Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 989 - Chương 989: Công Tâm

Chương 989: Công tâm Chương 989: Công tâm

Tổ An nhìn nàng ta:

- Ngươi dùng mỹ nhân kế dụ hoặc ta, kì thực có mưu đồ khác, ta chỉ là tương kế tựu kế, dùng ngươi để lừa lại những người sau lưng ngươi, Vương hậu sao lại trách ta.

Cho dù là nói như vậy, hắn vẫn có chút chột dạ, có điều nghĩ chắc Mạn Mạn không ngại mình phát triển gì đó với NPC chứ.

Cả người Tiểu Thỏa như bị sét đánh, vẫn giãy giụa nói:

- Đại vương, ngươi đang nói gì thế, ta. . . Nghe không hiểu.

Tổ An cười cười:

- Tiểu Thỏa, ngươi là người Liễm phái tới, các ngươi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, không ngờ lại phải vào cung để hầu hạ ta, hy sinh cũng lớn thật.

- Ngươi. . . Ngươi biết cả rồi à.

Tiểu Thỏa chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị hút cạn, nhưng không biết vì sao, nàng ta không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại cảm giác giống như được giải thoát.

- Ừ, ngay từ đầu ta đã biết rồi.

Tổ An đi tới bên cạnh nàng ta, từ trên cao nhìn xuống, sau đó ôm ngang nàng ta lên đi tới giường.

Tiểu Thỏa cuối cùng cũng ý thức được gì đó, liều mạng giãy giụa:

- Đừng, ngươi buông ra.

Tổ An lạnh lùng nói:

- Đoạn thời gian này ngươi hầu hạ ta không biết bao nhiêu lần, mỗi ngày đều như keo như sơn, sao hiện tại ngược lại không muốn nữa?

- Hiện tại khác rồi.

Tiểu Thỏa mang theo một tia nức nở, lúc trước nàng ta có thể làm tê liệt bản thân, đó tất cả đều là nàng ta đang chấp hành nhiệm vụ, đều là vì đại kế của ý trung nhân.

Nhưng hiện tại tất cả đã bại lộ, sao nàng ta lại có thể cùng làm chuyện đó với nam nhân này nữa?

- Có gì khác?

Tổ An ôm nàng ta ngồi xuống giường, cũng không có hành động tiến thêm một bước.

Tiểu Thỏa quay mặt đi, mím chặt môi, không trả lời, hiển nhiên đã đến nước này, có nói gì cũng không còn ý nghĩa.

Tổ An mỉm cười:

- Ai bảo con người ta dễ mềm lòng, chuyện trước kia ta có thể bỏ qua, sau này ngươi triệt để trở thành nữ nhân của ta là được.

- Ngươi nằm mơ đi!

Cho dù là sợ hãi khiến cả người Tiểu Thỏa run rẩy, nàng ta vẫn cố lấy dũng khí nói.

- Trong lòng ta chỉ yêu Liễm đại ca, sẽ không khuất phục trước tên hôn quân ngươi đâu.

Tổ An cười cười:

- Ngươi khăng khăng một mực với Liễm như vậy, nhưng hắn lại chưa chắc đã tín nhiệm ngươi.

Tiểu Thỏa cắn chặt môi, sau đó nói:

- Ta và Liễm đại ca từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, rất hiểu tâm ý của nhau, ngươi không thể ly gián chúng ta đâu.

- Thật không?

Trên mặt Tổ An hiện lên một tia châm chọc.

- Nếu các ngươi thật sự tình đầu ý hợp, sao hắn lại nỡ đển gươi vào cung hầu hạ nam nhân khác?

- Còn không phải là bởi vì cha con các ngươi cướp đi vương vị vốn nên thuộc về hắn sao? Ta đã thương hắn, tất nhiên phải nghĩ hết biện pháp giúp hắn.

Tiểu Thỏa đáp.

- Thậm chí ngay cả thân thể trong sạch của mình cũng không tiếc?

- Ta nguyện ý!

Lúc này Tiểu Thỏa đã bình tĩnh lại, lạnh lùng nói.

- Muốn giết muốn chém tùy ngươi, ngươi đừng lãng phí nước miếng nữa.

Tổ An cũng lộ ra vẻ tán thưởng:

- Hay cho một nữ trung hào kiệt, đáng tiếc lại tựa vào sai người.

Tiểu Thỏa quay đầu đi, hiển nhiên không muốn tranh luận chuyện này với hắn.

Lúc này Tổ An mới nói:

- Vừa rồi ta nói Liễm chưa chắc đã tín nhiệm ngươi, không phải là nói lung tung, tự ngươi suy nghĩ một chút đi, khi ngươi vừa vào cung, rất siên năng truyền tình báo ra bên ngoài, nhưng về sau khoảng cách giữa mỗi tình báo càng lúc càng dài, đến gần đây lại rất lâu mới truyền tới một lần, đây rốt cuộc là vì sao?

- Ta...

Hô hấp của nàng ta cứng lại, nàng ta cũng không nói rõ được là vì sao, thậm chí ngay cả bản thân nàng ta cũng không ý thức được loại biến hóa này.

Tổ An cười cười:

- Bởi vì ngươi và ta đã lâu ngày sinh tình, ngươi theo bản năng cảm thấy có lỗi với ta, dưới sự áy náy cho nên mới có chuyển biến như vậy.

Nếu không phải cảm nhận được biến hóa trước sau của nàng ta, hắn cũng lười chẳng muốn lắm lời như vậy, trực tiếp bảo thị vệ áp giải nàng ta xuống là được, cho dù không giết thì ít nhất cũng đưa vào thiên lao.

Sắc mặt Tiểu Thỏa trắng nhợt, vội vàng phản bác nói:

- Nói bậy, sao ta có thể sinh tình với ngươi!

- Chó mèo nuôi lâu còn sinh ra tình cảm, huống chi là con người, hơn nữa, đoạn thời gian này chúng ta lại cả ngày lăn lộn với nhau, làm những chuyện còn thân thiết hơn cả vợ chồng. Một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời như ngươi, bất tri bất giác sinh ra tình cảm với ta cũng có gì kỳ quái.

Tổ An đáp.

- Không. . . Không phải. . .

Tiểu Thỏa vẫn đang phản bác, nhưng ngữ khí của nàng ta đã không còn kiên định như lúc trước.

Bản thân nàng ta cũng có chút ngỡ ngàng, chẳng lẽ thật sự giống như đối phương nói, mình đã sinh ra tình cảm với hắn?

Nhưng người ta thích rõ ràng là Liễm đại ca, sao ta lại là loại nữ nhân này.

Nhìn thấy sắc mặt nàng ta biến ảo liên tục, Tổ An nói tiếp:

- Cho dù tình cảm của ngươi và Liễm có tốt tới mấy, nhưng nam nhân không thể không ngại chuyện như vậy, cho dù tương lai hắn thành công đoạt được vương vị, vừa nghĩ tới chuyện ngày xưa ngươi uyển chuyển thừa hoan dưới thân nam nhân khác, khẳng định cũng sẽ không chịu nổi. Cho nên từ lúc ngươi đồng ý với kế hoạch này, bất kể ta và Liễm ai thắng ai thua, ngươi đều đã bị định trước là kết cục bi thảm.

Sắc mặt Tiểu Thỏa tái nhợt, kỳ thật lúc trước nàng ta cũng không phải chưa từng nghĩ như vậy, nhưng nàng ta theo bản năng tự an ủi mình, Liễm đại ca không phải người như vậy, không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hiện giờ bị đối phương nói thẳng ra, nàng ta cũng hiểu đây là chuyện thực tế.

Tổ An nói tiếp:

- Hắn cứ nghĩ đến quá khứ của ngươi là trong lòng sẽ không thoải mái, lại liên hệ đến ngươi trong đoạn thời gian này tần suất truyền tin cho hắn cũng giảm xuống, liệu hắn có hoài nghi ngươi mỗi ngày ngủ cùng ta, sau đó bị ta chinh phục, theo bản năng sinh ra tình cảm không? Hai loại nhân tố cộng lại một chỗ, hoàn toàn là họa vô đơn chí, các ngươi tuyệt không có khả năng trở lại như trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment