ đặc biệt.
Bùi Miên Mạn cũng giật mình, tuy nàng ta không rõ lịch sử của Thương triều, nhưng lúc trước từ trong miệng Á Trường biết được một số tin tức của Phụ Hảo, biết nàng ta là một nữ anh hùng rất khá, đồng thời khí cụ đồng đen ở cửa vào nơi thí luyện chính là hào tôn của Phụ Hảo.
Tổ An nhìn thấy thị nữ quỳ gối run rẩy, từ thế giới văn minh xuyên qua khiến hắn không đành lòng, thế là hỏi tiếp nàng ta mấy vấn đề, sau đó cho nàng ta lui.
Đồng thời còn cố ý trấn an nàng ta vài câu, khiến nội tâm đang hoảng sợ của nàng ta dần dần an ổn lại.
- Nô tỳ không quấy rầy Đại vương và Vương hậu nghỉ ngơi.
Thị nữ như được đại xá, vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Trên mặt Bùi Miên Mạn mang theo vẻ lo lắng:
- A Tổ, thí luyện này thật sự quá quỷ dị, hoàn toàn không biết muốn khảo nghiệm cái gì.
Tổ An gật đầu, trầm ngâm nói:
- Cho tới hiện tại, chỉ biết một chuyện.
- Là gì?
Bùi Miên Mạn vội vàng hỏi.
Ánh mắt Tổ An nhìn về phía nàng ta có thêm nét cười:
- Đó chính là ở thế giới này chúng ta đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, cho nên cũng nên làm chút chuyện giữa vợ chồng.
Bùi Miên Mạn hờn dỗi không thôi, vốn thấy vẻ mặt hắn đang nghiêm túc, còn tưởng rằng hắn sẽ nói ra cái gì, nào ngờ lại là nói chuyện này.
Có điều biết được bối cảnh vị trí hiện giờ, sợ hãi lúc trước cũng vơi đi không ít, lại thêm hai người tình đầu ý hợp, dưới tiếp xúc da thịt cảm xúc lên cao, trong lòng vốn đã ngàn chịu vạn chịu.
Tổ An thấy thế lại đè xuống, tiếp tục sự nghiệp chưa xong vừa rồi.
- Nhưng vạn nhất một cửa này chính là khảo nghiệm nữ sắc thì sao?
Bùi Miên Mạn vẫn có chút lo lắng.
Tổ An lắc đầu:
- Chắc không đâu, Vũ Đinh và Phụ Hảo là vợ chồng bình thường, cả đời ân ái, còn sinh mấy hài tử, cho nên chúng ta cứ thuận thế mà làm.
- Sao ngươi biết rõ như vậy?
Bùi Miên Mạn có chút tò mò, Thương triều, Vũ Đinh gì đó nàng ta quả thực là chưa từng nghe nói tới.
Tổ An mỉm cười, chỉ chỉ vào đầu mình:
- Đây là thế giới ta nhìn thấy trong mộng.
Bùi Miên Mạn chớp chớp mắt, không nhịn được cảm thán:
- Không ngờ thế giới trong mộng của ngươi lại gần sát với những bí cảnh này như vậy, có đôi khi ta hoài nghi ngươi có phải là Thiên đạo chi tử không.
Tổ An cười ha ha:
- Vậy vừa hay, chúng ta thân thiết một chút để ngươi cảm nhận thiên đạo pháp tắc, nói không chừng tu vi của ngươi sẽ lớn mạnh vượt bậc.
- Phì, thực sự tưởng mình hay lắm à.
Bùi Miên Mạn đỏ mặt xì một tiếng, có điều nàng ta lập tức lại ngây ra, bởi vì nàng ta nhớ tới lúc trước tu vi của Sở Sơ Nhan và mình cũng xấp xỉ nhau, thậm chí cho dù mình ẩn tàng tu vi vẫn hơn nàng ta, kết quả sau khi từ Dao Quang Bí Cảnh đi ra, tu vi của đối phương liền lớn mạnh vượt bậc, lần này nhìn thấy nàng ta đã là Thất phẩm, chẳng lẽ đúng là vì được tên này tưới tắm?
Có điều suy nghĩ này của nàng ta rất nhanh liền trở nên rối loạn, cả người dần dần bị lạc trong sự âu yếm cao siêu của đối phương.
- Tên này cũng không biết là làm thế nào mà luyện được bản sự câu dẫn thục nữ như vậy...
Trong đầu Bùi Miên Mạn mơ mơ màng màng hiện lên một suy nghĩ, theo bản năng ôm lấy nam nhân trên người.
Qua một lúc nàng ta cảm nhận được sự do dự và thương xót của tình lang, nàng ta cười ngọt ngào:
- A Tổ, không sao, cả người ta đã sớm bị ngươi biến thành trơn bóng rồi.
- Đúng là yêu tinh...
Tổ An cảm thán nói, Bùi Miên Mạn và Sở Sơ Nhan rõ ràng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, Sơ Nhan lạnh lùng thoát tục, cả người giống như băng sương; Bùi Miên Mạn lại nhiệt tình như lửa, một khi đã nhận định quan hệ, ngược lại sẽ chủ động xuất kích.
Đối mặt với sự mời mọc ôn nhu như nước của thiếu nữ, Tổ An làm sao còn nhịn được, trực tiếp nhào lên.
Bảo kiếm có sắc bén tới mấy, cũng sẽ bị vỏ kiếm che đi phong mang.
Biểu cảm của Bùi Miên Mạn giống như vừa thống khổ lại vừa ngọt ngào, hít sâu một hơi, ôm chặt lấy tình lang, một lúc sau mới thở ra.
Mặt như hoa đào, mắt như nước:
- Sơ Nhan thật sự rất đáng thương.
Tổ An:
- ???
Bùi Miên Mạn cắn cắn môi:
- Mỗi ngày đều bị ngươi giày vò như vậy.
Tổ An ghé vào bên tai nàng ta:
- Vậy còn ngươi?
Trên mặt Bùi Miên Mạn hiện lên một nụ cười khó hiểu:
- Thân thể của ta không mềm mại tinh tế như Sơ Nhan, loại giày vò này ta. . . Ta rất thích. ..
Lời tâm tình như vậy còn lợi hại hơn bất kỳ xuân dược nào, rất nhanh trên giường liền nổi sóng to, trong phòng cũng vang lên tiếng lay động của giường, giống như tùy thời đều muốn vỡ ra từng mảnh.
Tiểu thị nữ thủ hộ thủ hộ thè lưỡi, thầm nói:
- Tình cảm của Đại vương và Vương hậu thật tốt...
- Thể lực của Đại vương cũng... Rất tốt...
...
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập:
- Đại vương, Đại vương, không ổn rồi.
Rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng ngăn cản của thị nữ:
- Tể tướng đại nhân, Đại vương và Vương hậu đang nghỉ ngơi.
- Đây là quốc đại sự, chậm trễ là xảy ra đại sự đó.
Thanh âm của một người trung niên vang lên, ngữ khí lộ ra vẻ rất lo lắng.
- Tể tướng đại nhân, nếu lúc này quấy rầy Đại vương, ta cũng khó thoát khỏi tử tội.
Thị nữ sắp khóc rồi.
Nghe thấy tiếng cãi nhau cãi nhau, Tổ An cũng rất nghẹn lời, hắn đang ôm Bùi Miên Mạn nói lời tâm tình, khi đang ấm áp nào muốn bị người ta quấy rầy.