Chương 1374: Đại triệu hoán thuật
Theo Phương Hành không nói đạo lý ra sức đánh một chập, Đế Lưu thực sự là ăn quả đắng, quả thực chính là bị Phương Hành ngược đãi trong thế giới này, nhưng rất nhanh, chuyện khiến Phương Hành bất ngờ đã xảy ra, sau khi ra sức đánh một trận, Đế Lưu thoạt nhìn vô cùng thê thảm, nhưng không ngờ không bị thương tổn tới gân cốt, ngược lại một thân khí tức càng bành trướng, thần ma chi khí càng lúc càng mãnh liệt đáng sợ, giống như là mây trôi, mờ mịt bất dịnh.
- Ngươi quả nhiên có chút môn đạo, không ngờ thật sự luyện được thức hải thành một phương thế giới.
- Chỉ tiếc, tu vi của ngươi quá yếu.
- Thần hồn của bản đế tử là bất phôi, tiên mệnh phong chính, chính là thật sự đã ngã vào một phương đại thế giới, thiên địa này đều không thể trói buộc được ta, huống chi là đại thế giới được người luyện hóa ra? Ta xem ngươi lấy gì ra để trấn áp ta.
- Lần này quả nhiên là gặp may, bắt được ngươi vừa hay xin công với phụ vương!
Ầm ầm!
Theo tiếng nói của Đế Lưu vang lên, đại địa trước mặt Phương Hành đột nhiên xuất hiện một vết nứt cực lớn, từ xa lan tới gần, bùn đất phiên liệt, kéo thẳng tới dưới chân hắn, có thể tưởng tượng, phía dưới nhất định có tồn tại cực kỳ cường đại nào đó, Phương Hành lập tức biến sắc, tâm niệm khẽ động, cả người liền bay lên trên chín tầng trời, sau đó dùng mắt thường có thể nhìn thấy, bên trong bùn đất phía dưới không ngờ có khói đen bay thẳng lên trời, đuổi theo mình, không phải là Đế Lưu biến thành thì là ai?
Thoạt nhìn hắn bị Phương Hành trấn áp, không ngờ chân linh chui vào lòng đất, còn cắn ngược lại Phương Hành!
- Nơi này là thế giới của ta, ngươi lấy gì ra để đấu với ta?
Phương Hành người ở trong không trung, thấp giọng hét lớn, sau đó hai tay nắm chặt, khép vào giữa.
Bộ dạng của thế giới này biến đổi, vô số kim loại mạch khoáng bị rút từ trong lòng đất, không ngờ trong nháy mắt, bị luyện hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén, chém khói đen đó thành hai nửa, rơi xuống đại địa!
- Ha ha, là thế giới của ngươi thì làm sao?
Nhưng hai đoạn khói đen rơi xuống không ngờ trực tiếp lại một phân thành hai, lại lần lượt bay lên, một lúc sau, không ngờ có thanh âm của hai Đế Lưu đồng thời vang lên:
- Ta thần hồn bất diệt, ngươi làm sao có thể đả thương được ta? Cho dù ngươi ở trong thế giới này chiếm hết tiên cơ thì làm sao? Đợi bản đế tử dùng thần thông vô thượng, trực tiếp phá vỡ thế giới này, xem xem ngươi còn gì mà dựa vào?
Nói xong, hai đạo khói đen lại cuồn cuộn bay lên!
Một mảng là ở nơi cực bắc, chỗ Phong Thiện sơn, có một đạo khói đen phá núi mà ra.
Một mảng khác là ở đáy biển phía nam, theo gió vượt sóng, khí tức ngập trời đáng sợ.
- Không ngờ thực sự muốn đấu tới cùng với ta à?
Phương Hành ánh mắt lạnh lùng, cũng quát lạnh, tay phải giơ lên cao, sau đó đơn chưởng nắm chặt lại.
Vù!
Theo đơn chưởng của hắn giơ lên, mặt trời chói chang đại biểu cho bản thể thần hồn của hắn không ngờ hào quang vạn trượng, trong nháy mắt liền có liệt diễm hỏa long vô tận từ trong không trung bay xuống, phân biệt bay về phía hai đạo khói đen một bắc một nam đó, liệt diễm hỏa long không ngờ chính là Tam Muội Chân Hỏa chân chính hiển hóa, là nội tình của một phương đại thế giới này, quả thực cường đại đến cực điểm, chống lại thần hồn suy yếu đã trải qua ngàn năm, vừa thức tỉnh mà nói, lực lượng đó quả thực chính là thanh niên đánh ông già.
Khói đen một nam một bắc bay đến trực tiếp bị lực lượng của mặt trời đón đỡ, giống như là tự tìm đường chết vậy, trực tiếp bị va cho vỡ nát, giống như lưu tinh bay về phía bốn phương tám hướng của thế giới này, sau đó thì biến mất.
Dù sao, trong đại thế giới này, dường như bất kể Đế Lưu dùng phương pháp gì để đánh lén, đều không thể thành công, bởi vì Phương Hành bất kể dùng phương pháp ứng đối nào, tốc độ cũng đều nhanh hơn hắn, thậm chí là một ý niệm liền có thể thành hình, bởi vì cho dù Đế Lưu rất mạnh, nhưng ở trong thế giới chân thật này, vẫn phải tuân thủ pháp tắc của nó, nhưng Phương Hành thì lại có thể trực tiếp chế định pháp tắc của thế giới này!
Chỉ có điều, hành động giống như tự tìm chết của Đế Lưu lại dẫn tới sự chú ý của Phương Hành, ánh mắt hơi trầm xuống.
- Thằng ôn này... Rốt cuộc đang muốn làm gì?
- Ha ha ta không tin, ngươi có thể làm gì được ta?
Thanh âm của Đế Lưu vào lúc này lại vang lên, giống như là người người cùng nhau hô to.
Mà theo thanh âm này vang lên, thế giới này không ngờ có thêm nhiều luồng khói đen bay lên, rậm rạp giống như ngân hà, sau đó như đã hẹn trước, đồng thời từ bốn phương tám hướng gào thét lao về phía Phương Hành, giống như là tổ ong vò vẽ bị chọc, tất cả ong đều liều mạng bay ra!
- Đây con mẹ nó rốt cuộc là muốn làm gì thế?
Phương Hành nhíu chặt mày, sau đó hung hăng giơ tay phải lên, năm ngón tay xiết chặt lại.
Gió!
Gió to!
Có gió to vô tận nổi lên trong hư không, từ trời nam thổi về biển bắc, mà mỗi một luồng gió không ngờ đều là một đạo phong nhận sắc bén dị thường, mà khói đen Đế Lưu hóa ra vốn đã tinh mịn, thần thông Phương Hành biến ảo ra, so với khói đen còn tinh mịn hơn rất nhiều, trực tiếp cắt chúng thành càng mịn hơn, nếu nói lúc ban đầu Đế Lưu là đầy đủ thần hồn, như vậy hiện tại liền trực tiếp thành béo chẻo.
- Còn có chiêu này sao?
Phương Hành dường như rất tò mò, sau khi xuất thủ, liền lẳng lặng chăm chú nhìn tứ phương, dường như đang chờ đợi Đế Lưu xuất thủ tiếp!
Lần này, Đế Lưu lại không ra tay!
Chỉ là trời không ngờ biến thành màu đen!
Thế giới này là dựa vào tâm niệm của Phương Hành mà động, hắn muốn trời đen thì vĩnh viễn sẽ không có một tia sáng nào, hắn muốn hừng đông, thái dương sẽ vĩnh viễn không xuống núi, nhưng lúc này, Phương Hành rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng đại thế giới này lại giống như bỗng nhiên chìm vào trong bóng tối, lại có khói đen cuồn cuộn xộc thẳng lên trời, che trời phủ đất.
Là Đế Lưu!
Hắn lúc này không ngờ huyễn hóa ra khói đen vô tận, che phủ cả thế giới này!
Trong thế giới này Phương Hành giống như trở thành người ngoài, cô đơn đứng trong hư không, mà Đế Lưu thì giống như đã nắm giữ cả thế giới này, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt âm u lạnh lùng nhìn Phương Hành, giống như đang nhìn con mồi!
- Oa, con của Tiên Vương quả nhiên không tầm thường.
Ngay cả Phương Hành, lúc này cũng không thể không trở nên ngưng trọng, ánh mắt có chút thâm trầm ngẩng đầu nhìn Đế Lưu.
Chênh lệch giữa cảnh giới, quả nhiên lớn vô cùng.
Bên trong thế giới này, Phương Hành chính là thần, tất cả trong thế giới này đều do hắn sử dụng!
Nhưng hiện giờ dưới tình huống chiếm hết ưu thế, hắn không ngờ cũng không làm gì được Đế Lưu.
Hoặc là nói, hắn không thể giết chết Đế Lưu!
Đế Lưu đó quả thật giống như một hạt đậu đồng, cho dù nuốt hắn vào thì sao?
Không luyện được hắn, cũng không đánh được hắn, chỉ tổ cho hắn cơ hội, để hắn mọc rễ nẩy mầm trong bụng, không chừng còn có thể đảo khách thành chủ!
Lúc này Đế Lưu chính là như vậy, hắn cũng biết ở trong thế giới này nếu đánh nhau thì không phải là đối thủ của Phương Hành, thậm chí, dưới tình huống không có nhục thân, muốn chạy cũng không được, dù sao nhục thân là căn cơ của tất cả, nếu khi hắn ở thời kỳ toàn thịnh, Phương Hành kéo cả nhục thân của hắn vào, vẫn bằng vào nhục thân và thần hồn, đường đường là Thái Ất Chính Tiên, hoàn toàn có thể trực tiếp phá vỡ một phương thế giới này, nhưng hiện giờ hắn dù sao cũng chỉ có thần hồn ở đây, lại bị nhốt giữ, không thể trốn ra.
Nhưng Đế Lưu cũng không phải hạng người dễ chịu thua, đường đường là đế tử, cho dù là dưới tình huống đang trọng thương, thần hồn suy yếu, cũng rất nhanh liền nghĩ ra đối sách, hắn rõ ràng là mượn tay Phương Hành, cường hành giải thể, hóa thành tồn tại giống như là căn nguyên của thần hồn, muốn bằng vào thần hồn bất tử từng được tiên mệnh phong chính của mình, từ trong tay Phương Hành cướp lấy một phương thế giới này.
- Đúng là càng lúc càng cảm thấy, đây giống như là một thế giới chân thật.
Khi thanh âm của Đế Lưu lại vang lên, không ngờ có một loại vị đạo như thiên ý, từ trên cao nhìn xuống, vang vọng khắp bát hoang.
Mà trong thanh âm này dường như cũng mang theo một chút tò mò:
- Ta thực sự hoài nghi, ngươi chẳng lẽ đúng là có liên quan tới Thái Thượng đạo thống?
Hắn lúc này lại lên tiếng, đã có một loại tự tin nắm giữ quyền chủ động trong tay, thanh âm lạnh lùng, có điều nghe thấy lời hắn nói, Phương Hành lại cúi đầu, hơi bật cười:
- Nếu ta nói với ngươi ta chính là truyền nhân của Thái thượng thì ngươi có tin không?
Trên chín tầng trời, có tiếng sấm truyền đến, dường như đại biểu cho sự hoảng sợ và hoài nghi trong lòng Đế Lưu.
- Ngươi đúng là Thái thượng đồ sẽ tới táng diệt Đại Tiên giới trong lời tiên đoán đó sao?
Trong thanh âm của hắn tuy vẫn đầy vẻ không tin, nhưng khẩu khí thì lại không chắc chắn, thậm chí mang theo sự ngưng trọng vô tận.
- Trước tiên phải thanh minh một chút.
Phương Hành vừa nghe thấy vậy lại vẻ mặt sầu khổ:
- Ta chỉ là muốn tới đây cướp chút đồ, không muốn diệt khẩu. Ta đảm bảo đó.
Đế Lưu trầm mặc một thoáng, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Thật sự là ngàn năm trước ăn quả đắng, khiến ta hiện tại có chút nghi thần nghi quỷ sao? Không ngờ lại đi tin ngụy tiên ngay cả tiên mệnh cũng không có này. Ha ha, quên đi, ta không thể phân rõ sự thật giả của ngươi, nhưng ta có thể bắt giữ ngươi, giao cho phụ vương tra xét. ha ha, quả nhiên là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, ta vốn đang nghĩ làm sao để bù đắp tổn thất ngàn năm qua của ta, hiện giờ có ngươi, còn phải lo không thể đoạt lại địa vị và thân phận trước kia sao?
Trong không trung, bắt đầu có những sợi tơ nhỏ màu đen đan xen, mang theo một loại khí tức khiến người ta run sợ.
Giống như bóng đen hàng lâm, đại thế giới này đã là đêm đen dày đặc, khiến cho người ta không thở nổi!
Nhưng lúc này, Phương Hành lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhíu mày:
- Đúng là ngàn năm trước ăn đòn nặng, khiến cho ngươi hiện tại biến thành ngốc nghếch rồi à? Ngươi thực sự cho rằng nếu nắm chắc bắt được ngươi, ta lại đi cho ngươi thấy bí mật của ta sao?
Đế Lưu vi giật mình, tiếng cuồng tiếu từ chín tầng trời truyền đến:
- Một phương thế giới này đều đã bị ta thẩm thấu, ngươi có bản sự gì để bắt ta?
- Rất đơn giản!
Phương Hành dường như không để sự cường đại của Đế Lưu ở trong lòng, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay sang một hướng, hít sâu một hơi, gầm lên:
- Mấy lão hỗn đản, ra nộp tiền thuê nhà đi.