Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 295 - Chương 1372: Cho Ngươi Mượn Nhục Thân Dùng

Unknown

 

Chương 1372: Cho ngươi mượn nhục thân dùng

 

 

 

Đế tử hung tan tới như vậy!

 

Hắn rõ ràng đã ngủ say ngàn năm, vừa tỉnh lại, đang ở vào lúc mê mang, mà phương pháp hắn sử dụng rõ ràng là trực tiếp như vậy, không ngờ nuốt thần hồn của người ta, để thu hoạch ký ức bên trong, nhằm làm rõ hiện trạng hiện giờ của mình, vừa rồi một trảo hướng vào Lộc Tẩu, đã bị Phương Hành phá giải đúng lúc, nhưng vẫn bị hắn kéo ra mấy thần ti, mà trong mấy thần ti đó hiển nhiên đã ẩn chứa tin tức đủ để hắn hiểu rõ, sau khi tỉnh ngộ, sương mù trên mặt cũng nhất thời mất hết, thay vào đó là vẻ mặt tham lam dữ tợn khát máu, nhìn các tu sĩ trong sân, không ngờ giống như đang nhìn từng con mồi.

 

- Người đầu tiên quỳ xuống có thể không chết!

 

Sau khi hắn hét ra những lời này, liền lạnh lùng nhìn các tu sĩ, xem có ai sẽ bị hung diễm của mình khuất phục.

 

Có điều lại xuất hiện một màn khiến hắn thất vọng, nếu là bình thường, chắc với thần uy của một đế tử như hắn, khuất phục một nửa tu sĩ có mặt ở đây là không khó, chỉ tiếc hiện giờ đụng phải đám người Phương Hành, Lộc Tẩu, Ngao Liệt, Long nữ cùng với Văn tiên sinh và Hoan Hỉ Cáp Mô, tu vi không thấp, tuy không bằng hắn, nhưng cũng không tới mức bị hắn dọa sợ, mà các luận đạo giả thì tâm trúng đạo chướng, chỉ sợ Phương Hành, về phần Thái Hư Bảo Bảo, bí mật trên người nhiều vô kể, hoàn toàn không có khả năng bị hung thế của hắn chấn nhiếp!

 

Mà đám đệ tử lợn béo thì càng đặc biệt hơn, nói chúng to gan thì gặp chút nguy hiểm liền chạy nhanh hơn bất cứ ai, nhưng nói chúng nhát gan thì kỳ thật trừ Phương Hành ra chúng không sợ ai cả, hiện giờ đối mặt với tồn tại như yêu ma Đế Lưu, tuy sợ tới run rẩy, nhưng lại không hé răng nói lời nào.

 

- Quả nhiên là ngủ say quá lâu, tên của đế tử đã không đáng giá như vậy sao?

 

Đế Lưu dường như cũng có chút kinh ngạc, sau khi hơi ngẩn ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ, cười như tự giễu, ánh mắt hung hoành quét ra, thanh âm hung hăng vang lên:

 

- Vậy để ta trùng kiến uy danh đế tử ở Tam Thập Tam Thiên.

 

Khi Thiên Phách Man đao trong tay đột nhiên đao khí tăng vọt, ầm một tiếng, bổ về phía Ngao Liệt.

 

- Dư nghiệt của Long tộc tới từ Thiên Nguyên, bắt đầu từ ngươi đi!

 

Ngao Liệt cũng không ngờ một đao này của hắn lại chủ ý bổ về phía mình, trong lòng giật thót, đao khí đó đã tới trước người, đối với hắn mà nói, trước mắt không ngờ giống như có một mặt trời chói chang đập vào mặt, giống như phô thiên cái địa trấn áp về phía mình, nếu trốn tránh, ngược lại sẽ càng bị mặt trời chói chang này quét hết phong mang, ăn quả đắng, hắn cũng không hổ là chân long huyết mạch, lúc này, dứt khoát đưa ra quyết định chính xác nhất, đối mặt với một đao này, không chỉ không né, ngược lại hít sâu một hơi, đột nhiên phun ra một ngụm thần lôi!

 

- Ha ha, chân long ta không biết đã chém chết bao nhiêu, chỉ bằng vào con rắn nhỏ chưa được phong chính ngươi tới cũng dám đón đỡ pháp lực của ta sao?

 

Đế Lưu thấy phản ứng của Ngao Liệt, lại giống như nhìn thấy chuyện cười, trong tiếng cười, đao khí càng tăng thêm, chém thẳng về phía Ngao Liệt.

 

Ngao Liệt thì sắc mặt tái mét, giống như là đặt cược tất cả, một thân pháp lực đều quán chú vào trong một ngụm thần lôi này, liều mạng va chạm với một đao đó của Đế Lưu, trong thanh âm đầy vẻ kiêu ngạo và tự tin của huyết mạch Long tộc:

 

- Lúc này thân thể bán hủ của ngươi trọng thương chưa lành, một thân thực lực ngay cả thực sự thành cũng không tới, thực sự cho rằng bản Thái tử không nhìn ra lo lắng của ngươi sao?

 

- Quỳ cho ta!

 

- Rầm rầm!

 

Một đao đó và thần lôi Ngao Liệt phun ra va chạm với nhau, giống như cả tòa Huyền Thiết đại điện đều bị lật tung!

 

Sóng nhiệt cuốn ra tứ phương, người tu vi yếu một chút đã sớm không nhịn được, vội vàng lao ra khỏi tòa đại điện này, thậm chí ngay cả đá tảng của tòa đại điện này cũng bị thiêu cho đỏ bừng, cũng có một bộ phận bị tan chảy, chỉ có điều dù sao đại điện này cũng là Tiên Vương hóa thành, vẫn không đổ, thừa nhận toàn bộ lực lượng của hai người bọn họ.

 

- Đồng loạt ra tay hỗ trợ!

 

Lộc Tẩu thấy vậy, biết đây là một cơ hội, trầm giọng gầm lên, dẫn đầu tế ra tám đạo cờ trận màu tím, là vừa tìm được trong tiên phủ này, chính là tiên khí luyện chế, so với cờ trận hắn dùng trước kia thì phẩm chất tốt hơn nhiều, vốn đang định nghiên cứu một phen, hiện giờ lại không thể không lấy ra, tám đạo cờ trận cùng được tung ra, lập tức bố trí ở trong hư không bên cạnh hắn, sau đó trong cả tòa tiên phủ, liền có lực lượng thao thao bất tuyệt bị tiếp dẫn tới, thuận theo tâm ý của hắn trấn áp về phía trước!

 

Trận lực như kiếm, không ngờ đánh vào lưng Đế Lưu.

 

Cùng lúc đó, Văn tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô thậm chí là mười vị luận đạo giả cũng đồng thời xuất thủ!

 

Văn tiên sinh dùng ngón tay làm bút, dùng một thân tu vi làm mực, ở trong hư không viết xuống từng đạo đại phù, sau đó phù văn hóa thành sát khí lành lạnh trấn áp về phía Đế Lưu, mà Hoan Hỉ Cáp Mô thì rống lên một tiếng, không ngờ có nọc độc giống như mưa to trút về phía không trung, có ăn mòn vạn vật, dung luyện tiên thiết, nhưng rơi xuống giáp trụ rách nát của Đế Lưu, lại chỉ tạo ra khói trắng dày đặc, không ăn mòn được nhục thân, có điều thương tổn này cũng khá đáng sợ.

 

Mười vị luận đạo giả cũng tế ra pháp bảo và công kích mạnh nhất của mình, liều mạng đập về phía Đế Lưu, ngay cả đệ tử lợn béo có tu vi cao nhất dưới tay Phương Hành cũng lặng lẽ mò một tảng đá ném vào đầu Đế Lưu.

 

Đế Lưu đó vốn chính là nhìn ra Ngao Liệt là một người khó chơi nhất ở đây, liền muốn ra tay trước, táng diệt hắn, lại không ngờ, Ngao Liệt này lại to gan như vậy, rõ ràng biết thân phận của mình, lại vẫn dáng đỡ một đao của mình, mà với lực lượng còn lại của mình hiện giờ, quả thật không đủ để một đao trấn áp hắn, biết sao được, ngược lại thành giằng co, nhưng vấn đề là ở chỗ, hắn cũng không ngờ đám kiến này lại to gan như vậy, thừa dịp tình hình căng thẳng mà xuất thủ với mình!

 

Lúc này thân thể của Đế Lưu đã hủ hóa, không tiện na di, đối với thần thông của người khác, hoặc là trực tiếp diệt đi, hoặc là chống đỡ, hiện giờ cho dù là như vậy, hắn vẫn đang cùng đọ sức với Ngao Liệt, nào có thời gian để ý tới thần thông những người khác đánh tới, trong nhất thời, trận lực của Lộc Tẩu, phù lực của Văn tiên sinh, thậm chí nọc độc của Hoan Hỉ Cáp Mô, thần thông của mười vị luận đạo giả, không ngờ bị hắn đón đỡ hết, thậm chí ngay cả hòn đá đệ tử lợn béo ném tới cũng trực tiếp va vào gáy hắn.

 

Trong nháy mắt này, sắc mặt của Đế Lưu biến đổi.

 

Một cỗ cảm giác xấu hổ từ trong lòng hắn xộc thẳng lên trời!

 

Đó là một loại cảm giác bị vũ nhục.

 

Giống như một người lớn, bị một tiểu hài tử nhân lúc mình chưa chuẩn bị xong, tát mình mấy cái.

 

Đám kiến này từ đâu mà cho gan xuất thủ với đế tử?

 

- Các ngươi đáng tru di thập tộc, trấn áp trọn đời!

 

Cơ hồ là rít qua kẽ rằng, trong thanh âm của Đế Lưu mang theo vẻ phẫn nộ và hận ý khó có thể hình dung, lực lượng trên người không ngờ vào lúc này đột nhiên chấn động, pháp lực như dồn hết ra, Ngao Liệt đang khổ sở chống đỡ dưới một đao đó của hắn ầm một tiếng bị hất bay ra ngoài, lưng nện mạnh vào vách huyền thiết, sau đó thì phun ra một ngụm máu tươi.

 

Mà cùng lúc đó, sát khí tích lũy ngàn năm trên người Đế Lưu cũng ầm một tiếng toàn bộ phun ra, giống như núi lửa bùng nổ, mang theo một thế cuồng bạo không thể ngăn cản tỏa ra bốn phía, mọi người đang vây công hắn không ai không bị sát khí của cuồng bạo đó đẩy cho không thể đứng vững, ngả về phía sau, người tu vi yếu một thì đã bị sát khí ăn mòn phế phủ.

 

- Nhanh lên, khi bức ra sát khí cũng chính là lúc hắn yếu nhất!

 

Cả tòa đại điện là một mảng hỗn loạn, ai nấy ngã trái ngã phải, Lộc Tẩu lại hét lớn.

 

- Không sai, nhân lúc hắn bệnh, lấy mạng hắn luôn, hiện tại mà không giết hắn, lát nữa hắn sẽ còn ác hơn chúng ta đó.

 

Lớn tiếng phụ họa, thúc giục các tu sĩ mau mau xuất thủ về phía Đế Lưu.

 

Người sáng suốt đều nhìn ra được, sự cuồng bạo của Đế Lưu lúc này trên thực tế là có chút ngoài mạnh trong yếu, lúc ban đầu, hắn muốn dùng khí thế để áp đảo các tu sĩ, sau khi thất bại, liền lập tức dồn toàn lực xuất thủ về phía Ngao Liệt, muốn chế trụ Ngao Liệt trước, lại không ngờ rằng, Ngao Liệt tính tình cũng kiêu ngạo không thua gì hắn, lại đám đánh bừa với hắn, cầm chân hắn, ngược lại khiến hắn ăn quả đắng, vừa xấu hổ vừa tức giận, Đế Lưu liều lĩnh liều lĩnh thúc dục ra toàn bộ một thân sát khí, hóa thành một đạo thần thông đáng sợ, đánh cho các tu sĩ đang vây quanh hắn loạn thất bát tao!

 

Nhưng sát khí đó ở trong cơ thể hắn tích lũy lâu cả ngàn năm, vừa bộc phát ra như vậy, hắn cũng sẽ yếu đi!

 

Chỉ cần cho hắn một chút thời gian, nguyên khí của hắn khôi phục, đến lúc đó lực lượng sẽ càng ngày càng mạnh.

 

Nhưng vào chớp mắt sát khí bị bức ra, là lúc hắn yếu nhất, thậm chí còn yếu hơn cả lúc vừa thức tỉnh.

 

Bởi vậy lúc này là thời cơ tốt nhất để giết hắn!

 

Chỉ có điều, ngay cả bọn họ cũng có thể nhìn ra nhược điểm cực lớn này, Đế Lưu tất nhiên cũng không phải không có chuẩn bị.

 

- Ha ha, một đám kiến mà muốn cắn chết voi à?

 

Đế Lưu bức ra sát khí, đẩy lui các tu sĩ, sau đó cười khằng khặc, trên thiên linh cái không ngờ đột nhiên có một đạo tử quang bắn thẳng lên trời, nhưng long như xà, xoay một vòng trong không trung, sau đó thì bay thẳng tới chỗ Phương Hành, tiếng cười cuồng vọng vang vọng trong đáy lòng các tu sĩ:

 

- Nhục thân của bản đế tử chưa hồi phục, vậy trước tiên mượn các ngươi một khối nhục thân để sử dụng đã, tiểu lão nhân, đưa nhục thân của ngươi cho ta, đợi ta giết hết đám kiến này sẽ lưu lại cho ngươi một mạng, ở lại bên cạnh ta làm nô tài, thế nào?

 

- Hắn không ngờ là muốn đoạt xá Phương Hành!

 

Thấy một màn này, tất cả mọi người kinh hãi, tâm tình trầm xuống.

 

Mà Long nữ lại cắn môi, không nói gì nhảy ra, muốn thi triển thần thông đánh tới thần hồn của Đế Lưu!

 

Nhưng thần thông còn chưa thi triển ra ra đã bị Phương Hành kéo tay, sau đó Phương Hành đi qua người nàng ta, đón thần hồn đang gào thét mà đến của Đế Lưu, trên mặt mang theo nụ cười lạnh:

 

- Ta đợi lâu lắm rồi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment