Trên mặt thị nữ ở bên cạnh lộ ra nụ cười, nàng ta thích nhìn thấy bộ dạng tự tin này của đối phương.
- Có điều...
Liễm đổi đề tài.
- Ta thấy Vũ Đinh đó hơn phân nửa là đã có lòng nghi ngờ đối với ngươi.
- Gì cơ?
Thị nữ giật mình.
Liễm trầm giọng nói:
- Ta thấy hắn cố ý giữ ngươi lại ở trong cung nói không chừng là sợ ngươi ra ngoài mật báo.
- Chắc không thể đâu.
Thị nữ thật sự không thể liên hệ tên gia hỏa háo sắc đó với một người tâm tư kín đáo.
- Hy vọng là ta lo xa.
Liễm nhìn nàng ta, biểu cảm có chút do dự và giãy giụa.
- Có điều nhìn ra được hôn quân đó đã có hảo cảm với ngươi, ngươi có thể lợi dụng cơ hội này triệt để trở thành nữ nhân của hắn, giành lấy sự tín nhiệm của hắn.
- Gì cơ?
Cả người thị nữ run lên, vẻ mặt không dám tin.
- Liễm đại ca, ngươi chắc biết tình ý của ta đối với ngươi, ngươi lại bảo ta...
- Ta tất nhiên là biết, Tiểu Thỏa, ngươi và ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm có thiên địa chứng giám, cho dù ngươi mất đi trinh tiết, ta cũng sẽ không để ý, tương lai sau khi ta bước lên vương vị, tất nhiên sẽ phong ngươi làm Vương hậu.
Liễm ôn nhu nói, nhưng lúc này trong đầu lại hiện ra bộ dạng xinh đẹp tuyệt luân của Phụ Hảo.
- Cứ phải như vậy ư?
Môi mỏng của thị nữ sắp cắn tới chảy máu rồi.
- Ta có thể dùng phương pháp khác để thu hoạch sự tín nhiệm của đối phương, hơn nữa, hiện giờ Khương Phương xâm nhập, không bao lâu nữa hắn sẽ xuống đài, ta việc gì cứ phải... cùng hắn.
Liễm cắt ngang nói:
- Để ngươi đi thị tẩm, trừ thu hoạch tín nhiệm của hắn ra, còn có một mục đích khác, là mấu chốt cho một loạt kế hoạch về sau của ta.
- Rốt cuộc là kế hoạch gì?
Thị nữ sắp khóc rồi.
Liễm lắc đầu:
- Hiện tại vẫn chưa phải lúc, tương lai ngươi tất nhiên sẽ biết, ngươi chỉ cần nhớ rõ một chuyện, đó chính là thi triển tất cả mị lực của ngươi để khiến hắn cả ngày trầm mê trên người ngươi là được.
Thị nữ:
- ...
Cho dù thanh âm nói chuyện của hắn không lớn, nhưng nàng ta vẫn giống như nghe thấy tiếng sấm sét giữa trời quang.
Nàng ta ngàn vạn lần không ngờ, người yêu thanh mai trúc mã của mình lại đẩy mình về phía nam nhân khác, còn muốn nàng ta sử ra hết chiêu thức để khiến đối phương quấn quýt si mê.
Trong nhất thời nàng ta cũng có chút hoài nghi lựa chọn của mình là đúng hay sai.
Tựa hồ là nhận thấy biến hóa cảm xúc của nàng ta, thanh âm của Liễm trở nên ôn nhu:
- Tiểu Thỏa, ta biết làm như vậy đúng là ủy khuất cho ngươi, nếu ngươi không muốn thì rời khỏi hoàng cung đi, ta cũng không làm Đại tế ti này nữa, chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai, sống những ngày nhàn vân dã hạc, nghĩ chắc Vũ Đinh đó muốn bắt được chúng ta cũng không dễ dàng gì.
Tiểu thị nữ vốn có chút động lòng, nhưng nghe thấy câu cuối cùng thì cả người bình tĩnh lại:
- Liễm đại ca, sao ta có thể ích kỷ như vậy được, khiến tâm huyết nhiều năm của ngươi trôi theo dòng nước, ngươi là Đại tế ti địa vị tôn sùng, sao ta lại nhẫn tâm để ngươi phải cùng ta sống những ngày trốn đông trốn tây. Hơn nữa, vương vị vốn nên là của ngươi, vì sao phải bắt ngươi trốn? Liễm đại ca, ta thích ngươi, tất nhiên cũng sẽ giúp ngươi.
Trong lòng nam nhân đối diện hiện lên một tia vui tia ý mừng, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ cực kỳ bi thương:
- Nhưng như vậy thì làm khó ngươi quá, không được, cùng lắm thì chúng ta nghĩ cách khác.
Tiểu thị nữ vươn tay ra ấn lên bờ môi của hắn:
- Hiện tại lâm thời thay đổi kế hoạch thì sao kịp, yên tâm đi, chỉ cần là vì Liễm đại ca, làm gì ta cũng nguyện ý.
Liễm kích động nắm tay nàng ta:
- Đều tại ta quá vô năng, cần hy sinh nữ nhân của mình để đạt được mục đích.
Nghe thấy mấy từ nữ nhân của mình, trên mặt tiểu thị nữ hiện lên một tia vui mừng, phải biết rằng Liễm đại ca của nàng ta luôn luôn là thần sắc không lộ ra ngoài, trước giờ không công khai thừa nhận điều gì, hiện giờ nghe thấy hắn nói như vậy, nàng ta cảm thấy hy sinh thế nào cũng đáng.
- Không liên quan tới ngươi, là cha con Vũ Đinh không nói quy củ, tự ý truyền vương vị, mới khiến ngươi bị động như vậy.
- Tiểu Thỏa...
Nhìn thấy thiếu nữ thanh mai trúc mã toàn tâm toàn ý lo lắng cho mình như vậy, cho dù tâm tư của Liễm có thâm trầm tới mấy, lúc này cũng cảm động không thôi, thậm chí có một thoáng, hắn không nỡ đưa nữ nhân mình yêu ra ngoài.
Nói chung Đại tế ti cũng là dưới một người trên vạn người, việc gì phải đi tranh vương vị đó, chẳng thà song túc song tê với nữ tử mình yêu...
Tiểu thị nữ bị tình lang nắm tay, phương tâm hoảng hốt, mặt dần dần đỏ lên, trong không khí bắt đầu tràn ngập một loại không khí ôn nhu ám muội.
Cự ly của hai người càng lúc càng gần, không biết vì sao, trong đầu tiểu thị nữ hiện ra cảnh tối hôm qua Đại vương ôm mình, trong nhất thời thân thể hơi cứng lại.
Phản ứng rất nhỏ này khiến Liễm bừng tỉnh, hắn vội vàng buông tay đối phương ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm nghĩ Liễm à Liễm, ngươi đang gánh vác trọng trách của gia tộc, lại há có thể bởi vì tư tình nam nữ mà quên nghiệp lớn, khiến nỗ lực của tất cả mọi người trong nhiều năm qua cứ vậy đều trôi theo dòng nước?
Nếu làm hỏng tấm thân xử nữ của Tiểu Thỏa, đến lúc đó Vũ Đinh tất nhiên sẽ phát hiện dị trạng, sinh ra hoài nghi, vậy chính là thất bại trong gang tấc.
- Tiểu Thỏa, thời gian ngươi ra ngoài cũng không ngắn, cần phải trở về rồi.
Ánh mắt Liễm khôi phục tỉnh táo, bình tĩnh nói.
Trong mắt Tiểu thị nữ hiện lên một tia u oán, có điều hiện tại trong lòng nàng ta cũng rất rối bời, không nói gì nữa, sau khi chào từ biệt hắn thì đi ra cửa.