Nhìn bóng lưng thanh xuân xinh đẹp đó của nàng ta, trong mắt Liễm hiện lên một tia thống khổ, hiển nhiên là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, sao hắn sao không có tình cảm?
Một đôi quyền đầu xiết thật chặt, trong mắt đều chuyển hóa thành hận ý:
- Vũ Đinh, ngày sau ta tất băm thây ngươi thành vạn đoạn.
Sau khi tiểu thị nữ trở lại hoàng cung, trong lòng tràn ngập thấp thỏm, nghĩ mình nên câu dẫn hôn quân đó như thế nào?
Có điều với dáng vẻ vô sỉ hoang dâm của hôn quân đó, có lẽ không cần ta chủ động câu dẫn, bản thân hắn cũng sẽ xuống tay với ta.
Nghĩ đến trận trượng của đối phương và Vương hậu trong phòng ngày hôm qua, còn có về sau ôm mình trên giường, trong lòng nàng ta càng lúc càng khẳng định điểm này.
Lúc này Tổ An không có tâm tình để nghĩ tới chuyện xuống tay với nàng ta, hắn rất nhanh sẽ phải đi tham gia hiến tế rồi.
Đại sự quốc gia, chính là ở cúng tế và quân sự.
Đối với Thương triều mà nói, hiến tế và chiến tranh là chuyện lớn nhất của một quốc gia, lần này hai sự kiện được tiến hành cùng nhau.
Lúc này cơ hồ tất cả người cao tầng của quốc gia đều tới tế đàn, ở ngoại vi tế đàn, từng hàng dài võ sĩ vây quanh.
Trong đó có ba ngàn người là tinh nhuệ Phụ Hảo mang đến từ đất phong, một vạn còn lại là đích hệ dưới trướng Vũ Đinh, ai nấy đều vô cùng cường tráng.
Ở thời kì thượng cổ, đây đã là quân đội quy mô vô cùng lớn, chiến tranh trước kia, xuất binh ngàn người đã là cấp bậc quy mô lớn rồi, lần này xuất binh lại hơn vạn, quả thật là trước giờ chưa từng có.
Tất cả mọi người rất nghiêm túc, đồng dạng cũng rất thấp thỏm, không ai biết kết cục của trận chiến này sẽ thế nào.
Sau khi Liễm chia tay với Tiểu Thỏa thì liền chạy đến nơi này, thời gian Tiểu Thỏa đưa hắn tình báo quá muộn, hắn không kịp an bài gì, chỉ có thể thuận theo ý tưởng của Vũ Đinh và Phó Thuyết mà làm.
Nói chung để Phụ Hảo xuất chinh cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn, trên trình độ nào đó mà nói càng tiện cho hắn thực thi kế hoạch hơn.
Hắn biết ý nghĩa của trận này đối với mọi người, tuy trong lòng chỉ mong quân đội của Đại vương bại trận, mất hết uy vọng, nhưng hắn lại không thể biểu lộ ra, để tránh tương lai có người cảm thấy hắn là ở trong gây khó dễ.
Cung kính cử hành nghi thức hiến tế, sau khi đốt xong mai rùa, căn cứ vào vết nứt bên trên để giải thích ý chỉ của thiên thần và xu thế thắng lợi của lần xuất chinh này, tất cả mọi người nghe mà hoan hô không thôi.
Đương nhiên hắn cũng giờ trò, không nói chắc hoàn toàn, mà là rất xảo diệu bỏ thêm một số cạm bẫy ngôn ngữ, như vậy tương lai sau khi thất bại có thể mượn cớ này đẩy tới trên người Đại vương.
Người thường tất nhiên là không nghe ra được môn đạo trong đó, nhưng Tổ An đã có lòng hoài nghi đối với hắn, dưới phòng bị tất nhiên là nghe ra chỗ kỳ quái.
Có điều hắn cũng không nói gì, hắn tin Bùi Miên Mạn, đồng thời cũng tin xu thế lịch sử, trận chiến này Bùi Miên Mạn khẳng định sẽ đại thắng mà về, tất cả âm mưu của Đại tế ti này đều sẽ thất bại.
Hắn quan sát kỹ boss tiềm tàng này, nhìn ra được hình thể của hắn to lớn, so với người khác ở chung quanh thì cao hơn một đoạn, tuy trên mặt vẽ loạn rất nhiều thuốc màu, nhưng cảm giác chỉnh thể mang tới cho người ta vẫn là anh tuấn uy mãnh, ừ... Thiếu chút nữa thì có thể bắt kịp mình rồi.
Toàn bộ quá trình hiến tế theo Tổ An giống như là nhảy đại thần vậy, hắn căn bản không có chút hứng thú nào, mà là từ đầu tới cuối đều nguyên khí truyền âm cho Bùi Miên Mạn câu thông các loại tình báo.
Có điều khi bắt đầu hiến tế phẩm, hai người vẫn không hẹn mà cùng nhíu mày, bởi vì lần hiến tế này là quan trọng chưa từng có, cho nên tế phẩm tất nhiên cũng lựa chọn nhân sinh quan trọng nhất, mười mấy tù binh Khương Phương bị dẫn theo tới.
Mắt thấy những tù binh này sắp bị chém đầu và khoét sạch nội tạng, Tổ An vội vàng ngăn cản, hạ lệnh dùng lợn dê để thay thế.
Cũng không phải là tâm thánh mẫu của hắn phát tác, mà là hắn thật sự không muốn những nhân sinh này sau khi bị hấp nấu thì đưa đến bàn ăn của hắn, lúc trước từ trong miệng Á Trường biết được, những tế phẩm hiến cho thiên thần này về sau đều do cao tầng chia ăn, truyền thống này hắn cũng đã được xác nhận từ trong miệng Phó Thuyết, Tiểu Thỏa.
Ngoài ra, hắn biết rõ giá trị của những tù binh này hơn xa giá trị làm nhân sinh hiến tế.
Trong lịch sử vì sao Hoắc Khứ Bệnh có thể một mình liên tục chiến đấu ngàn dặm ở hành lang Hà Tây, đánh cho người Hung Nô kinh hồn táng đảm, phải biết rằng lúc đó người Hán căn bản chưa từng đi qua những nơi đó, hắn lại giống như mang theo bản đồ GPS vậy.
Trừ hắn là thiên tài quân sự ra, nguyên nhân rất lớn là hắn ban dầu dùng rất nhiều tù binh Hung Nô, có những người đó dẫn đường, mới giúp hắn hoàn thành kỳ tích quân sự trong lịch sử.
Tình cảnh hiện giờ cực kỳ tương tự, thế lực của Khương Phương ở vùng Thiểm Tây, Cam Túc, tuy mình đã vẽ bản đồ đại khái cho Bùi Miên Mạn, nhưng cái này chỉ là trên vĩ mô, địa hình chi tiết cụ thể chỉ có những người Khương Phương bản địa này là biết rõ nhất.
Hắn sao lại nỡ giết những bản đồ sống này?
Nói ra ý tưởng của mình với Bùi Miên Mạn, nàng ta cũng lập tức đồng ý, hai người đều bảo vệ nhóm người này.
Nhưng người khác đều xôn xao, hiến tế thiên thần không ngờ không cần nhân sinh quy cách cao nhất, vạn nhất khiến thiên thần tức giận thì sao.
Liễm thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, như vậy tương lai chiến sự có gì bất ngờ, tất cả đều có thể quy tội cho Vũ Đinh, cũng bớt đi không ít chuyện cho hắn, thế là hắn cũng lửa cháy đổ thêm dầu, cứ như vậy quyết định chuyện này.