Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 282 - Chương 1357: Đạo Tâm Của Phương Hành

Unknown

 

Chương 1357: Đạo tâm của Phương Hành

 

 

 

- Cữu cữu, ta không muốn chết.

 

Ngao Bại chính là một người đặc biệt nhất trong các long tử long tôn hỗn huyết, hắn được công nhận là tư chất số một, tuổi lại nhỏ nhất, được Long mẫu Vũ Mị Nhi sủng ái nhất, thường ngày cũng rất kiêu ngạo, nhưng lúc này, nhìn thấy mấy vị huynh trưởng đều chết trước mặt mình, bị luyện thành hồng hoàn, hắn cũng sợ tới vỡ mật, không ngờ lại chảy nước mắt, thân hình không ngừng lui về phía sau, run rẩy giống như con mèo nhỏ đang sợ hãi, cầu xin Cửu Đầu Trùng tha thứ:

 

- Trong tất cả huynh đệ ngươi là thương yêu ta nhất mà? Cữu cữu ngươi từng cầm tay dạy ta thần thông, ngươi đã quên rồi sao cữu cữu.

 

- Trong tất cả các huynh đệ, ngươi là người giống ấu muội nhất.

 

Cửu Đầu Trùng không để ý tới hắn đang nói gì, thì thào tự nói, quan sát khuôn mặt Ngao Bại, trong ánh mắt dường như tỏa ra vẻ nhu hòa, mỉm cười:

 

- Nếu ngươi ăn mặc như con gái, ngươi nhất định sẽ giống ấu muội của ta như đúc.

 

- Ta có thể.

 

Ngao Liệt đã vô cùng hoảng hốt, để sống sót, tất cả đều chẳng buồn bận tâm.

 

Nhưng cũng vào lúc hắn nhìn thấy vẻ nhu hòa trong đáy mắt Cửu Đầu Trùng, trong lòng dâng lên một chút hy vọng, lại chợt thấy sắc mặt Cửu Đầu Trùng trầm, sau đó, một cái đầu đột ngột xuyên qua nhục thân của hắn, nhấc hắn lên không trung, Ngao Bại vẫn đang không ngừng cầu xin tha thứ, không ngừng vung vẩy tay, không ngừng hô:

 

- Cữu cữu, cữu cữu, đừng.

 

Mà trên cổ tay hắn buộc một cái dây.

 

Đó là khi hắn còn rất nhỏ, do Long mẫu buộc cho hắn, cũng không có nhiều thần thông, chỉ là lúc này, theo cái đầu đó đâm xuyên qua nhục thân của Ngao Bại, trên sợ dây hồng, lại hiện lên quang hoa nhè nhẹ, không ngờ ở trong không trung ngưng tụ thành bộ dạng của một người, mỉm cười đứng đó, ánh mắt thống khổ nhìn Cửu Đầu Trùng, không phải Long mẫu Vũ Mị Nhi thì là ai?

 

- Đại huynh, ngươi thật sự. . . Ngay cả thỉnh cầu cuối cùng của tiểu muội cũng không đáp ứng sao?

 

Đó chỉ là một ảo ảnh, ngay cả u hồn cũng không tính, không làm được gì, chỉ lẳng lặng nhìn Cửu Đầu Trùng, ánh mắt đau khổ.

 

Cắn nuốt Vũ Mị Nhi chủ động để Cửu Đầu Trùng cắn nuốt, vẫn để lại một chút hậu thủ, phân một dòng thần hồn, bám vào trên sợ dây hồng ở cổ tay tiểu nhi tử mà nàng ta sủng ái nhất, sợ dây đó là do nàng ta buộc, vốn có một tia linh thức của nàng ta, có điều nàng ta bám vào trên sợ dây này, không phải là để ngăn cản gì cả, chỉ có lúc Ngao Bại sắp chết, nàng ta mới sinh ra cảm ứng, ra xem thử, không thể nói rõ là nàng ta muốn thấy gì.

 

- Ấu muội, ngươi biết rõ đạo tâm của ta mà!

 

Mà lúc này Cửu Đầu Trùng không ngờ không hề có chút xấu hổ nhìn ảo ảnh của Vũ Mị Nhi.

 

- Ngươi lưu lại một dòng thần niệm chỉ là để nhìn ta, chắc là trước đó, tất cả những gì ngươi nói đều không phải là thật.

 

Cửu Đầu Trùng thản nhiên nói:

 

- Trước khi bị ta cắn nuốt, ngươi đã lo lắng ta sẽ mặc kệ tính mạng của những tạp chủng này?

 

Nói đến đây, độc thủ của hắn vung lên, ném Ngao Bại xuống, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

 

- Ta rất thất vọng đối với ngươi, ấu muội ạ!

 

Nói xong Cửu Đầu Trùng không thèm nhìn Ngao Bại và tàn linh của Vũ Mị Nhi lấy một cái, quay người lại.

 

Chỉ là khi vừa xoay người, khí chất trên người hắn đã thay đổi, giống như lau đi bụi bậm nào đó, để lộ ra bảo quang.

 

Người ở đây, chỉ có Thái Hư Bảo Bảo cùng với Phương Hành, lúc này bỗng nhiên trợn tròn mắt, biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, mà Ngao Liệt tuy không biết, nhưng cũng minh bạch đã xảy ra Cửu Đầu Trùng đã xảy ra biến hóa cực lớn, mắt không khỏi trợn trừng lên, trong tiềm thức, Cửu Đầu Trùng lúc này không ngờ toàn thân đều đang tỏa ra tia sáng kỳ dị, giống như một viên bảo châu vậy.

 

- Nhất niệm thành tiên cầu tự tại, thất tình lục dục đều là bụi bặm.

 

Cửu Đầu Trùng nhìn về phía Phương Hành, sau đó đảo qua Ngao Liệt, trên mặt không ngờ hiện lên nụ cười thản nhiên, sau khi niệm tụng một câu thì cười nhẹ nói:

 

- Nếu thế gian thực sự có vô cấu đạo tâm, như vậy ta lúc này đã có rồi, tiểu ma đầu, thực sự phải cám ơn các ngươi, nếu không phải nhờ các ngươi, e là ta cũng không xóa đi được một hạt bụi cuối cùng ở tiên tâm, ha ha, chỉ tiếc, sau khi ta thực sự minh bạch, mọi chuyện đều là chất bẩn ở trong lòng, nếu không chém đi được vạn sự vạn tình thì sẽ không có được đạo tâm chân chính, lại không có cơ hội thành tiên.

 

Lời nói của hắn khiến Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo cùng với Ngao Liệt, trên mặt đều hiện lên vẻ cổ quái.

 

Cửu Đầu Trùng Lúc này không ngờ ngay cả một tia tình nghĩa của lực lượng có.

 

Thoạt nhìn, hắn là giết chết những con cháu này, nhưng trên thực tế lại vậy mượn cái này để chém đi tình nghĩa với Vũ Mị Nhi.

 

Hắn cho rằng, đó là một hạt bụi cuối cùng trên đạo tâm của hắn!

 

Sau khi thực sự chém đi, hắn sẽ có vô cấu đạo tâm. . .

 

Thậm chí có thể nói, đây là một loại đạo tâm cường đại nhất, kiên định nhất từ trước tới nay.

 

Nhưng thật đáng buồn là, sau khi hắn có vô cấu đạo tâm này thì đã không còn nội tình để xông qua tiên lộ!

 

- Có điều, cho dù tự biết ta đã không thể đi tới cuối tiên lộ, nhưng chung quy vẫn muốn thử một lần, ta muốn luyện các ngươi thành hồng hoàn, cho dù tác dụng không lớn, cũng phải thử một lần, có lẽ, ở trong sự tuyệt vọng sẽ cất chứa một đường sinh cơ chăng?

 

Cửu Đầu Trùng dường như cũng tự thấy mình rất hoang đường, nhẹ nhàng lắc đầu:

 

- Cho dù không có sinh cơ thì cũng phải chết trên đường cầu tiên!

 

Đang nói sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu lên, vốn trên mặt hắn còn nụ cười thản nhiên, nhưng ngẩng đầu lên ở ngẩng đầu lên, nụ cười đã dần dần thu liễm, sau đó trên mặt bắt đầu hiện ra một tia âm lãnh, loại âm lãnh này càng lúc càng đậm, giống như một mảng mây đen, khuếch tán đến không trung, sau đó bao phủ một phương, chính là lan tới khu vực rìa tiên bi, nơi Lộc Tẩu, Văn tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô, luận đạo giả cùng với các đệ tử lợn béo đang đau khổ giãy dụa!

 

- Hiện tại, chắc không ai hoài nghi quyết tâm giết người của ta rồi chứ?

 

Khi một câu cuối cùng này của hắn vang lên, thiên địa đã đại biến, bên trong hắc liên không ngờ bắn ra một mảng màu đen vô tận, khiến cho thiên địa giống như trực tiếp hóa thành U Minh, trong sự bao phủ của loại lực lượng này, thậm chí bia đá màu vàng vốn đang bao vây bọn Lộc Tẩu cũng đột nhiên tách ra, giống như ý thức được nơi này đã trở thành một mảng tuyệt địa đáng sợ, loại khí tức này khiến những vật chết như chúng cũng theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

 

- Lần này thì xong rồi.

 

Nhìn tia chớp màu đen trên đỉnh đầu đang phủ xuống, Lộc Tẩu bi thương thở dài, nhắm mắt lại.

 

- Chung quy chỉ có thể đi được tới đây thôi sao?

 

Văn tiên sinh khóe mắt rưng rưng, có chút buồn bã nhìn về phía cuối tiên lộ.

 

- Không thể. Ta sao có thể chết ở đây được, không giống như trong kế hoạch.

 

Thái Hư Bảo Bảo khóc lớn, rúc cả người ở phía sau Lộc Tẩu.

 

- Oa oa ao,

 

Một đám đệ tử lớn béo kêu to, đầu lắc la lắc lư.

 

- Ài, sắp chết rồi thì nói tiếng người đi.

 

Một tên khác thở dài, có chút cảm khái:

 

- Không biết chúng ta có được tính là lợn truyền kỳ nhất không?

 

...

 

- Tỷ phu, đừng đi.

 

Mà lúc này, Ngao Liệt cũng đột nhiên gầm lên, khiếp sợ đến cực điểm, lúc Cửu Đầu Trùng thi triển thần thông cuồng bạo nhất về phía đám người đó, hắn rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Cửu Đầu Trùng liếc về phía Phương Hành, dường như đang chờ hắn chạy tới ngăn cản, lập tức hiểu ra, Cửu Đầu Trùng này chắc hẳn đã sớm nhìn ra Phương Hành thực sự coi trọng những người đó, cố ý dụ hắn tới, cũng tiện bắt luôn hắn, bởi vậy vội vàng lên tiếng quát ngừng, dưới tình huống như vậy, thần thông của Cửu Đầu Trùng quả thực không thể chống đỡ, chống đỡ thì chỉ có thể toi mạng.

 

Mà hắn lên tiếng, cũng chỉ là nhắc nhở theo bản năng, tuy hắn lo lắng, nhưng cũng không tin Phương Hành thực sự sẽ ngốc như vậy.

 

Giống như là Cửu Đầu Trùng, tuy trong lòng có một kế này, nhưng cũng không cho rằng Phương Hành thật sự sẽ mắc mưu.

 

Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền ngây người.

 

Bởi vì lúc tia chớp màu đen hàng lâm, Phương Hành không ngờ thật sự lao ra, trên mặt không có chút biểu tình nào, nhưng vẫn xông lên, thân hình như tiên như quỷ, không ngờ va chạm với tia chớp màu đen, một tay cầm đao, ngăn ở trước người đám người kia, hai mắt nhìn tia chớp màu đen, cùng với Cửu Đầu Trùng ở phía sau, lộ ra vẻ bất đắc dĩ!

 

- Đạo tâm, luận đạo tâm thì đạo tâm của ngươi thực sự không tồi.

 

Thanh âm của hắn rất thấp, nhưng lại chấn động cả hư không, giống như là truyền vào đáy lòng mỗi người.

 

- Chém hết tất cả chỉ vì thành tiên. Người nói những lời này rất nhiều, nhưng làm được thì lại chỉ có mình ngươi.

 

- Nhưng ngươi có đạo tâm, ta cũng có.

 

- Khi ở tiên cảnh, ta vì giải đạo chướng, kiên định đạo tâm, về sau thực sự bị ta tìm được, chỉ là không giống với các ngươi.

 

Đao trong tay hắn chậm rãi vươn ra, đón lấy tia chớp màu đen đầy trời.

 

- Đạo tâm của các chính là chém hết được mọi chuyện, chỉ chừa lại một niệm!

 

- Ta cũng từng muốn tu luyện loại đạo tâm này, nhưng đến cuối cùng, lại phát hiện chuyện trên thế gian rất thú vị, người trên thế gian rất thú vị, hôm nay cảm thấy cái này tốt, ngày mai cảm thấy cái kia tốt, hoặc là nói tất cả đều không tồi, cái nào ta cũng không nỡ chém, chém đi cái nào, tương lai ta có thể sẽ phải hối hận, thế là ta chỉ đành tu luyện một loại đạo tâm khác.

 

Phương Hành hít một hơi, ánh mắt sáng lên:

 

- Đó chính là, trong cuộc đời này, không chém chuyện gì, vạn niệm đều lưu lại.

 

Ầm ầm!

 

Khi nói đến cuối cùng, hắn đột nhiên xông lên, Quỷ Đầu Đại Đao giống như thái dương, chiếu sáng hư không.

 

- Đạo tâm của ngươi là chỉ chừa lại một niệm, mà đạo tâm của ta lại là không chém không buông, đại viên đại mãn.

 

 

Bình Luận (0)
Comment