Chương 1356: Đạo tâm của ta chính là thành tiên
Dùng một đám thuộc hạ Thương Lan hải lúc trước sẵn sàng góp sức cho Cửu Đầu Trùng, cũng trung thành và tận tâm và đám long tử long tôn huyết này rốt cuộc có uy hiếp được Cửu Đầu Trùng, khiến hắn thay đổi tâm ý hay không, đừng nói là Ngao Liệt và Phương Hành, chỉ sợ ngay cả bản thân đám long tử long tôn đó cũng không thể nói rõ, bọn họ không thấy Cửu Đầu Trùng lúc trước giam cầm bọn họ ở tại chỗ là để rũ bỏ quan hệ với mình, để tránh bị người ta giết chết, chỉ biết Cửu Đầu Trùng không chỉ cắn nuốt mẫu hậu của bọn họ, mà sau khi cắn nuốt lại không hề có chút hối hận, cũng không hề niệm tình cũ, thậm chí từng nói không coi họ là thân nhân, chỉ cần bọn họ chọc hắn tức thì sẽ giết sạch bọn họ.
Một người vô tình như vậy, lại sẽ giống như Ngao Liệt nói, kỳ thật vẫn nhớ tình cũ sao?
Hắn lúc ấy làm như vậy thật sự chỉ là để rũ bỏ quan hệ với họ, vừa không dẫn bọn họ vào đệ tam quan chịu chết, cũng không để họ bị đám người Phương Hành giết chết? Đây thật sự là một chuyện rất hoang đường, không ai nguyện ý tin cả.
Chỉ là nằm ngoài dự kiến của mọi người, Cửu Đầu Trùng lúc này không ngờ lại trầm mặc!
Một phen trầm mặc này cũng khiến cho người ta trong lòng hơi xúc động.
Chẳng lẽ phán đoán của Ngao Liệt là thật?
Cửu Đầu Trùng này tuy vô tình, nhưng trên thực tế lại vẫn nghĩ tới tính mạng của đám con cháu có huyết mạch với mình?
Nếu thật sự là vậy, liệu có đổi lấy mạng của nhóm người mình không.
Đám người Lộc Tẩu, Văn tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô hoảng sợ nhìn Cửu Đầu Trùng trong không trung, về phần Thái Hư Bảo Bảo, đã sớm trốn tới phía sau Hoan Hỉ Cáp Mô, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mà sau lưng hắn là một đám lớn béo khi vào Tiên Vương truyền thừa địa đã lập công lớn, bọn họ khá là xui xẻo, khi ra khỏi truyền thừa địa, không được Phương Hành thu vào thức giới, mà sau khi đi ra thì thức giới đó lại không mở được!
Vừa rồi chúng là dựa vào sự bảo hộ của đám người Lộc Tẩu cùng với Văn tiên sinh mới đúng thể sống sót, lúc này lấy đâu ra được đảm lượng.
Cửu Đầu Trùng Lúc này so với tiên bi kia còn đáng sợ hơn.
Tính mạng của mọi người không ngờ không ngờ đều ở trong một ý niệm của hắn.
Thiên địa tĩnh lặng, ngay cả tiên bi dường như cũng im lặng, vô số sinh linh đều đang nhìn Cửu Đầu Trùng!
Xem hắn có một tia thương hại, bận tâm tới những đứa con của muội muội duy nhất của mình không.
- Ha ha ha ha.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cửu Đầu Trùng cuối cùng thấp giọng bật cười, cười khiến người ta hốt hoảng, hắn lúc này chính là hình người, nhưng sau lưng có khí huyết phóng ra, hóa thành bộ dạng bổn tướng, trên đỉnh đầu thì có hắc liên bồng bềnh, mặc áo dài màu đen rộng thùng thình, bay phất phới, từng đạo yên khí màu đen giống như sợi tơ thỉnh thoảng từ trong cơ thể hắn bay ra, quấn lấy toàn thân.
Hắn cúi đầu cười, khiến cho người ta trong lòng sợ hãi, không rõ suy nghĩ trong đầu hắn!
Thanh âm đó, giống như đến từ Cửu U, trời sinh đã mang theo một cỗ hàm ý khiến cho người ta trong lòng hốt hoảng.
- Các ngươi thật sự cho rằng có thể uy hiếp được ta sao?
Giống như qua rất lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, trong mắt không ngờ đỏ rực, giống như là nhiễm máu, mà thanh âm của hắn lại thoải mái và hờ hững dị thường:
- Các ngươi thực sự cho rằng mấy tạp chủng, mấy nô tài thì có thể uy hiếp được ta?
Vừa nghe thấy vậy, tâm của các tu sĩ bỗng nhiên bắt đầu trầm xuống.
Mà lúc này, ánh mắt của Cửu Đầu Trùng thì nhẹ nhàng hướng về phía đám long tử long tôn tạp huyết cách đó không xa, bị lôi quang của Ngao Liệt bao phủ, sắc mặt tái nhợt, vừa hoảng sợ lại vừa phẫn nộ, thì thào nói:
- Ta vừa rồi để lại mạng cho họ, chính là vì muội muội của ta xin ta, ta có thể để lại thì sao lại không làm? Ấu muội của ta nghĩ nhiều, nàng ta là rằng ta sẽ dẫn đám phế vật này xông qua tiên lộ, nhưng như vậy chỉ tổ bị họ liên lụy, cho nên ta để họ lại.
Ánh mắt hắn dường như lướt qua trên mặt Phương Hành, cúi đầu cười:
- Trong một đạo thần quang đó có một tia linh thức của ta, ngươi lúc ấy nếu muốn giết họ, bọn họ sẽ bị văng ra, mà nếu ngươi không có sát ý, linh thức đó sẽ tự động tan biến, mục đích của ta cũng đạt được, cho nên tiểu long kia nói không sai, ta quả thật là muốn bảo vệ bọn họ, muốn các ngươi lưu lại cho bọn họ một mạng!
- Nhưng ta cũng từng nói, bọn họ không phải của ta của ta.
- Không phải bởi vì huyết mạch của bọn họ không thuần, mà là bởi vì những tiểu bối này chưa bao giờ coi huyết mạch của dùng tộc là vinh quang.
- Bọn họ có một nửa huyết mạch của Long tộc, một nửa huyết mạch của Cửu Linh tộc, mà ta đã chứng minh Cửu Linh nhất tộc còn cường đại hơn Long tộc, nhưng bọn họ sợ ta, phụng ta, lại không coi huyết mạch của Cửu Linh nhất tộc là vinh quang, mà luôn tâm niệm rằng mình chính là con cháu của Long tộc. Bọn họ thậm chí còn hận ngươi!
Ánh mắt của Cửu Đầu Trùng đột nhiên dừng ở trên người Ngao Liệt:
- Bọn họ hận ngươi, cũng hận tỷ tỷ của ngươi, cho nên muốn tra tấn các ngươi, chỉ là loại hận này là bởi vì... Bọn họ hâm mộ các ngươi!
- Bọn họ hâm mộ các ngươi là là huyết mạch Long tộc chân chính, lại lấy làm hổ thẹn vì huyết mạch của Cửu Linh nhất tộc trong cơ thể.
- Cho nên ta không tiếp nhận bọn họ, bọn họ không phải thân nhân của ta.
Những lời này khiến sắc mặt đám long tử long tôn trắng bệch.
- Đã không phải là thân nhân, ta sao lại không nỡ nuốt họ.
- Chỉ có điều, trong cơ thể bọn họ mặc dù có huyết mạch của Cửu Linh nhất tộc, nhưng huyết mạch này dù sao cũng không thuần, xen lẫn với loại máu thấp kém của Long tộc, hơn nữa tu vi của bọn họ cũng quá yếu, còn không tu luyện truyền thừa của Cổ Thánh, cho dù nuốt cũng không bồi bổ được bao nhiêu thọ nguyên cho ta, hơn nữa yêu cầu cuối cùng của ấu muội trước lúc lâm chung khiến ta hơi rối loạn tâm chí, cho nên mới quyết ý bảo vệ họ mà thôi.
Sau khi nói xong, Cửu Đầu Trùng cuối cùng cũng ngừng lại một chút.
Nhưng rất nhanh hắn lại mở miệng, giống như làm ra một quyết định cuối cùng.
- Đạo tâm của bổn tọa rất vững chắc, có thể chém đứt vạn vật.
Thanh âm của hắn lúc này trở nên lạnh lẽo, càng nói càng ngưng trọng, đến cuối cùng, trong thanh âm đó không ngờ mang theo một thái độ không nhiễm thế tục:
- Các ngươi muốn lấy họ ra để uy hiếp ta, vậy thì sai rồi, cái bổn tọa muốn, bổn tọa cầu chỉ là thành tiên mà thôi!
- Có điều, chuyện đã tới nước này, dù sao thọ nguyên của bổn tọa cũng đã không đủ, muỗi có nhỏ tới mấy thì cũng là thịt.
Cửu Đầu Trùng lúc này lộ ra vẻ thoải mái, thậm chí trong thanh âm dường như có nét cười, giống như đang nói đùa với người khác vậy:
- Nếu các ngươi cảm thấy ta sẽ để ý tới tính mạng của bọn họ, vậy ta sẽ dứt khoát bắt đầu giết từ bọn họ.
Ầm!
Khi nghe thấy một câu cuối cùng của Cửu Đầu Trùng, Phương Hành biến sắc, vội quát:
- Lão Tam, né đi.
Mà cùng lúc đó, Cửu Đầu Trùng đã động, hắn vốn cách Ngao Liệt gần nhất, khi nói ra một chữ cuối cùng, thân hình đột nhiên lao tới, ở sau lưng hắn, ảo ảnh bổn tướng của Cửu Đầu Trùng rít gào dữ tợn, chín cái đầu tròn phân biệt từ chín phương vị cắn về phía Ngao Liệt, mà trong hắc liên trên đỉnh đầu lại trào ra tia chớp màu đen vô tận, giống như phô thiên cái địa, đánh thẳng vào đầu Ngao Liệt, giống như một tòa thiên địa muốn trấn áp Ngao Liệt!
Ngao Liệt lúc này cũng biến sắc, hắn có huyết mạch Long tộc, trời sinh có cảm giác nhạy bén đối với một số lực lượng nguy hiểm, vào chớp mắt này, đã nhận ra hung hiểm mãnh liệt, vội vàng hai tay đánh ra hư không, bắn người về phía sau.
- Cữu cữu, ngươi.
Ngao Liệt tránh đi, vậy đối mặt với Cửu Đầu Trùng chỉ còn lại dám long tử long tôn kia, mà trong đám người đang hoang mang sợ hãi này, Ngao Cuồng vội vàng đi lên, dang tay ra chắn trước mặt Cửu Đầu Trùng, hét lớn:
- Ngươi thực sự muốn...
Một câu đó của hắn còn chưa nói hết, một viên đầu bổn tướng của Cửu Đầu Trùng biến ảo ra đã xuyên qua ngực hắn.
Cả người Ngao Cuồng ngây đơ, ngơ ngẩn nhìn Cửu Đầu Trùng.
Long tử long tôn cũng vẻ mặt ngơ ngẩn, nhìn một màn này với vẻ khó có thể tin nổi.
- Phập!
Vẻ mặt của Cửu Đầu Trùng lại không có nửa điểm biến hóa, thân hình lắc lư, thu hồi cái đầu này, bên trong đó không ngờ có một viên hồng đan đang quay tròn, tỏa ra khí tức khiến người ta mê muội, hắn quay đầu lại nhìn, khẽ lắc đầu, tựa hồ là đang ghét bỏ những hồng đan lại không tốt như trong tưởng tượng của hắn, sau đó thì không nói gì, những cái đầu còn lại cũng đều lướt nhanh, chỉ nghe những tiếng phập không ngừng vang lên, năm sáu người đã bị đầu hắn xuyên qua ngực, sau đó thì bay lên không trung.
- Hắn. . . Không ngờ thật sự giết những hậu bối này.
Ngay cả Lộc Tẩu, thanh âm lúc này cũng trở nên run run.
Bọn họ vốn tưởng rằng, Cửu Đầu Trùng cường thế xuất thủ, bức lui Ngao Liệt, là để cứu những người này!
Lại không ngờ rằng, hắn không ngờ thật sự muốn giết bọn họ.
- Không đủ, không đủ, cộng toàn bộ các ngươi lại cũng không đủ để ta vượt qua đệ tam quan.
Ảo ảnh của Cửu Đầu Trùng nhoáng lên một cái, thi thể của tất cả long tử long tôn tạp huyết đều bị xé rách, hóa thành tro bụi, sau đó hắn dường như lộ ra có chút tuyệt vọng, bất đắc dĩ thu hồi những hồng hoàn này, sau đó ánh mắt nhìn về phía trước.
Ở trước mặt hắn chỉ còn một người cuối cùng!
Trong các Thương Lan hải long tử long tôn tạp huyết, người nhỏ nhất, được công nhận là thiên tư cao nhất, Ngao Bại!
- Cữu cữu. . . Ngươi. . . Ngươi thật sự muốn giết ta?
Ngao Bại vào lúc này, cơ hồ là sắp khóc, thân hình không ngừng lùi về phía sau, trong mắt đầy nước mắt và vẻ sợ hãi.
Cửu Đầu Trùng thì mặt không biểu tình nhìn hắn, chín cái đầu chậm rãi vươn về phía hắn, trong ánh mắt đầy huyết tinh, tiến đến trước mặt hắn, lắc lư trên dưới, quan sát, giống như một con độc xà đang ngửi khí tức trên người con mồi.
Qua rất lâu, tiếng thở dài của Cửu Đầu Trùng mới vang lên:
- Ngươi trông... rất giống ấu muội.