Trên đường đi một mực bôn ba, lại thêm vừa đại chiến với Bùi Miên Mạn, hiện tại hắn thật sự có chút mệt mỏi rồi, nằm trên chiếc giường thoải mái này, ngửi mùi thơm của thiếu nữ trong lòng, bất tri bất giác cơn buồn ngủ dâng lên, trước khi sắp ngủ hắn ôm chặt lấy hai tay đối phương từ phía sau, sau đó chân đặt lên lưng nàng ta, như vậy chân đối phương có dị động gì hắn có thể lập tức tỉnh lại ngay.
Có điều như vậy lại khổ cho tiểu thị nữ trong lòng, nàng ta nào dám có chút phân tâm, có điều thân thể càng khẩn trương lại càng mẫn cảm, bất tri bất giác cả người biến thành giống như từ trong nước chui ra.
Vừa nghĩ tới mình không ngờ lại bị hôn quân xưa nay luôn chán ghét khiến cho thành như vậy, nàng ta xấu hổ không thôi, cảm thấy của lỗi với ý trung nhân, cũng có chút hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ mình là nữ nhân họ cây dương trong nước à?
...
Ngày hôm sau tỉnh lại, thị nữ mới phát hiện mình không ngờ đang ngủ trong lòng hôn quân, mặt lúc đỏ lúc trắng, vội vàng giãy ra khỏi lòng hắn.
Tổ An thầm nghĩ
Bên Bùi Miên Mạn và Phó Thuyết chắc đã an bài xong rồi, cũng không cần phải ngăn cản nàng ta nữa.
Thị nữ hành lễ cáo lui, sau đó vội vàng ra khỏi hoàng cung, lặng lẽ tới một gian nhà hẻo lánh.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ vui mừng, trong bóng đêm truyền một thanh âm lạnh lùng:
- Ngươi đã tới muộn rồi.
Nụ cười của thị nữ cứng lại, vội vàng giải thích:
- Ta là bị quấn lấy không thể thoát thân, tối hôm qua hôn quân đó giữ ta lại...
Nói đến một nửa nàng ta bỗng nhiên ngây người, không biết phải giải thích thế nào.
- Giữ ngươi lại thị tẩm à?
Thanh âm đó càng lúc càng lạnh lùng.
Thị nữ quýnh lên:
- Liễm ca ca, ngươi đừng hiểu lầm, hắn không làm gì ta cả.
Người trong bóng tối trên đầu đội mũ cắm đầy lông vũ, trên mặt có mấy hoa văn không biết là dùng máu chim thú hay là thuốc màu vẽ lên, cổ tay đeo một cái ngọc tông tinh xảo, nếu Tổ An ở đây, tất nhiên có thể nhận ra đây là Ngọc Tông mà thiếu nữ Đông Di ủy thác hắn tìm kiếm.
Hắn chính là Đại tế ti của Thương Quốc - Liễm, đồng thời cũng là đường huynh của Vũ Đinh, con trai của Thương Vương đời trước.
- Theo như người trong cung báo về, ngươi đã bị Vũ Đinh lôi lên giường rồi.
Có lẽ là trên mặt vẽ quá nhiều hoa văn thần bí, Liễm không nhìn ra là có biểu cảm gì.
- Chúng ta không làm gì cả, hắn chỉ ôm ta. . . Ngủ một giấc.
Thị nữ vội vàng giải thích.
- Cho dù các ngươi làm không làm gì, ta phái ngươi tới vốn cũng không phải là vì mục đích này.
Liễm hiển nhiên không tin lời nói của nàng ta, cô nam quả nữ ôm nhau ngủ trên giường cả đêm, quần áo lại không mặc nhiều, chẳng lẽ không phát sinh gì sao?
Thị nữ thật sự quýnh lên rồi:
- Lúc trước hôn quân đó giày vò với Vương hậu rất lâu, về sau mệt quá, ôm ta ngủ thiếp trên giường.
- Vương hậu...
Mí mắt Liễm nhướn lên, nghĩ đến Phụ Hảo xinh đẹp tuyệt luân uyển chuyển thừa hoan dưới thân nam nhân khác, trong mắt hiện lên một tia ghen tị điên cuồng.
Vũ Đinh, những cái này vốn đều nên là của ta, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ đoạt lại tất cả, vương vị của ngươi, còn cả Vương hậu của ngươi, đều là của ta!
Đến từ Liễm, điểm nộ khí +999+999+999!
Tổ An đang ở trong cung nhìn thấy một chuỗi điểm nộ khí trong tài khoản, trên mặt lộ ra một nụ cười quả nhiên là vậy, lúc trước kỳ thật đã mơ hồ đoán được, hiện tại cuối cùng cũng xác nhận Liễm này quả nhiên là đại boss của cửa này.
Hắn không thể không cảm thán sự lợi hại của Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím, không ngờ có thể theo cùng vào trong thí luyện, phải biết rằng ngay cả Mị Ly cũng không vào được, chỉ có thể cùng Thái A Kiếm ở lại bên nhục thân.
Kỳ thật ngẫm lại cũng thấy hợp lý, thí luyện này là nhằm vào linh hồn, mà Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím cũng gắn liền với linh hồn của hắn.
Hắn cảm thấy rất may mắn, thí luyện này một chút gợi ý cũng không có, hoàn toàn là phải dựa vào phân tích suy lý của mình để lần mò, mấy đôi nam nữ khác nói không chừng phải mất rất lâu mới hiểu được kẻ địch là ai, nhưng lúc đó hơn phân nửa là đã muộn rồi.
Lúc này trong phòng bên kia, thị nữ không muốn thảo luận chuyện mình ngủ cùng hôn quân, vội vàng chuyển hướng đề tài, nhắc tới chuyện tối hôm qua Tổ An và Phó Thuyết, Bùi Miên Mạn thương nghị.
Liễm cũng bình phục lại tâm tình, sau khi nghe xong trầm giọng nói:
- Phó Thuyết này đích xác là nhân vật lợi hại, không ngờ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, đáng tiếc ngươi thông tri quá muộn, hiện giờ bọn họ đã bắn tin ra ngoài, mọi người đều biết Đại vương được thần nhân báo mộng, còn có sa bàn đó đích xác rất thần kỳ, khiến mọi người tin chắc không nghi ngờ, tuy ta thân là Đại tế ti, cũng không tiện ngăn cản.
- Hôn quân đó không ngờ lại có thể nghĩ đến cái thứ sa bàn này, xem ra cũng có vài phần bản sự.
Thị nữ ngạc nhiên nói.
Liễm hừ một tiếng:
- Sa bàn này hơn phân nửa là Phó Thuyết đó làm ra, trước khi Phó Thuyết làm quan, chính là dựa vào làm vách đất mà sống, đây là chuyên ngành của hắn, mượn miệng Vũ Đinh nói ra, hoàn toàn là để gia tăng uy vọng cho hắn.
Thị nữ nghĩ đến tình hình lúc đó, thật sự không quá giống, nhưng lại không tiện phản bác, đành phải nói:
- Đều là tại ta không tốt, không truyền tin ra đúng lúc, làm lỡ việc của Liễm đại ca.
- Không sao!
Liễm xua tay.
- Bọn họ muốn Vương hậu xuất chinh, vậy cứ để nàng ta xuất chinh là được, một nữ nhân như nàng ta làm sao có thể dẫn binh đánh giặc, đến lúc đó thua sạch quân đội của đất phong và đích hệ của Vũ Đinh, ta ngày sau cải thiên hoán nhật cũng đỡ có trở ngại.