Chương 1378: Từ xa nhìn vạn giới
Phương Hành, hoặc là nói Đế Lưu hiện tại bị Long nữ xách tai kéo sang bên giáo huấn, mọi người khác đều thở phào, chỉ là ánh mắt nhìn nhau, cũng có chút dở khóc dở cười, tuy phương pháp đoạt xá nhục thân của Thái Ất Chính Tiên đã thuận lợi hoàn thành, nhưng luôn cảm thấy pháp này vẫn có chút mạo hiểm, có điều hiện tại cũng không tiện nói gì, một là Phương Hành chủ ý đã định, hai là bọn họ cũng không có biện pháp tốt hơn để giải quyết khốn cảnh trước mắt, chỉ có thể dựa vào thân phận của Đế Lưu để rời khỏi nơi này, chuyện khác hành sự tùy theo hoàn cảnh!
- Dựa theo lẽ thường, ngươi đoạt xá nhục thân của Thái Ất Chính Tiên, thực lực phát huy ra chắc càng cường đại hơn mới đúng, có điều nhục thân của đế tử này lại bởi vì vết thương cũ chưa lành, lại bị hủ hóa ngàn năm, cũng sẽ gây trở ngại cho ngươi phát huy thực lực, chi bằng trước tiên dưỡng thương cho tốt đã, tìm hiểu cục diện ở bên ngoài rồi định ra kế hoạch chi tiết, dù sao, Đế Lưu này cũng đã ngàn năm rồi chưa lộ diện.
Phương Hành to gan lớn mật, định ra kế hoạch lớn, chi tiết còn lại thì để đám người Lộc Tẩu thương nghị bổ sung.
Mà hiện giờ Phương Hành cũng biết nghe lời phải, quả thật không vội rời khỏi đây, hắn tuy to gan nhưng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết Đại Tiên giới hung hiểm trùng trùng, cao thủ nhiều như mây, nếu nói ở Đại Tiên giới chỉ người có tiên mệnh mới có thể xem như là cao thủ, vậy ngay cả hắn khi thực lực ở thời kỳ toàn thịnh lúc trước cũng không thể được xếp vào hàng cao thủ, hiện tại đoạt xá Đế Lưu, mượn lực lượng nhục thân của hắn cũng có thể phát huy ra bản sự siêu vượt chính tiên bình thường, chỉ có điều, hiện tại lại đang trọng thương, so với mình trước kia còn không bằng.
- Hiện tại có biện pháp nào để thấy cảnh tượng bên ngoài không?
Cũng chỉ có một vấn đề khiến hắn cảm thấy hứng thú, đó chính là làm thế nào để biết được cục diện bên ngoài.
Vốn bọn họ bị nhốt trong tiên phủ này, người bên ngoài không vào được, nhưng bọn họ nhưng cũng không ra được, thế cục bên ngoài cũng chỉ có thể dựa vào phỏng đoán, đây mới là chỗ khiến cho người ta lo lắng, nghe thấy lời nói của Lộc Tẩu, tất nhiên là động tâm tư.
- Môn hộ của tiên phủ này ngăn cách thiên địa, chúng ta tất nhiên là không nhìn thấy, nhưng có người có thể.
Lộc Tẩu mỉm cười, dẫn Phương Hànhvào sâu trong tiên phủ, chỗ trấn thi trước đây.
Ở đây, Phương Hành lại nhìn thấy Thái Hư Bảo Bảo đã nhu thuận hơn xa trước kia, đang vẻ mặt trầm mặc ngồi xếp bằng trong đại điện, tấm gương bình thường luôn ở sau lưng hắn cũng đã được dựng giữa đại điện, chính giữa các đạo trận văn, vẻ mặt thương cảm đang ngẩn người nhìn vào gương, ngay cả Phương Hành đi tới phía sau hắn cũng không biết, chỉ không ngừng than thở.
- Một gian Huyền Thiết đại điện này vốn chính là nơi Thái Hư đặt Thái Hư Huyễn kính, có trận văn Thái Hư Tiên Vương tự mình khắc lúc sinh tiền, mượn dùng trận văn, Thái Hư Huyễn kính có thể thể phát huy thần thông đến cực hạn, đừng nói là chúng ta hiện giờ ở trong tiên phủ, muốn nhìn một chút cảnh tượng bên ngoài, e là muốn nhìn cố hương Thiên Nguyên cũng có thể làm được.
Lộc Tẩu cười ha ha, hiển nhiên tâm tình rất không tồi.
Nhưng bất ngờ, Thái Hư Bảo Bảo nghe thấy thanh âm của hắn cũng không quay đầu lại nói:
- Thiên Nguyên thì không nhìn thấy đâu, không có vị trí chính xác, chẳng lẽ ngươi muốn ta tìm từng tí à, thế chẳng phải là khiến bảo bảo ta mệt chết sao?
Lộc Tẩu nghẹn lời, cười khổ nói:
- Dù sao thì ngươi cũng nhìn được bên ngoài tiên phủ chứ?
Thái Hư Bảo Bảo chán nản nói:
- Tất nhiên là được, không phải ta đã nói với ngươi trước rồi sao.
Lộc Tẩu đành phải cười gượng một tiếng, nói nhỏ với Phương Hành:
- Hắn giống như là nhìn vật nhớ người, tâm tình không tốt lắm!
Phương Hành cũng nhìn, cảm thấy mình vẫn nên tận trách nhiệm của sư phó, liền ngồi, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thái Hư Bảo Bảo, cười nói:
- Đồ nhi, người chết thì phải lên trời, à không đúng, người chết như đèn tắt, chết chính là chết, giống như một giấc mộng thôi, vô tri vô giác, ngươi hoài niệm lão Thái Hư như vậy, hắn cũng không biết đâu, cho nên không cần phải thương tâm như vậy.
Chưa nói hết, Thái Hư Bảo Bảo bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt mê mang nói:
- Ai bảo ta đang thương tâm?
Phương Hành nghẹn lời:
- Không thương tâm thì ngươi ngồi rơi lệ ở đây làm gì?
Thái Hư Bảo Bảo bĩu môi, vẻ mặt uốn lượn:
- Ta bỗng nhiên phát hiện không có trận văn này thì ta không phát huy ra được bản sự lớn nhất, nhưng ta lại không thể cậy được trận văn này ra, chỉ có thể ở lại đây, nhưng nếu ở lại đây thì ta không thể nào ra ngoài khoái hoạt được, càng nghĩ càng thấy rối rắm, vì sao ta không trời sinh đã đầu thai thành người hoặc là sinh linh nào khác chứ?
- Ặc.
Phương Hành nghe thấy cũng không nhịn được ngây ra một chút.
Không ngờ tiểu vương bát đản này căn bản không phải nhìn vật nhớ người, chỉ là lo không thể nào mang được Huyền Thiết đại điện này đi.
- Ngươi thành thật với ta đi, ta sẽ di dời đại điện này cho ngươi.
Một cước đá vào mông Thái Hư Bảo Bảo, Phương Hành mắng:
- Hiện tại mau nhìn cho ta.
- Tiên lực chủ nhân lưu lại đây không nhiều, xem một lần là thì ít đi một lần.
Thái Hư Bảo Bảo xoa mông, rõ ràng cũng không phục lắm, nhưng Phương Hành vốn đã hung hãn, hiện giờ thay vào thể xác của Đế Lưu, hắn lại càng không dám trêu chọc, cũng chỉ dành oán thầm rồi đi tới trước Thái Hư Huyễn kính, cũng là bản thể của hắn, đặt Thái Hư Huyễn kính ngay ngắn lại, chui vào trong đó, sau đó thì ở trong mặt kính hiện ra bộ dạng của mình, dặn dò Phương Hành:
- Nói trước nhé, không thể nhìn quá lâu, ta muốn lưu trữ lại những tiên lực này, chờ tương lai lúc làm đại sự thì sử dụng đây.
- Nhanh lên, bằng không ta đập vỡ kính đấy.
Phương Hành mắng rồi cùng Lộc Tẩu tiến lên đứng trước Thái Hư Huyễn kính.
- Hung dữ cái gì chứ.
Thái Hư Bảo Bảo nói thầm một câu, mặt kính đó biến hóa giống như gợn nước, rất nhanh bóng dáng của hắn biến mất, sau đó giống như mực ở trong nước tan ra, rất nhanh liền hiển lộ vô số cảnh vật, mà tất cả cảnh vật biến hóa rất nhanh, đến cuối cùng, không ngờ hiển lộ ra một phương tinh không, sau khi thu lại rất nhanh thì rõ ràng là một phương cổ giới.
Một phương cổ giới đó giống như cũng là một mảng đại lục, thanh sơn tú thủy, kỳ phong quái nhai khắp nơi, giống như là thâm sơn không bóng người, mà hiện giờ trên một tòa núi cao, không ngờ đang có mấy trăm tiên binh, tay chân bận rộn bố trí một phương đại trận, ở giữa đại trận, là một thạch đài đen xì, chính giữa đài dựng một môn hộ như ẩn như hiện, chính là tiên phủ chi môn!
Mà đám tiên binh tiên tướng kia đều mặc gió đỏ viền vàng, là binh tướng dưới trướng Đế Thích mà bọn họ lúc trước từng thấy.
- Động tác nhanh một chút, Đế Thích đại nhân có lệnh, trong vòng ba ngày muốn thấy được tiên môn này.
Mà trong cảnh tượng được hiển hóa ra trong Thái Hư Huyễn kính, một vị tiên tướng, chính là Ma Khuê mà Phương Hành từng mặt đối mặt, lúc này đang tuần tra chung quanh đại trận, tiên giáp trên người theo hành động của hắn mà kêu vang, áo choàng đỏ như máu tung bay, cực kỳ uy vũ, nhìn bộ dạng của hắn, dường như rất nghiêm túc, ngay cả một chỗ rất nhỏ cũng không bỏ qua!
- Ma Khuê đại nhân, đạo tiên phủ chi môn truyền tống này chính là một chuyện cực kỳ hung hiểm, cho dù chúng ta chuẩn bị đầy đủ, phàm là có một chút sai lầm, cửa này cũng sẽ bị hủy diệt, Đế Thích đại nhân vì sao phải mạo hiểm như vậy, sao không tự mình đến xem?
Mà theo phát biểu của Ma Khuê, trong những người đang bày trận, có một lão giả ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi.
Thân phận của lão giả đó rất không tầm thường, cho dù tiên tướng Ma Khuê cũng không dám tùy tiện đắc tội, hơi nhíu, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích:
- Sơn tôn, tiên phủ chi môn này bên trong chính là truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương, giá trị vô lượng, nếu để lộ tiếng gió, bằng vào bản sự của chúng ta cũng không giữ được, biện pháp duy nhất chính là mau chóng giao tới tay Đế Thích đại nhân, nhưng Đế Thích đại nhân hiện giờ đang chạy tới đạo gia tiên lộ với các đại nhân khác, trấn sát người tổ địa đến làm loạn, tất nhiên không thể phân thân, bởi vậy.
- Hả? Đám kiến đó vẫn chưa bị diệt à.
Lão giả tên là Sơn Tôn cũng hơi ngẩn ra, vội vàng thấp giọng hỏi.
Sắc mặt Ma Khuê hơi trầm xuống, nói:
- Chuyện của các Đại nhân tiểu tướng không dám vọng nghị, có điều tục truyền bản lĩnh của những người làm loạn này rất bất phàm,trong những người được phái tới bình loạn lúc ban đầu, có chừng mười vị Thái Ất Chính Tiên, nhưng kết quả đội mưa mà về, khiến cả Tam Thập Tam Thiên khiếp sợ, cho nên bọn Đế Thích đại nhân mới phải ra tay bình định, hơn nữa giữ kín tin tức, không cho ngoại giới biết được, nếu không những hạng người phản tiên đại nghịch bất đạo nghe thấy, sẽ tro tàn lại cháy, làm loạn tiên giới!
- Hiểu rồi, hiểu rồi, lão phu nhất định sẽ thủ khẩu như bình, ài, Tiên Vương cũng đều bị giết rất nhiều, bọn họ nào còn gan.
Sơn Tôn đó cũng sợ hãi, liên tục gật đầu, ngậm miệng lại.
- Đạo gia tiên lộ. Người làm loạn?
Không nói đến đám người Ma Khuê ở bên ngoài, lại nói Phương Hành và Lộc Tẩu trong tiên phủ, nghe thấy hai câu này, sắc mặt đồng thời biến đổi.
- Người làm loạn mà bọn họ nói đến từ tổ địa, chẳng lẽ là...
Lộc Tẩu có chút do dự mở miệng, trong ánh mắt là vẻ nghi hoặc vô tận, thậm chí còn cả vẻ hoảng sợ.
Mà Phương Hành thì biến sắc, bước lên ấn vào Thái Hư Huyễn kính quát:
- Mau nhìn xem, rốt cuộc là ai!
- Nhìn xa quá, rất tiêu hao tiên lực.
Bóng dáng của Thái Hư Bảo Bảo từ trong mặt kính nhảy ra.
- Xem đi!
Phương Hành chỉ nói một chữ, lại khiến Thái Hư Bảo Bảo rùng mình.
- Nhưng không có vị trí cụ thể, ta không xem được.
Nhưng hắn vẫn kiên trì nói một câu, nhìn bộ dạng đó, đích xác là có chút khó xử.
Lúc này, Lộc Tẩu mở miệng nói:
- Trên truyền tống đại trận của nọn họ vừa rồi bố trí có khắc giới điểm, chắc hẳn vị trí của những người đó cách giới điểm không xa, ta có thể suy tính cho ngươi, lấy cái này làm cơ sở thì có thể quét được cả một mảng tinh vực!
- Được rồi, vậy ta sẽ thử xem!
Thái Hư Bảo Bảo bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng, không bao lâu, hình ảnh lại biến ảo nhanh chóng, một lúc sau, không ngờ hiển hóa ra một mảng tinh không, hình ảnh dao động rất nhanh, dường như không ngừng tìm kiếm trong không gian mấy trăm vạn dặm, rất nhanh, trong tinh không vô tận đó dường như có một chỗ dẫn tới sự chú ý của Thái Hư Bảo Bảo, liền vội vàng nhìn về phía đó, sau đó hình ảnh hiển hóa trong mặt kính đột nhiên dừng lại, chỉ thấy phồn tinh mênh mông, đại tinh hoành không, tiên quang dầy đặc vô tận, đang có mấy vị đại tu thực lực đáng sợ tung hoành tinh không, ngươi tới ta đi, tế bảo thi pháp, tê tinh liệt nhật, không ngờ là một mảng chiến trường trong tinh không.
- Ha ha, tiên nương đó ăn một thức Tê Hạc trảo của ta, xem yếm của ngươi có rớt không.
Nói đến cũng khéo, trong cảnh đầu tiên trên chiến trường mà Thái Hư Huyễn kính hiển hóa ra liền vang lên một thanh âm cực kỳ quen thuộc.
Phương Hành nghe vào tai, cả người đều ngây ra.