Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 294 - Chương 1370: Tiên Thi Hóa

Unknown

 

Chương 1370: Tiên thi hóa

 

 

 

- Ta nhổ vào, mạnh quá.

 

Động tác của Ngao Liệt không biết đã dọa cho bao nhiêu nhảy dựng, thầm nghĩ thằng ôn này thật sự quá thô lỗ.

 

Vốn trong lòng đang thấp thỏm, không biết bên trong có thứ gì, đang nghĩ tới cẩn thận xem xét một chút, không ngờ Ngao Liệt làm việc bá đạo như vậy, đi lên một cước đá văng cửa, quả thực chính là hù chết người, không bị thứ bên trong hù chết cũng cũng bị ngươi hù chết, chỉ nghe thấy một tiếng "Loảng xoảng", cửa lớn trực tiếp bị đạp mở, không đợi thấy rõ bên trong có thứ gì, Thái Hư Bảo Bảo hét lên một tiếng ôm lấy đùi Phương Hành, đám đệ tử lợn béo đang giả vờ trung thành hộ chủ, khí phách hiên ngang chắn ở trước mặt Phương Hành cũng vù một tiếng trốn ra phía sau hắn, động tác vô cùng chỉnh tề!

 

Mà đám người Lộc Tẩu cùng với Văn tiên sinh cũng đều đề pháp lực, vẻ mặt ngưng trọng nhìn tòa Huyền Thiết đại điện đó.

 

Nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể cảm giác được trong điện có mùi máu tanh phả ra.

 

Bọn họ đã chuẩn bị đợi yêu ma từ trong đại điện lao ra, lại không ngờ rằng, bên trong không ngờ không có động tĩnh gì.

 

- Xem ra, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi!

 

Một cước sau khi một cước đá văng cửa lớn, cũng yên lặng đợi một lúc, vẻ mặt ngưng trọng, lại phát hiện không có thứ gì lao ra, liền chậm rãi cất bước, đi vào bên trong, mà sau lưng hắn, đám người Lộc Tẩu tất nhiên cũng đi theo, ánh mắt chậm rãi đảo qua các nơi trong điện, lại không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi, cũng có người trực tiếp ôm miệng, mày nhíu chặt, hiển nhiên bên trong có thứ gì đó vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, có điều chỉnh thể mà nói thì không có hung hiểm gì, liền phất phất tay, ra hiệu cho người phía sau không cần phải khẩn trương!

 

- Trong đây chính là một động tàng thi?

 

Lộc Tẩu sau khi bước vào điện, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

 

Phương Hành cũng nhìn thấy cảnh tượng trong điện, cuối cùng biết oán khí thâm trầm đó là từ đâu mà có, cả tòa đại điện này chẳng trách lại ở vị trí tử môn, bởi vì nơi này quả thật là một mảng tử khí, lại chỉ thấy tòa Huyền Thiết đại điện ước chừng chu vi nghìn trượng, bên trong không ngờ chất đầy hủ thi khô cốt, giáp trụ trên người đều đã mục nát, cũng có một số thi thể tứ phân ngũ liệt, thậm chí không được coi là thi thể, chỉ có thể xem như là mảnh thây, chất chồng như rác.

 

- Giáp trụ trên người bọn họ, trong vàng có đỏ, đây đều là tiên binh của Xích Tiêu Tiên Vương nhất mạch.

 

Thái Hư Bảo Bảo nhìn thấy cách ăn mặc của những người này, liền đoán:

 

- Xem ra bọn họ chính là người lúc trước đuổi giết chủ nhân, bị chủ nhân trước khi chết trấn sát toàn bộ, sau đó trấn áp xác chết ở đây, có điều khi bọn họ đuổi giết tới, ta đã rời khỏi bên cạnh chủ nhân, cho nên cũng không biết có chuyện này. Mẹ nó làm ta sợ muốn chết, tưởng rằng là có yêu ma gì chứ.

 

- Không có yêu ma cũng là chuyện tốt.

 

Lộc Tẩu cũng cười khổ một tiếng, chậm rãi đi vào, xem xét mọi nơi.

 

Hắn lại rất lạnh lùng bình tĩnh, lần này mục đích quan trọng nhất là xem xem có đường ra hay không.

 

- Chỉ là nếu nơi này là trấn thi quật thì không lý nào lại có đường ra.

 

Văn tiên sinh thì cười khổ, tâm tình có chút áp lực.

 

- Cứ xem kỹ đã rồi tính!

 

Lộc Tẩu gật đầu, tuy cảm thấy cũng không có hy vọng, nhưng vẫn không nhiều lời.

 

- Bên trên những thi thể này cũng có không ít bảo bối, ngươi xem giáp cốt đó kìa, so với cái ta mặc còn tốt hơn.

 

- Không phải, đó chính là tiên giáp.

 

- Ai cướp được thì là của người đó!

 

Lúc bọn họ đang thảo luận,đám đệ tử lợn béo đã sớm xếp đội tiến vào Huyền Thiết đại điện này, ai nấy nhìn giáp trụ trên thi thể, đều hưng phấn dị thường, đỏ mắt thèm thuồng, dù sao những thi thể này lúc sinh tiền đều là tiên binh tiên tướng, giáp trên người bọn họ cho dù rách nát cũng không phải là đồ trên người bọn Phương Hành có thể sánh bằng, hơn nữa dám lợn béo này bình thường nhát gan, nhưng khi nhìn thấy bảo bối thì gan như lại to ra, lập tức gào thét xông lên, bắt đầu chọn nhặt giáp trụ coi như là toàn vẹn trên tiên thi.

 

Lúc các tu sĩ đang có chút nghẹn lời nhìn đàn lợn béo này tranh cướp tiên giáp, đột nhiên một tiếng lợn rống truyền đến, giống như là bị chọc tiết vậy. Liền thấy một đệ tử lợn béo trong tay còn cầm nửa mảnh tiên giáp, bỗng nhiên nhảy dựng lên, tè ra quần bò về phía cửa Huyền Thiết đại điện, mặt lợn đã sợ tới không còn giọt máu, cơ hồ là bò tới trước người Phương Hành, mới run rẩy chỉ về phía trước, kêu lên:

 

- Thứ đó không ngờ lại động.

 

Vốn tất cả đều bị tiếng hét thảm của hắn thu hút sự chú ý, lúc này nghe hắn nói như vậy, lập tức ngưng thần nhìn tới.

 

Cũng đúng lúc này, có mấy đệ tử lợn béo khác cũng sợ hãi chạy về, bởi vì đều nhìn thấy tiên thi đã bị trấn sát ngàn năm đó động đậy.

 

- Chẳng lẽ là khởi thi.

 

Phương Hành nhíu mày, quan sát đống thây người.

 

Lại chỉ thấy trên đống thây, sát khí bốc lên, dường như càng lúc càng đậm, hơn nữa hắn cũng thấy, quả thật có vài cỗ tiên thi đang nhẹ nhàng rung động, thậm chí có một số tiên thi ở ngoài mặt đã sinh ra lông, cực kỳ quái dị, xem ra, quả thật là tiên thi lây dính quá nhiều sát khí, hiện giờ bị dương khí của bọn họ ùa vào, dần dần có dấu hiệu khởi thi hóa ma.

 

- Thấy chết ngàn năm, bị sát khí lây nhiễm hiện giờ có dương khí, khởi thi cũng là trong tình lý!

 

Lộc Tẩu thản nhiên mở miệng, quan sát mấy lần, cũng không để tâm, đối với người tu hành cỡ họ mà nói, thấy nhiều yêu ma quỷ quái rồi, thật sự không để những thi yêu này vào mắt, cho dù cái hình thành thi yêu chính là tiên, cũng chỉ là khởi thi, căn bản không được tu luyện, ở trong mắt bọn họ, giống như là hung thú non vậy, giơ tay cái là bóp chết được, thật sự không cần phải lo lắng.

 

- Nếu chỉ là những thi yêu này thì dường như vừa rồi không đến mức khiến chúng ta phải hoảng sợ như vậy.

 

Văn tiên sinh lúc này cũng mở miệng, cau mày:

 

- Chẳng lẽ trong điện này còn có yêu ma gì khác.

 

- Vẫn cứ cẩn thận một chút.

 

Phương Hành chậm rãi nói:

 

- Vừa rồi ngay cả ta cũng cảm thấy sợ hãi, nhất định không phải là thứ bình thường.

 

Mấy người nhìn nhau, liền chậm rãi lui về phía sau.

 

Đám đệ tử lợn béo thì không giống bọn họ, rất sợ thi yêu, đã sớm sợ hãi rút lui.

 

Cũng đúng lúc này, thi ma đang từ từ thức tỉnh, đầu tiên là run rẩy mấy cái, sau đó thì trầm trọng mà cứng ngắc ngẩng đầu lên, chóp mũi dường như khịt khịt mấy cái, như đang phân biệt chỗ có dương khí, mà ánh mắt trống rỗng vô thần đó đã nhìn về phía cửa điện, một lúc sau, cũng không biết là người nào đột nhiên gào to, chấn động đại điện.

 

Cũng bắt đầu từ tiếng gào to này, tất cả thi ma, tất cả đều ngẩng đầu lên, sát khí ùa ra.

 

- Ấy, thịt lợn ăn không ngon đâu.

 

- Đúng đúng, thịt lợn không ăn được đâu.

 

Thấy được cảnh tượng này, tất cả đệ tử lợn béo đều sợ hãi, túm tụm phía sau Phương Hành, còn có con muốn trốn dưới váy Long nữ, bị Long nữ một cước đá bay, chúng đã bao giờ thấy cảnh tượng thế này đâu, chỉ thấy đống tiên thi đó giống như là nằm mộng mới tỉnh, cứng ngắc mà quỷ dị ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, có một số trong hốc mắt trống trơn, không có nửa điểm hào quang, cũng có một số không ngờ hai mắt màu đỏ, mang theo hung sát chi khí khó có thể hình dung.

 

Cảnh tượng này có thể dọa được bọn họ, nhưng đối với đám người Phương Hành mà nói thì không tính là gì, thậm chí Thái Hư Bảo Bảo cũng không để họ vào mắt, phải biết rằng lúc trước hắn cũng từ tiên cảnh mà ra, yêu ma quỷ quái hắn từng khống chế còn lợi hại hơn nhiều!

 

Ngao Liệt cũng không để vào mắt, chỉ quay đầu nhìn Lộc Tẩu một cái rồi bước ra.

 

Lộc Tẩu hiểu ý, giơ tay lên, mấy đạo cờ trận bay ra, bồng bềnh trong không trung, đủ loại lực trường đan vào nhau ùa ra, giam cầm hư không, trấn dám thi ma vừa thức tỉnh đứng yên tại chỗ, bất kể họ có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được khỏi trận, mà Ngao Liệt thì dứt khoát hít sâu một hơi, sau đó ầm một tiếng thở ra, không ngờ trực tiếp phun ra một mảng lôi, cơ hồ bao phủ cả tòa Huyền Thiết đại điện, chụp một đống thi ma đó vào bên trong, giống như là lò thiên địa!

 

Thi ma vốn là sợ sét, huống chi là sét của chân long như Ngao Liệt!

 

Cơ hồ ngay lập tức, liền hóa giải âm sát chi khí trên người bọn họ, lông tím trên người cũng rút đi!

 

Có một số tiên thi yếu ớt vốn đã hủ hóa ngàn năm, hiện giờ lập tức bị lôi điện tẩy rửa, lập tức tan đi, cả tòa núi thây to lớn như vậy, vào lúc này đang dùng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi đổ xuống.

 

Ầm!

 

Lúc trơ mắt nhìn cả núi thây bị luyện hóa thì chỉ cảm thấy trong Huyền Thiết đại điện, âm sát chi khí đột nhiên nồng thêm, giống như cả tòa đại điện đều rơi vào trong đáy biển, nhiệt độ không khí giảm xuống mấy lần!

 

Cùng lúc đó, dưới núi thây có một vật gào thét nhảy ra, giống như long trời lở đất, tất cả thi ma đều bị thế lao của hắn phá tan thành từng mảnh, mà người này rõ ràng là một thân ma khí cuồn cuộn, tùy tiện giơ tay lên liền phá vỡ kiếp lôi Ngao Liệt thở ra, sau đó thì cất tiếng cười quái dị, thò tay ra.

 

"Rầm" một tiếng, theo quái vật đó thò tay ra, Quỷ Đầu Đại Đao bên hông Phương Hành không ngờ vào lúc này không chịu khống chế, đột nhiên bay ra, giống như có một cỗ lực hút vô hình kéo đi, sau đó thì bay vào trong tay quái vật, quay lại một đao chém tan đại trận của Lộc Tẩu, sau đó đao khí quấn ra, không ngờ cứ như vậy thuận thế chém tới Ngao Liệt.

 

- Đó là... Đế Lưu!

 

Biến cố thình lình xảy ra khiến cho ai nấy đều khiếp sợ, không phản ứng kịp, chỉ có Thái Hư Bảo Bảo là khiếp sợ kêu to.

 

Chương 1371: Con trai của Tiên Vương

 

 

 

Đế Lưu, con của Xích Tiêu Tiên Vương!

 

Từ lúc nhìn thấy thanh Khi Thiên Phách Man đao này, Phương Hành đã không chỉ một lần nghe thấy cái tên này, cũng đã từng đoán về kết cục của hắn, biết được quả thật là có khả năng đã bị trấn sát, lại không ngờ rằng ở đây lại gặp được hắn.

 

Từ sau khi bước vào Huyền Thiết đại điện này, hắn vẫn luôn chú ý, biết được trong đây nói không chừng thực sự có hung hiểm và cổ quái gì đó, dù sao lúc ở ngoài cửa, sát khí bọn họ cảm ứng được quá nồng, khiến cho với tu vi của họ cũng tâm thần không yên,điều này chỉ có thể chứng minh rằng, đó chính là bên trong Huyền Thiết đại điện này có tồn tại gì đó khiến cho người ta bất an, mà loại bất an này tuyệt đối không phải những tiên thi sống dậy này có thể tạo nên, mà trên thực tế, cũng chính là vì đã bức ra thứ hung hiểm gì đó, Ngao Liệt và Lộc Tẩu vừa liên thủ, một người giam cầm hư không, một người miệng phun thần lôi, muốn luyện hóa tòa núi thây đó, chính là bức cho quái vật đang ẩn nấp kia phải xuất hiện.

 

Quái vật đó quả thật đã ra, lại không ngờ còn lợi hại như vậy!

 

Vừa hiện thân đã phá tan đại trận Lộc Tẩu bày ra, lại giơ tay lên hóa giải thần lôi của Ngao Liệt, một thân sát khí đạt tới đỉnh phong, càng đáng sợ hơn là, hắn vừa giơ tay lên, không ngờ ngay cả thanh Khi Thiên Phách Man đao này cũng đoạt đi, quả thực là hung uy khó lường!

 

- Ái, đế tử thành tinh à?

 

Đám lợn béo kia vừa thấy vậy lại kêu lên sợ hãi.

 

Cho dù những người khác, tu vi yếu một chút vào lúc này cũng bị dọa không nhẹ, nếu nói những thi ma từ tiên thi hóa thành không được bọn họ để vào mắt, như vậy Xích Đế chi tử đường đường chính chính này thật sự khiến bọn họ sợ vô cùng, đây chính là tồn tại từ rất sớm đã có được tiên mệnh, cho dù hắn đã chết, hiện giờ vạn nhất trá thi, vậy tuyệt đối cũng không phải thi ma bình thường có thể sánh bằng? Huống chi hắn vừa xuất hiện liền đã thể hiện bản lĩnh phi phàm.

 

- Không đúng, hắn. . . Không ngờ còn sống!

 

Phương Hành cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng linh cơ khẽ động, liền phát hiện gì đó.

 

Trước đây hắn còn lo sẽ có hung hiểm gì, lúc thân ảnh như yêu ma kia xuất hiện, tim cũng đập mạnh, nhưng yêu ma kia giơ tay lên liền lấy đi quỷ đầu đao bên hông mình, hắn lập tức liền đoán được, đạo thân ảnh đó không phải yêu ma, mà là người sống, một tiên rõ ràng, nếu không cho dù hắn là Đế Lưu cũng không đoạt được đao của mình.

 

Chỉ có một loại giải thích, chính là Đế Lưu còn sống, mới có thể dựa vào khí cơ để cướp đao đi!

 

Bởi vì pháp bảo bản mạng của hắn!

 

- Đây là nơi nào? Các ngươi là ai? Cả gan ám toán ta?

 

Cơ hồ khi Phương Hành vừa nghĩ tới điều này, đạo thân ảnh đó đã đánh nhau với Lộc Tẩu và Ngao Liệt, xuất thủ nhanh mạnh đáng sợ, trong nhất cử nhất động đều mang theo lực lượng đáng sợ vô cùng, nhưng khiến người ta khiếp sợ là khi hắn xuất thủ không ngờ còn nói được, giống như đang hét lớn, lại giống như là đang thì thào tự nói với mình, nhìn bộ dạng này, không ngờ giống như là nằm mơ mới tỉnh, không biết đang ở đâu vậy.

 

- Ầm!

 

Ngao Liệt biến ảo ra thân chân long, Long Giác kiếm trên đỉnh đầu kiếm quang lấp lánh, đỡ một đao hắn chém tới, thân hình cũng đồng thời lui ra sau, mà cùng lúc đó Lộc Tẩu đã tế ra cờ trận, sợ là không dưới mấy trăm đạo, quấn quanh người Đế Lưu, nhưng không giam cầm hắn được mấy giây đã thấy cờ trận vỡ tan.

 

- Con kiến phương nào dám mạo phạm ta?

 

Khi thân hình của Đế Lưu chấn động, liền giãy ra được khỏi cờ trận vô tận, ánh đao giống như sống dữ, tuôn trào về phía Lộc Tẩu, từng đợt sóng đao giống như sóng triều, không thể chống đỡ, nhưng cũng không biết vì sao, nhục thân của hắn lúc này lại có vẻ cứng ngắc, khiến cho trong đao pháp lộ ra vô số sơ hở, cuối cùng bị Lộc Tẩu né được, sợ tới mức cả người túa mồ hôi lạnh!

 

Mà Đế Lưu thì cuồng nộ muốn truy kích, nhưng vừa động lại bỗng dưng ngừng lại, vẻ mặt thống khổ, giống như nhớ tới gì đó:

 

- Đúng rồi, ta nhớ rồi, Thái Hư lão nhân giả chết, tụ dư lực trấn sát ta, một kích đó suýt nữa thì đánh nát thần hồn của ta, nhưng cũng may có tiên mệnh bảo vệ, để lại cho ta một đường sinh cơ, rơi vào tịch diệt, hiện giờ cuối cùng cũng tỉnh lại.

 

Đồng thời, ánh mắt đầy nghi hoặc quét nhìn bốn phía, miệng thì thào.

 

- Hiện giờ, nơi này là đâu.

 

- Ta đã ngủ say bao lâu rồi?

 

- ...

 

- Hắn quả nhiên vẫn chưa chết!

 

Phương Hành không nhịn được hít một hơi lạnh, từ trong những lời lẩm bẩm của Đế Lưu, hắn đã nghe ra, Đế Lưu này quả nhiên bất phàm, quả thật là vào một ngàn năm trước bị Thái Hư Tiên Vương trấn sát, chỉ có điều không ngờ vẫn để lại một dòng thần thức chưa chết, quy tức ngàn năm, vốn đã ở giữa sinh tử, chỉ là trong truyền thừa địa này có tiên phách của Tiên Vương trấn áp, hắn không thể thức tỉnh, có điều trước đó, đám đệ tử lợn béo lật tung mộ của Tiên Vương, hủy đi tiên phách, hắn cũng dần dần thức tỉnh.

 

Mà đám người bọn họ tiến vào truyền thừa địa, chính là cơ hội để Đế Lưu tỉnh lại!

 

Ầm ầm ầm!

 

Đế Lưu trong cơn mê mang, bị động xuất thủ, hung ác dị thường, nhưng cũng chỉ là theo bản năng, không ngờ hơn nửa tinh lực đều đặt ở trên thần hồn, Lộc Tẩu và Ngao Liệt đã ý thức được sự đáng sợ của tồn tại này, thi triển toàn lực đối kháng với hắn, nhưng vẫn không làm tổn thương được tới hắn, ngược lại bị hắn thừa cơ xuất thủ chấn cho thỉnh thoảng phải lui ra sau.

 

- Nơi này rốt cuộc là đâu, là lúc nào?

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, hai mắt như điện bắn ra.

 

Các tu sĩ trong đại điện bị ánh mắt của hắn đảo qua, trong lòng run lên, tâm thần run rẩy.

 

Ánh mắt đó vô cùng lãnh ngạo, nhìn các tu sĩ, không ngờ giống như nhìn con kiến vậy.

 

- Hắn ngủ say ngàn năm, vừa tỉnh dậy, nhục thân bán hủ, cho dù cảnh giới thông huyền cũng không thi triển ra được bao nhiêu lực lượng!

 

Mà khi Đế Lưu ánh mắt lạnh lùng quét tới, miệng lẩm bẩm, cũng không ai để ý đến hắn, Lộc Tẩu ánh mắt âm trầm, tế ra mấy trăm cờ trận, vội vàng hô về phía Ngao Liệt:

 

- Tam thái tử, ngươi và ta liên thủ, vây nhục thân của hắn, trảm thần hồn của hắn.

 

Hắn dù sao cũng là tồn tại già tới thành tinh, cho dù chống lại tồn tại như Đế Lưu ánh mắt cũng rất sắc bén, rất nhanh liền đưa ra kết luận giống như Phương Hành, đó chính là Đế Lưu này tuy thực lực cường đại, cơ hồ khó có thể phỏng đoán, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là hắn ngủ say quá lâu, hơn nữa hắn một ngàn năm trước dù sao cũng đã bị Thái Hư Tiên Vương trấn áp, tuy chưa chết, nhưng thương thế cũng rất nặng, hiện giờ thức tỉnh, thương thế chưa hồi phục, lại nhục thân cứng ngắc, cơ hồ là hủ hóa, một thân thực lực chỉ sợ không phát huy ra được một phần ngàn, nhất là nhục thân cơ hồ trở thành sự trói buộc của hắn, nếu muốn đối phó hắn, chỉ có thể xuống tay từ nhược điểm này.

 

Chỉ có điều, hắn không nói còn đỡ, vừa nói ra liền dẫn tới sự chú ý của Đế Lưu, đột nhiên quay người lại, chỉ thấy hắn dáng người khô gầy, nhục thân như sắt như đá, vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt cũng âm trầm vô cùng, trong miệng vang lên tiếng cười quái dị vừa sắt đá ma sát với nhau:

 

- Ta không biết đám kiến các ngươi từ đâu chui ra, một đám ngụy tiên, không ngờ cũng dám mạo phạm bản đế tử? Đáng chết!

 

Theo hai chữ cuối cùng ra khỏi miệng, không ngờ vươn tay tóm về phía Lộc Tẩu.

 

- Lộc lão nhân cẩn thận!

 

Vào nháy mắt này, không chỉ Lộc Tẩu kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, cho dù Ngao Liệt cũng kinh hãi, một hơi thổi ra một mảng hải hải, bổ tới Đế Lưu, cố ý muốn bức Đế Lưu phải thu tay lại tự bảo vệ mình, để tránh làm Lộc Tẩu bị thương, cũng không ngờ, Đế Lưu này dường như cũng biết nhược điểm hiện giờ của mình, kế sách né tránh đối với mình mà nói là nhược điểm cực lớn, bởi vậy hắn dứt khoát từ bỏ né tránh, cố gắng chống đỡ lôi hải của Ngao Liệt, cái tay thò ra trực tiếp vỗ tới thiên linh cái của Lộc Tẩu!

 

Hắn thoạt nhìn vẫn còn cách Lộc Tẩu hơn mười trượng, nhưng một chưởng này vươn ra liền lập tức tới thiên linh cái của Lộc Tẩu, hơn nữa tốc độ của cánh tay cứng ngắc đó cũng không nhanh, nhưng rõ ràng là rất dễ dàng thò tới được đỉnh đầu của hắn, không ngờ khiến Lộc Tẩu ngay cả thời gian để tránh né cũng không có, hắn tế ra cờ trận cũng được, dưới chân thi triển bộ pháp cũng thế, dưới một trảo này, hoàn toàn không có hiệu quả!

 

- Để ta xem trong đầu ngươi có gì.

 

Đế Lưu cười to, năm ngón tay co lại, không ngờ muốn đâm vào thiên linh cái của Lộc Tẩu.

 

Lộc Tẩu cơ hồ đã tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.

 

Nhưng cũng đúng lúc này, phía sau có một bàn tay vươn tới, chính là Phương Hành đã xuất thủ, tóm tay hắn kéo ra sau, tránh thoát được một trảo này, chỉ là ở trên đỉnh đầu hắn, đã có vài thần ti bị năm ngón tay của Đế Lưu tóm lấy, sau đó từ trong cơ thể hắn kéo ra, không ngờ là một dòng thần hồn của hắn, bị Đế Lưu dùng đại thần thông lấy đi.

 

- Ồ, quả nhiên là bị thương quá nặng, ngay cả thần hồn của một ngụy tiên cũng không lấy được sao.

 

Đế Lưu hình như có chút bất mãn, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Phương Hành một cái, sau đó không để ý tới cái khác, xua tay, nhét vài dòng thần hồn của Lộc Tẩu vào trong miệng, nhai nhai như đang thưởng thức thứ bên trong.

 

- Một ngàn năm rồi à.

 

- Các ngươi không ngờ đến từ tổ địa Thiên Nguyên trong truyền thuyết.

 

- Ồ, ta quả nhiên bị lão nhân đó trấn sát, không ngờ ngủ say ngàn năm.

 

- Đế Thích à? Hừ, phế vật đó không ngờ tiếp nhận vị trí của ta.

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới đột nhiên mở mắt, hai đáy mắt giống như cái động hai, lại lấp lánh hồng quang, cười nói:

 

- Cửu quan gì chứ, cái gì mà đại kế khi thiên, không ngờ, lần đầu tỉnh lại, liền có một phần công lớn như vậy đưa tới trước mặt, xem ra, quả nhiên là ứng với câu đó, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.

 

Lúc nói, trong ánh mắt hắn đã phóng ra hào quang nóng bỏng, chậm rãi quét đến, giống như mãnh thú, nhìn về phía đám dê con!

 

Thanh âm hung hăng vang lên:

 

- Ai quỳ xuống đầu tiên sẽ không chết, những người khác thì chui vào trong bụng ta đi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment