Chương 1375: Tổ tông của gây sự
Ầm ầm!
Không ai có thể hình dung được sự biến đổi của thiên địa trong giây phút đó, trong thiên địa đang tối đen như mực, một tòa tháp xuất hiện, giống như từ trên trời hạ xuống, mà cũng vào lúc này ánh sáng mãnh liệt, tuy không nhìn rõ, nhưng quang mang ẩn chứa lực lượng không cách nào hình dung xé rách tất cả hắc ám tràn ngập trong thiên địa, khiến cho quang minh tái hiện thế gian, giống như trong nháy mắt tòa tháp đó xuất hiện, đã trấn áp cả thế giới này, nơi hắn đứng, lại càng là chỗ cao nhất của thế giới này, quan sát tất cả tồn tại trong thế giới này, ánh mắt lạnh lùng, không chứa bất kỳ cảm tình gì.
Mà trong nháy mắt tháp xuất hiện, Đế Lưu vốn cường hành giải thể, hóa thành đại hắc ám bao phủ trời đâdt lại đột nhiên bị một loại lực lượng thần bí đến cực điểm trấn áp, không ngờ lại thu nhỏ lại rất nhanh, tới cuối cùng, hóa giải tới bộ dạng vốn có, thất kinh ngã xuống phía trước tháp, vẻ mặt khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn tháp.
- Sao lại... Các ngươi là ai?
Hắn gầm lên, từ lúc thức tỉnh tới giờ, chưa từng thấy vẻ kinh hoàng tới như vậy trên mặt hắn.
- Đây là... Tiểu Đế Lưu của nhà Xích Đế à?
Trong tháp, có tồn tại nào đó lên tiếng, dường như nhận ra thân phận của Đế Lưu.
- Hừ, chẳng khác gì cha hắn, không phải thứ tốt lành gì.
Có một tồn tại khác, rõ ràng là không có hảo cảm với Đế Lưu, hừ lạnh một tiếng nói.
- Vậy thì làm thịt hắn đi.
Người người đề nghị, sát tính cực lớn.
- Ta lưu lại chút thần hồn, chúng ta đi quá lâu rồi, cũng có một số việc cần hỏi hắn.
Có người đưa ra đề nghị.
Chỉ có điều, bọn họ ở đó thảo luận, lại khiến cho Đế Lưu ngây ngốc, vốn vất vả lắm mới tỉnh lại được, lại nhìn thấy sinh linh của tổ địa Thiên Nguyên, lại nhìn thấy di đồ của Thái Thượng đạo thống, thực sự khiến hắn cảm thấy đây là là mộng đẹp, nhưng theo tòa tháp này xuất hiện, hắn cũng rất nhanh ý thức được. Mẹ nó, đây tuyệt đối không phải mộng đẹp, đây là ác mộng.
Những lão gia hỏa này sao lại ở đây?
Đây không phải đều là tồn tại tội không thể tha trong truyền thuyết sao?
- Các ngươi. . . Các ngươi. . .
Đế Lưu theo bản năng lui về phía sau, vô cùng sợ hãi.
Sau khi hắn đi được mấy trượng, đột nhiên cả người bay lên, tốc độ so với lưu tinh còn nhanh hơn, ngân quang lóe lên, toàn bộ thần hồn đã trốn ra mấy trăm dặm, giống như là liều mạng xé rách hư không, muốn chạy ra khỏi nơi này.
- Những quái vật này không ngờ đã trở về, việc lớn không ổn rồi, ta phải bẩm báo cho phụ vương.
Ở trong lòng hắn, lúc này chỉ có một suy nghĩ này.
Chỉ tiếc, hắn chưa chạy được bao xa, sau lưng hắn không ngờ có một bàn tay to thò ra, túm hắn lại.
- Thiên Ma... Không... Huyền Cơ thúc thúc, xin ngươi hãy thả ta ra.
Đế Lưu dường như nhận ra được chủ nhân của bàn tay này là ai, thanh âm kinh hoàng vang lên.
Nhưng người được hắn gọi là Huyền Cơ thúc thúc này căn bản không để ý tới, tay trực tiếp thu lại, kéo thần hồn của Đế Lưu, cả tháp cũng bay theo tới một góc của thế giới này, lúc hạ xuống đất, đã ném Đế Lưu xuống bên dưới, sau đó cả tòa tháp trực tiếp trấn áp trên người Đế Lưu, trong tiếng kêu to thê thảm của hắn, tháp ầm ầm hạ xuống, tất cả trở lại bình tĩnh, một mảng thiên địa vào lúc này đã trở nên yên tĩnh tường hòa, dường như chưa từng xuất hiện gì cả!
Đường đường là đế tử mà lại bị trấn áp như vậy, trong quá trình thậm chí còn không xuất hiện bất kỳ một chút phản kháng nào.
Ngay cả Phương Hành cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn một màn này, đợi cho tháp trở lại bình tĩnh, mới cười khắc một tiếng, đi tới trước tháp, ngồi xuống nhìn Đế Lưu đã bị tháp trấn áp, sau đó mới ngửa đầu cười nói:
- Mấy vị lão tiền bối, đa tạ, hiện tại cứ giao tiểu tử này cho ta, không cần phiền các ngươi!
- Hừ, vừa rồi là ai mắng chúng ta là hỗn đản?
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, dường như rất không vui.
Phương Hành vội vàng cười nói:
- Có ai mắng đâu, ai dám mắng chứ? Các ngươi nhất định là nghe lầm rồi, nào, cứ giao hắn cho ta.
- Kẻ này ngàn năm trước đã có tu vi của Thái Ất Chính Tiên, cho dù bắt giữ hắn cho ngươi, ngươi cũng không trấn được hắn đâu!
Một tồn tại khác lên tiếng, không tính toán với Phương Hành, chỉ lạnh lùng bình tĩnh phân trần.
- Không trấn được hắn á?
Phương Hành đảo mắt, liền cười nói:
- Cũng được, vậy phiền mấy vị lão tiền bối lột tiên mệnh của hắn xuống cho ta đi?
- Tiên mệnh?
Các tồn tại trong tháp đều hơi ngẩn ra, trầm mặc.
- Đúng vậy, ta hiện tại đang thiếu tiên mệnh.
Phương Hành hưng phấn gật đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn tòa tháp này.
Đây mới là chỗ mà hắn cảm thấy hứng thú nhất với Đế Lưu, từ lúc phát hiện Đế Lưu bị trấn áp ngàn năm vẫn chưa chết, hắn liền càng tò mò với tiên mệnh, rốt cuộc là thứ gì mới có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy. Mà dẫn Đế Lưu vào thức giới, sau đó triệt để trấn áp hắn, rồi lột tiên mệnh trên người hắn ra, cũng là một trong những mục đích của hắn, dù sao mình từng tận mắt thấy, Cửu Đầu Trùng sau khi có được tiên mệnh, thọ nguyên hồi phục, hóa thành thiếu niên, hiện giờ thọ nguyên của mình không còn nhiều lắm, chẳng phải chính cần tiên mệnh này để cứu sao?
Bảo hắn tự đi lột tiên mệnh trên người Đế Lưu thì hắn không có bản sự này, nhưng các tồn tại trong tháp không ai là kẻ đầu đường xó chợ cả, ai nấy đều có lai lịch rất lớn, nếu muốn lột tiên mệnh của Đế Lưu ra cho mình, chắc là có thể.
Chỉ có điều, trong ánh mắt tha thiết của hắn, trong tháp lại là một mảng trầm mặc.
Qua hồi lâu, mới có một thanh âm vang lên:
- Thằng nhóc, nếu tiên mệnh có thể dễ dàng bị bóc ra như vậy, Đại Tiên giới cũng sẽ không rối loạn như thế.
- Ặc.
Phương Hành không nhịn được ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía tháp, không nói gì.
Một thanh âm khác cũng vang lên:
- Tiên mệnh được gọi là tiên mệnh, vì giống như mệnh số, một khi phong chính thì sẽ gắn chặt với người tu hành, người sống thì mệnh còn, người chết thì mệnh diệt, cho dù là người có thần thông cao đến mấy, cũng không thể bóc ra tiên mệnh từ trong cơ thể người sống, Đại Tiên giới đã được xây dựng mấy chục vạn năm, người đề cập, hoặc là có ý đồ bóc ra tiên mệnh nhiều vô số, nhưng cuối cùng lại không có ai thành công cả.
Phương Hành càng không biết nói gì, có một loại cảm giác tuyệt vọng.
- Trừ phi.
Dường như có một người nhớ tới gì đó, trầm ngâm mở miệng.
- Trừ phi gì?
Phương Hành vội vàng hỏi, nhưng tồn tại này lại không nói nữa.
Cuối cùng, một thanh âm lạnh như băng trực tiếp đưa ra kết luận:
- Tiên mệnh không thể bóc ra được, không cần nói nữa!
- Không được thì không được.
Phương Hành có chút thất vọng đứng lên, xoay người bước đi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Còn tưởng rằng đám lão hổn đản này giỏi lắm.
Các tồn tại rong tháp:
- ...
- Hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Lại nói ở bên trong tiên phủ, từ sau khi Đế Lưu xông vào thức hải của Phương Hành, các tu sĩ đều kinh hãi, kinh nghi bất định nhìn Phương Hành, lo lắng vô cùng, nhưng lại không dám đụng vào hắn, chỉ có thể lo lắng chờ đợi, nếu không phải Phương Hành trước đây từng nói "đợi nửa ngày", khiến bọn họ trong lòng vẫn ôm chút hy vọng thì chắc là các tu sĩ lúc này đã nhận định Phương Hành tất vong rồi.
Dù là như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy lo sợ, Đế Lưu dù sao cũng là tồn tại mạnh mẽ đến đáng sợ!
Có người trong lòng đã trầm xuống, đầy tuyệt vọng!
Đám đệ tử lợn béo thì lại có người trực tiếp nằm trước gối Phương Hành mà gào khóc, chuẩn bị chịu tang cho sư phó!
- Sư phó đáng thương của ta ơi.
Có điều, khi một đệ tử lợn béo đợi lâu quá, miệng há ra định gào khóc thì đột nhiên có một bàn tay thò to, bịt lấy miệng hắn, sau đó liền nhìn thấy Phương Hành đang chậm rãi duỗi lưng, đã từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại, chậm rãi nhìn lướt qua các tu sĩ:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
- Ngươi. . . Ngươi không ngờ không sao?
Các tu sĩ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, từ bộ dạng này cho thấy, Phương Hành nhất định là không bị đoạt xá.
- Ta phải có sao thì mới đúng à.
Phương Hành tựa cười mà như không phải cười nói.
- Đế Lưu đó đâu?
Có người vội vàng hỏi, hiển nhiên không có thời gian để đùa với hắn.
- Bị ta trấn áp rồi!
Phương Hành nói vô cùng đơn giản, giống như là đang nói thực sự việc nhỏ không quan trọng gì.
- Trấn áp rồi...
Các tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, bộ dạng lúc này của Phương Hành khiến hắn cảm thấy rất bí hiểm.
- Ừ, tốt, trấn áp là tốt rồi!
Một lúc sau, vẫn là Lộc Tẩu lên tiếng, chậm rãi thở phào, đứng dậy nói:
- Không ngờ lại đụng phải loại mặt hàng khó giải quyết như vậy, bị trấn áp ngàn năm, nhục thân chỉ bán hủchứ không chết, Đại Tiên giới quả nhiên lắm kỳ nhân, có điều, nếu bị ngươi trấn áp, vậy ngươi có biện pháp bóc ra được tiên mệnh trên người hắn không? Nếu ngươi có thể được tiên mệnh phong chính, như vậy. . .
- Đúng đúng, tiên mệnh trên người hắn chẳng phải vừa hay dùng được sao.
Những lời này vừa được nói ra, ai nấy đều kích động, nhìn Phương Hành.
Suy nghĩ của họ cũng tương tự như Phương Hành, đều muốn bóc ra tiên mệnh trên người Đế Lưu để chữa cho Phương Hành.
- Tiên mệnh là không thể bóc ra được.
Phương Hành cũng cảm thấy có chút cảm động, có điều vẫn cười khổ nói ra những lời khiến mọi người tuyệt vọng.
- Vậy...
Tất cả mọi người đều trầm mặc, trên mặt Long nữ lại đầy vẻ lo lắng.
Phương Hành lúc này lại lộ ra vẻ thoải mái dị thường, hắn dường như nghĩ tới chủ ý nào đó, lúc này trong đáy mắt có chút hưng phấn, một cước đá văng đệ tử lợn béo đang ôm đùi hắn, đứng dậy duỗi lưng, nhìn lướt qua chung quanh, cười nói:
- Không cần phải chán nản như vậy đâu, cũng chưa chắc chỉ có một loại phương pháp có được tiên mệnh, phương pháp của ta rất nhiều, trước tiên cứ đứng dậy xem có đường ra nào không đã.
Bộ dạng thả lỏng của hắn quả thực khiến cho người ta khó có thể lý giải, các tu sĩ đều có chút ngơ ngác nhìn nhau.
- Vừa rồi đã xem qua rồi, nơi này không có đường ra nào cả.
Qua một lúc, vẫn là Ngao Liệt nói ra, đề tài này đồng dạng khiến cho người ta có chút tuyệt vọng.
Nhưng Phương Hành nghe thấy vậy, ngược lại cười càng hưng phấn hơn:
- Ừ, vậy vừa hay, làm thế này đi.
Mọi người trong lòng đều hít một hơi lạnh:
- Đúng đúng, chính là nụ cười đó, vừa lộ ra là chắc chắn không có chuyện tốt, tất nhiên sẽ có người xui xẻo, trời ạ, nơi này không có người ngoài... Tổ tông này lại muốn làm gì đây?