Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 296 - Chương 1373: Hành Hung Đế Tử

Unknown

 

Chương 1373: Hành hung đế tử

 

 

 

Không ai ngờ rằng, sau khi Đế Lưu bức ra sát khí tích lũy ngàn năm trong nhục thân, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đoạt xá Phương Hành!

 

Hắn rõ ràng cũng đã sớm quan sát kỹ, trong mọi người ở đây, tu vi của Phương Hành rõ ràng là mạnh nhất, vừa hay khí tức cũng cổ quái nhất, lúc mạnh lúc yếu, rõ ràng đã bị trọng thương, hơn nữa lại là ở trên căn cơ, không phải bị thương ở nhục thân bình thường, sau khi đoạt xá hắn, mình có thể mượn nhục thân của hắn để phát huy ra lực lượng mạnh nhất, tiêu diệt các tu sĩ ở đây là không thành vấn đề, mà đoạt xá người bị thương, độ khó dễ hơn so với người toàn vẹn nhiều, đối với hắn ngủ say ngàn năm, nhục thân bị thương nặng, đồng thời cơ hồ là ở trạng thái bán hủ hóa mà nói, lựa chọn này không nghi ngờ gì nữa là lựa chọn tốt nhất có khả năng làm được trong cục diện hiện tại.

 

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn vẫn nhớ rõ, Khi Thiên Phách Man đao của mình chính là đoạt từ trong tay tiểu lão đầu này, nói cách khác, bản thân tiểu lão đầu này có bản lĩnh điều khiển Khi Thiên Phách Man đao, xuất thủ đối với hắn là làm ít công to!

 

Lại khi hắn cắn nuốt thần niệm của Lộc Tẩu, cũng loáng thoáng cảm giác được tầm quan trọng của Phương Hành!

 

Đủ loại nguyên nhân, khiến hắn trong mấy giây liền đưa ra quyết định, muốn đoạt xá Phương Hành!

 

Trước tiên đoạt xá ngươi đã, sau đó lại mượn tay ngươi giết hết mọi người, rồi trở lại bên trong nhục thân của mình, tẩm bổ chữa thương!

 

Phương pháp này kỳ thật vậy rất tốt.

 

Hơn nữa thoạt nhìn, cũng không có ai có thể ngăn cản, tuy Long nữ vẫn ở bên cạnh Phương Hành, nhưng với tu vi hiện giờ của nàng ta, hiển nhiên chưa đáng để Đế Lưu bận tâm, về phần Thái Hư Bảo Bảo và đám đệ tử lợn béo thì ngay cả tư cách để xuất thủ cũng không có!

 

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn!

 

...Chỉ khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ, chính là tiểu lão đầu mà hắn định đoạt xá kia!

 

Thằng ôn này đối mặt với sự uy áp bằng thần hồn của mình, không ngờ không hề có nửa phần e ngại, ngược lại còn cười quái dị đón đỡ.

 

Hơn nữa, đối mặt với sự xâm nhập bằng thần hồn của mình, hắn cũng không có nửa điểm phản kháng, thậm chí trực tiếp mở thức hải ra để mình chui ra, điều này đối với Đế Lưu mà nói, thật sự là chuyện mới mẻ cả đời chưa từng thấy, trước kia đoạt xá, người nào không phải là liều mạng phản kháng, đem so sánh, tiểu lão đầu này quả thực chính là khua chiêng gõ trống hoan nghênh mình mau mau tới đoạt xá hắn.

 

- Chẳng lẽ có trá?

 

Vào một thoáng xâm nhập thức hải của Phương Hành, trong lòng Đế Lưu hiện lên một suy nghĩ như vậy.

 

Nhưng chính hắn cũng liền lắc đầu phủ định!

 

- Quả nhiên là ta một ngàn năm trước ăn phải quả đắng, khiến cho hiện tại lại có chút nghi thần nghi quỷ sao?

 

Một con kiến lại há có thể phản kháng ý chí của mình?

 

Nghĩ như vậy, hắn liền chắc dạ, nghĩa vô phản cố chìm vào trong thức hải của Phương Hành.

 

... Rồi sau đó, hắn liền ngây ra!

 

Mẹ nó gặp chỗ quỷ quái gì thế này?

 

Đế Lưu từng tu luyện một loại thần thông nhiếp thần, hiểu biết sâu đậm về thức hải của con người, biết thức hải của người tu hành bình thường đều sẽ biến ảo thành một số tồn tại cụ thể, như là tiên phủ, tinh không, sông lớn, hoang mạc, rừng rậm, cụ thể thì có rất nhiều, được định ra từ trên trình độ kiên cố của đạo tâm người tu hành, mà trong một mảng thức hải này, tất nhiên cũng sẽ có một đạo chân linh của người tu hành tồn tại, hắn chỉ cần tiến vào thức hải, phá vỡ ảo cảnh này, sau đó thì nuốt chân linh của người tu hành đó là được!

 

Nhưng Đế Lưu thề rằng, cả đời mình chưa bao giờ thấy thức hải cổ quái thế này!

 

Đây không ngờ là một phương thế giới!

 

Từ xa nhìn lại, đại lục vô biên, biển trời nối liền, khắp nơi đều là sinh cơ, núi cao sông lớn, đỉnh đầu có mặt trời và trăng sao, dưới chân giang sơn như họa, không ngờ so với đại bộ phận tinh cầu còn giống một thế giới hơn.

 

- Không thể, đây nhất định là ảo giác!

 

Đế Lưu không nhịn được lắc lắc đầu, ánh mắt ngưng tụ, giống như hai thanh kiếm sắc bổ về phía thiên địa ở xa xa, đồng thời lẩm bẩm:

 

- Quả nhiên là một ngàn năm trước ăn phải quả đắng, khiến cho hiện tại có chút nghi thần nghi quỷ à?

 

Hắn tự thị thần hồn của mình rất mạnh, nhưng chuyện khiến hắn bất ngờ đã xảy ra, tụ ánh mắt thành kiếm, phách trảm thiên địa, nhưng sau khi chém qua.

 

Trời đó vẫn là trời, đất đó vẫn là đất!

 

Trong một hồ nước cách đó không xa, thậm chí còn có một con cóc nhỏ kêu ộp một tiếng, giống như là đang cười nhạo mình!

 

- Tiểu lão nhân đó quả nhiên cổ quái, không ngờ ngay cả ta cũng không nhìn thấu hư thật trong thức hải của hắn sao?

 

Đế Lưu cũng cảm thấy nghẹn lời, tâm tư trầm thật sâu.

 

- Không phải ngươi không nhìn thấu hư thật trong thức giới của ta, mà là bởi vì nó vốn chính là chân thật!

 

Khi Đế Lưu đang lẩm bẩm, lại chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm, sau đó liền nhìn thấy một nam tử mặc áo bào tro từ trên chín tầng trời chậm rãi hạ xuống, giống như trong không trung có một cầu thang vô hình, nhìn bộ dạng của hắn, dáng người gầy yếu, tay áo tung bay, ngũ quan lại có chút tương tự với tiểu lão đầu vừa rồi, nhưng so sánh với tiểu lão đầu đó, tướng mạo lại cực trẻ, tiểu lão đầu đó ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi rồi, mà tiểu nhi này nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi!

 

- Bên ngoài và thần hồn của người này sao lại chênh lệch lớn như vậy?

 

Đế Lưu cũng hơi ngẩn ra, sau đó híp mắt nhìn thanh niên đó, xác định hắn chính là tiểu lão đầu mà mình gặp, khóe miệng hơi giật giật, lộ ra nụ cười lạnh:

 

- Bớt cố lộng huyền hư ở trước mặt bản đế tử đi, tiên giới đạo thống ngàn vạn, nhưng chưa từng nghe nói có pháp môn luyện được thức hải thành đại thế giới, ngươi cho rằng ngươi là Thái Thượng đạo thống đại nghịch bất đạo vạn năm trước sao?

 

- Ớ, ngay cả ngươi cũng biết Thái Thượng đạo thống, xem ra quả nhiên rất nổi danh.

 

Thanh niên đó tất nhiên chính là Phương Hành, nghe vậy cũng cả kinh, cười nói.

 

- Ngươi thật sự có liên quan tới đám người điên đó?

 

Đế Lưu chỉ thuận miệng nhắc tới Thái Thượng đạo thống, hàm ý chê cười, lại không ngờ Phương Hành lại thuận theo lời hắn mà nói, trong lòng cũng giật thót, có điều rất nhanh liền lắc đầu như tự giễu, thầm nghĩ:

 

- Quả nhiên là một ngàn năm trước chịu khổ, khiến cho ta hiện tại cũng có chút nghi thần nhi quỷ? Thái Thượng đạo thống đó sớm đã diệt tộc, đoạn tuyệt đạo thống, ta cũng chưa thấy qua, chỉ nghe phụ vương nhắc qua, sao có thể vừa tỉnh lại đã đụng phải quái thai như vậy.

 

Nghĩ như vậy, trên mặt lại nở nụ cười lạnh, mang theo vẻ lãnh ngạo cuồng vọng của đế tử, thấp giọng cười nói:

 

- Ngươi chỉ là ngụy tiên chưa được phong chính mà thôi, cũng dám thản nhiên nói cười trước mặt ta à? Ha ha, thần hồn tu sĩ bị bản đế tử diệt không một vạn cũng phải ba ngàn, người sống cũng có thể bị ta từ ngoại giới rút hồn ra, huống chi là ta đã tới thức hải của ngươi?

 

- Bất kể ngươi là nói thật cũng được, nói dối cũng thế, đợi lát nữa nuốt thần hồn của ngươi rồi, tất nhiên sẽ minh bạch tất cả!

 

Dứt lời, thần hồn của Đế Lưu đã biến to vô tận, bốc lên ma khí cuồn cuộn, không ngờ che phủ cả tinh không, không ngờ hóa thành một con yêu ma đáng sợ, há cái miệng to như chậu máu nuốt về phía Phương Hành.

 

Một nuốt này của hắn khí nuốt núi sông, căn bản không cho người ta có khả năng né tránh, nhưng ngay cả hắn cũng không ngờ, Phương Hành chỉ nhẹ nhàng nhấc bước, cả người liền đã về tới chín tầng trời, cúi đầu nhìn xuống, nụ cười trên mặt mang theo vẻ miệt thị, cười nói:

 

- Ở bên ngoài ngươi là đại gia, ai ở trước mặt ngươi cũng là cháu chắt, nhưng tới nơi này là thức giới của ta, ở đây, ta mới là đại gia duy nhất.

 

Dứt lời, đột nhiên quát to:

 

- Ta cho ngươi cuồng!

 

Ầm!

 

Người hắn ở trong không trung, không ngờ thuận tay kéo một cái, liền ở trong thế giới này nhổ ra một ngọn núi cao, chính là Phong Thiện sơn được hiển hóa trong thế giới này của hắn, lúc này xách trong tay giống như là viên gạch vậy, hung hăng đánh vào yêu ma Đế Lưu hiển hóa ra, cho tới khi yêu ma đó rên lên một tiếng, liền bị trấn áp ngã chỏng vó lên trời.

 

- Ta cho ngươi hung hăng!

 

Phương Hành lại hét lớn một tiếng, thuận tay rút ra một con sông dài, hóa thành roi băng đầy gai, quất tới.

 

- Ta cho ngươi ăn ta.

 

Tiếng hét thứ ba vang lên, Phương Hành đã vén lên một mảng biển rộng, ném xuống đầu yêu ma đó.

 

...

 

Đây quả thực chính là ngược đãi!

 

Trong thế giới này, Phương Hành thực sự là tùy tâm sở dục, muốn dùng biện pháp gì cũng được!

 

Nơi này vốn là thế giới của hắn, bất kỳ sinh linh nào vào đây, giống như là vào lồng giam của hắn, mà đây cũng là nguyên nhân hắn vô cùng hoan nghênh Đế Lưu vào, quái vật này thật sự quá mạnh mẽ, bị Thái Hư Tiên Vương trấn áp một ngàn năm cũng không chết, hơn nữa sau khi tỉnh lại còn hung hăng như vậy, Ngao Liệt, Lộc Tẩu, Văn tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô cộng với mười vị luận đạo giả xuất thủ cũng chỉ tạm thời khiến hắn chật vật một chút mà thôi, lại không thực sự làm tổn thương tới hắn, có thể thấy được cảnh giới của hắn mạnh tới thế nào.

 

Dưới loại cục diện này, cho dù Phương Hành không để ý tới sinh tử, phóng tay ác đấu với hắn, liều mạng cũng không phải là đối thủ của hắn!

 

Dù sao cảnh giới Tiên Thiên ở đó, chênh lệch quá lớn, không phải một bộ phận thọ nguyên là có thể bù đắp!

 

Cho nên dưới loại cục diện ở, cách làm có lợi nhất chính là dẫn hắn vào trong thức giới để đấu!

 

Thân là đế tử, thần hồn của Đế Lưu tất nhiên cũng cường đại vô biên. . .

 

Chỉ là luận về thần hồn, nhất là thần hồn trong thế giới này, Phương Hành không phải mạnh, mà là quái vật!

 

- Vốn đang lo không biết làm thế nào để dẫn ngươi vào, ngươi lại chủ động đến đoạt xá.

 

Ngược đãi một hồi, Phương Hành căm giận mắng:

 

- Vào thế giới này của ta, giống như vào bụng của ta, ngươi còn chạy trốn được à?

 

- Ăn ta á? Là ta ăn ngươi mới đúng!

 

Vừa mắng vừa rút một cây cự mộc chọc trời, lại hóa thành trường tiên, quất xuống người Đế Lưu.

 

- Cổ quái! Cổ quái! Thế giới này sao lại cổ quái như vậy.

 

Đế Lưu chưa bao giờ phải chịu loại vũ nhục thế này, nhất thời cũng phẫn nộ tới mức nghiến gãy cả răng, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, cũng không nhịn được nghĩ tới một vấn đề:

 

- Chẳng lẽ hắn là nói thật? Hắn thực sự có liên quan tới Thái Thượng đạo thống vạn năm trước.

 

Càng nghĩ lòng càng sợ, đồng thời một cỗ ý tứ ngoan tuyệt cũng bốc lên!

 

- Ngây thơ. . . Nực cười!

 

Thanh âm của hắn chậm rãi vang lên, giống như đến từ U Minh:

 

- Ta chính là đế tử, Thái Ất Chính Tiên, thần hồn bất phôi, tuế nguyệt bất hủ, nhất niệm thần ma, cho dù lò đan nhật nguyệt cũng không thể luyện được thần hồn của ta, ngươi muốn ăn ta, không sợ vỡ bụng à?

 

 

Bình Luận (0)
Comment