Phương trong Khương Phương là ý tứ Phương Quốc, người Thương triều đều coi quốc gia khác xung quanh là phương gì gì đó.
Lần này Khương Phương xâm nhập Thương triều biên cảnh với quy mô lớn, bên Thương triều cũng phái đại tướng dẫn quân đội nghênh chiến, không ngờ lại toàn quân bị diệt.
Như vậy thế cục của Thương triều sẽ nguy hiểm, phải biết rằng Khương Phương là túc địch của Thương triều, thực lực không yếu, hơi sơ ý chút rất có thể sẽ phát triển thành họa diệt quốc.
Tổ An lâm vào, trầm tư chẳng lẽ lần thí luyện này là xem chúng ta có thể giải quyết được nguy cơ của người Thương hay không.
Hắn vội vàng hỏi:
- Hiện giờ triều dã trên dưới, ai là người am hiểu tác chiến nhất?
Phó Thuyết đáp:
- Tất nhiên là Đại vương ngài.
Tổ An:
- ...
- Giờ là lúc nào rồi rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa, nói thật đi.
- Vuốt mông ngựa?
Phó Thuyết không hiểu gì, hiển nhiên không quá lý giải ý tứ của từ này.
- Ta chính là nói thật, Đại vương ngài là danh tướng số một của triều ta, lúc trước vị xếp thứ hai đã dẫn binh đi nghênh địch, nhưng toàn quân bị diệt rồi.
Tổ An:
- ...
Một lúc sau hắn thở dài một hơi:
- Xem ra chỉ có thể là bản vương tự thân xuất mã rồi.
Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng mà làm, dẫu sao có kinh nghiệm mấy ngàn năm lịch sử, lại thêm chơi nhiều trò chơi chiến tranh như vậy, cũng không đến mức một chút tác dụng cũng không có chứ.
Phó Thuyết lại vội vàng ngăn cản:
- Đại vương, ngươi không thể rời khỏi Ân đô được.
Tổ An sửng sốt:
- Vì sao?
Phó Thuyết nhìn hắn một cái với vẻ nghi hoặc:
- Chẳng lẽ Đại vương đã quên rồi à, mấy năm nay Đại vương ý đồ muốn thu hồi quyền lực của quan viên từng được bổ nhiệm, đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều quý tộc cũ, bọn họ đã sớm bất mãn với ngài, hiện giờ trong Ân đô đã nội ưu ngoại hoạn, sóng ngầm phun trào, có ngài trấn thủ nơi này còn đỡ, nếu Đại vương rời khỏi, sợ rằng trong phút chốc sẽ có biến đổi chính trị.
Tổ An lập tức đau trứng:
- Vậy ngươi có chủ ý gì không?
Tên này đã là năng thần nổi danh trong lịch sử, chắc không phải là hư danh mới đúng.
Phó Thuyết nhìn Bùi Miên Mạn ở bên cạnh một cái, trầm giọng nói:
- Việc này sợ rằng cần Vương hậu xuất mã, phải biết rằng trận chiến này chúng ta không thể có sơ xuất, phải phái ra quân đội chủ lực còn lại của đô thành. Nhưng người chúng ta tin được thật sự là không nhiều lắm, nếu giao vào trong tay người dụng tâm kín đáo, cho dù thủ thắng cũng sẽ sinh ra mầm tai vạ. Chỉ có Vương hậu là sẽ không phản bội Đại vương, lại thêm nàng ta chuyến này dẫn theo ba ngàn tinh nhuệ trong đất phong mà đến, hợp làm với bộ đội đích hệ của Đại vương, tất nhiên có thể đả bại Khương Phương xâm nhập.
Nghe thấy muốn Bùi Miên Mạn xuất mã, Tổ An cực kỳ hoảng sợ:
- Không được, tuyệt đối không được!
Đùa gì thế, Phụ Hảo là có thể đánh, là nữ chiến thần có tiếng, nhưng hiện giờ Phụ Hảo là Bùi Miên Mạn, một thiếu nữ tuổi còn rất trẻ, vừa rồi còn đang cầu xin tha thứ dưới thân hắn, nếu ở trên chiến trường bị thương chỗ nào thì sao?
Hơn nữa thí luyện này vô cùng quỷ dị, hắn cũng không rõ Khương Phương đó là tình huống gì, lúc trước khiến quân đội Thương triều cũng toàn quân bị diệt, một tiểu cô nương chưa bao giờ từng dẫn binh như Bùi Miên Mạn mà đi thì không phải là đưa thức ăn à?
Phó Thuyết ở bên cạnh khuyên:
- Đại vương, ta biết tình cảm của ngươi và Vương hậu rất tốt, nhưng hiện tại thực sự không phải lúc xử trí theo cảm tính, hơn nữa trước kia Vương hậu cũng từng trấn áp phản loạn trong nước, nhìn ra được là rất có tài năng quân sự, Đại vương cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Trong lòng Tổ An bực lắm, lại không tiện nói thẳng với hắn.
Phó Thuyết thấy hắn vẫn không đồng ý, tiếp tục khuyên:
- Đại vương, hiện giờ đã là lúc sinh tử tồn vong! Nếu để mấy vị thúc phụ hoặc là đường huynh đệ của ngài dẫn binh xuất chinh, thủ thắng trở về thì vương vị của ngài chính là khó giữ được.
Tổ An sửng sốt:
- Vì sao?
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, trên mặt Phó Thuyết hiện lên một tia hoài nghi:
- Thương Quốc chúng ta trên đại thế là huynh chết đệ lên, sau khi Đại vương đời trước băng hà, truyền ngôi cho đệ đệ, dùng cách này mà loại suy, chỉ có dưới rất ít tình huống mới truyền ngôi cho thân nhi tử.
- Năm đó Bàn Canh dời đô đến Ân, sau khi băng hà thì truyền ngôi cho đệ đệ Tiểu Ân, sau khi Tiểu Tân băng hà lại truyền ngôi cho đệ đệ Tiểu Ất, cũng chính là phụ vương của ngươi, trên lý thuyết hắn nên tiếp tục truyền ngôi cho đệ đệ hoặc là con nối dõi lớn tuổi của mấy vương trước, nhưng hắn lại truyền vương vị cho nhi tử thân sinh là ngươi, chư vương khác tất nhiên bất mãn, một mực ý đồ cướp lấy vương vị. Nếu lần này để những người đó mang binh đi đánh bại Khương Phương, uy vọng của bọn họ sẽ trở nên giống như mặt trời ban trưa, Đại vương ngươi làm thế nào để giữ ngôi? Hiện tại ngài thương Vương hậu, đến lúc đó nếu vương vị bị đoạt, ngài cũng không có sức che chở cho Vương hậu.
- Thần to gan lớn mật nói thẳng rằng, Vương hậu xinh đẹp tuyệt luân như vậy, một khi ngài rơi đài, sợ rằng rất nhiều người sẽ sinh ra lòng ngấp nghé ngấp nghé đối với nàng ta, khi đó có hối hận cũng đã muộn rồi.
Nghe thấy một phen giải thích này của hắn, Tổ An cuối cùng cũng hiểu tiền căn hậu quả, Phó Thuyết này không hổ là danh thần thời đại thượng cổ, phân tích lợi hại rõ ràng như vậy, đích xác rất có sức thuyết phục. Nếu là Vũ Đinh và Phụ Hảo chân chính, hơn phân nửa đã bị thuyết phục, đáng tiếc hai người này lại là hàng giả.
Khi hắn đang muốn nghĩ biện pháp cự tuyệt, Bùi Miên Mạn ở bên cạnh lại mở miệng nói:
- Được, để ta đi cho.
- Mạn Mạn!