Chương 1379: Gặp lại cổ nhân ảnh như ảo
Thái Hư Huyễn kính quả nhiên là thần diệu vô song, không hổ là pháp bảo Tiên Vương luyện chế ra.
Chỉ cần có giới điểm, chỉ cần chỗ tra xét, không bị pháp bảo đặc thù phong cấm, như vậy liền có thể nhìn thấy cảnh tượng trong đó, mà hiện giờ cho dù là như vậy, Lộc Tẩu mượn dùng phù văn giới điểm khắc trên đạo pháp trận ở bên ngoài, suy đoán ra phạm vi tinh không đại khái của chỗ Đế Thích, sau đó Thái Hư Bảo Bảo theo đó mà lần, rất bất ngờ bắt giữ được một hình ảnh khiến Phương Hành khiếp sợ, trong hình ảnh đó, không ngờ có một con quái cầm một thân kim mang, giống như đại sơn tung hoành trong tinh không, hai móng sắc bén xé rách tinh không, đang đấu với một nữ tử vẻ mặt lạnh lùng như băng ở đối diện, trên móng vuốt chính là nửa mảnh áo ngực.
Cũng không cần nhìn thấy bộ dạng chuẩn xác của quái cầm đó, chỉ nghe thanh âm đó, Phương Hành đã biết đó là ai!
Đại Kim Ô của Vương Bát Thao, mấy chục năm trước từ biệt ở Thiên Nguyên, không ngờ lại nhìn thấy ở đây!
Càng làm cho Phương Hành khiếp sợ là, nữ tiên đang xanh mặt, tay túm váy đã trượt xuống, xanh mặt nhìn chằm chằm Đại Kim Ô, không ngờ tu vi cũng không bình thường, tuy hiện giờ là nhìn thấy trong Thái Hư Huyễn kính, không thể trực tiếp cảm ứng được khí tức của nàng ta, nhưng nhìn thân hình của nàng ta lúc thi triển động tác, thân pháp cuốn theo từng đạo tiên vân, Phương Hành có thể chắn chắn một điểm, đó chính là nữ tiên đó rất mạnh, mạnh vô cùng, một thân thực lực rất có khả năng còn vượt qua cả tiên tướng Ma Khuê ở bên ngoài!
- Kim Lục Tử không ngờ có thể giao thủ với quái vật cảnh giới cỡ này, còn chiếm tiện nghi của người ta?
Sau khi Nhìn thấy Đại Kim Ô trong gương, Phương Hành đầu tiên là hưng phấn, sau đó thì thấy khiếp sợ!
- Yêu cầm đó cả gan làm nhục Vũ Hạc muội, muốn chết!
Ầm
Khi Phương Hành đang lòng đầy khiếp sợ, trong mặt kính, chiến cuộc đã nổi lên biến hóa, không ngờ chính là nữ tiên đó tuy đấu pháp chưa thua Đại Kim Ô, nhưng trên mặt thì đã bại rồi, nàng ta không thể đấu nữa, đấu nữa váy sẽ tuột, sau lưng nàng đã có một thanh niên mặc áo choàng màu đen, thân hình cao lớn khí vũ hiên ngang đạp tiên vân xông ra, lao thẳng về phía Đại Kim Ô!
- Ha ha, trận chiến này đến phiên ta.
Nhìn thấy người thanh niên đó lao ra, ở một phía khác, không ngờ vang lên một tiếng kêu quái dị, sau đó liền có một con quái vật từ phía sau Đại Kim Ô xông ra, không ngờ một thân quỷ khí, người không giống người, quỷ không giống quỷ, khí tức trên người quả thực khiến tinh không đều phủ kín quỷ ảnh trùng trùng, dường như hắn đi đến đâu, nơi đó cũng tùy thời hóa thành một mảng quỷ vực, quái vật đó bộ dạng xấu xí đến cực điểm, Phương Hành tuyệt đối chưa thấy bao giờ, nhưng khi tập trung nhìn vào nhìn, lại nhìn ra gì đó từ trên bím tóc của quái vật đó.
- Quỷ oa tử cũng có mấy phần phong thái chân ma.
Nhìn thấy quái vật đó và tiên nhân thanh niên đó đó đấu với nhau, Phương Hành trong lòng vui sướng, cảm xúc cực kỳ phức tạp.
- Đối phó với đám kiến dám làm loạn này, việc gì phải nói tới quy củ, đại quân ép lên, bắt chúng lại mang tới gặp đế tử.
Hình ảnh trong gương biến hóa cực nhanh, chỉ thấy Lệ Anh và tiên nhân thanh niên đấu mấy hiệp, phía sau liền có tiên tướng hét lớn, sau đó, mấy chiếc cự chu vắt ngang trong hư không, so với tinh thần còn lớn hơn, không ngờ ầm một tiếng, mang theo uy thế vô tận lao thẳng về phía Lệ Anh đang đấu pháp với tiên nhân trẻ tuổi kia, phía sau có mấy đội tiên binh đồng thời ép tới.
- Con mẹ nó, không nói quy củ!
Hiển nhiên Lệ Anh đã không thể đào thoát, Phương Hành oán hận mắng một tiếng, quyền đầu xiết chặt.
- Vù!
Nhưng cũng vào lúc Phương Hành đang lo lắng, từ trong tinh không xa xôi, có một đạo thần quang bay tới, lực lượng rất mạnh, không ngờ trực tiếp đánh lên tiên chu đó, không ngờ đâm thủng tiên chu, sau đó lại xuyên thủng cái tiếp theo, sau khi thần quang đâm thủng liền ba tiên chu, đánh cho phòng ngự đại trận bên ngoài pháp chu không còn hiệu quả gì, theo tiếng thoát phá, thân thuyền tán liệt trong tinh không, tiên binh tiên tướng hoang mang bỏ chạy, quân lính tan rã, thần quang mới ngừng lại!
Cũng cho tới, Phương Hành mới nhìn ra, thần quang đó không ngờ chính là một cây thần kích!
Sâu trong tinh không xa xa, có một đạo thân ảnh chậm rãi bay tới, nhẹ nhàng giơ tay, thần kích hóa thành lưu quang bay trở về trong tay hắn, mà người gọi thần kích về mặc chiến giáp, sau lưng cắm tám lá cờ lớn, vẻ mặt lãnh tuấn, thậm chí mang theo vẻ khinh miệt nhìn về phía đám tiên binh tiên tướng, gầm khẽ:
- Nghe nói tiên giới có đế tử tới, nói với người mạnh nhất trong bọn họ, Thiên Nguyên Lữ Phụng Tiên, rất có hứng thú giao thủ với hắn, bảo hắn mau tới đây, ta không muốn chờ lâu đâu.
Đối mặt với một đạo thân ảnh này, đối mặt với kiêu căng kiêu căng như vậy, vô số tiên binh tiên tướng, không ngờ mãi lâu sau vẫn không ai dám hé răng!
Phương Hành lại có một loại cảm giác nghẹn lời:
- Thằng ôn này càng lúc càng thích giở trò uy phong.
- A, con kiến vô tri cũng dám ngông cuồng.
Trong một mảng trầm mặc, trong tinh không bao lau phía sau tiên chu, không ngờ có thanh âm truyền đến, sau đó chính là một bàn tay to như che trời phủ đất từ xa vươn tới, không ngờ có lực lượng cầm tinh nã nguyệt, trực tiếp chộp tới phiến hư không này.
Căn bản không thể hình dung bàn tay đó có bao lớn, chỉ khiến người ta cảm thấy, sau khi bàn tay đó vươn tới, tinh không trăm vạn dặm đều là bàn tay!
Bất kể là quỷ vật Lệ Anh vừa thu tay lại bay trở về, hay là Lữ Phụng Tiên một câu chấn nhiếp vô số tiên binh tiên tướng, hay là Đại Kim Ô vừa mới bay về, lúc này đều ngây dại, dường như căn bản là từ bỏ chống cự, hoàn toàn không có ý tứ chống đỡ bàn tay to đó, giống như là tự biết thực lực kém quá xa, căn bản từ bỏ chống cự!
Nhưng bọn họ cũng không bị bàn tay to đó bắt lấy, bởi vì vào khoảnh khắc này, trong tinh không sau lưng bọn họ không ngờ cũng có một bàn tay to vươn tới, trong suốt như ngọc, đồng thời cuốn theo lực lượng hỗn độn, vỗ vào bàn tay to nắm giữ tinh không trăm vạn dặm đó, không ngờ hất bàn tay to đó về, sau đó bàn tay to này liền bảo vệ đám người Đại Kim Ô, một giọng nữ lạnh như băng vang lên:
- Nếu ngươi muốn đọ sức thì tìm ta, việc gì phải tranh với đám tiểu bối này!
- Càn rỡ!
Sâu trong tinh không phía sau tiên chu, thanh âm đó mang theo lửa giận vô cùng:
- Các ngươi dây dưa không rõ, rốt cuộc muốn làm gì? Lấy biên cảnh tiên giới ta làm chỗ luyện binh à? Quả thực đúng là nực cười, mấy tiểu bối này cũng chỉ xứng ganh đua với con cháu tiên giới hàn tộc, đừng nói là đế tử, cho dù là bất kỳ một vị thiên kiêu nào của thượng phẩm thế gia đều có thể đánh chết đám tiểu bối này như giết con kiến.
- Đó chính là mệnh số của chính bọn họ!
Chủ nhân của ngọc chưởng đó chậm rãi lên tiếng:
- Bản tôn chỉ nhìn, không để trận đọ sức này quá mức bất công mà thôi.
- Ha ha, được, được đợi cho con cháu của thượng phẩm thế gia tới, xem các ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu, lui binh!
Thanh âm đó gầm lên, không ngờ không dây dưa nữa, trực tiếp lui binh lệnh lui binh.
Mấy chiếc pháp chu đã bị hủy hoại, nhưng người bị thương không nhiều lắm, lúc này cũng cẩn thận chậm rãi triệt hồi về phía sau.
- Ha ha, lần sau lại đến nhớ mang theo tiên mệnh nhé, ta phải dùng làm đại lễ để lại cho huynh đệ ta.
Đại Kim Ô vẫn đang kêu to, trêu chọc tiên binh tiên tướng đó, mấy người đều oán hận nhìn lại.
- Hả?
Khi trận đại chiến này dừng lại, đột nhiên có hai đạo ý chí dường như phát hiện ra Thái Hư Huyễn kính đang tra xét nơi này, đồng thời nhìn về phía hư không, thoạt nhìn, bọn họ là đang nhìn về phía hư không trống không, nhưng trên thực tế, từ góc độ của đám người Phương Hành mà nhìn, ánh mắt đó rõ ràng là nhìn thẳng về phía bọn họ, dọa cho Thái Hư Bảo Bảo kêu lên một tiếng, trên Thái Hư Huyễn kính đã không còn bất kỳ hình ảnh nào, hắn cũng sợ hãi từ trong gương chui ra, vỗ vỗ ngực.
- Hù chết bảo bảo rồi.
Nhìn bộ dạng buồn cười của Thái Hư Bảo Bảo, Phương Hành không mở miệng, vẫn đang đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi.
Cho dù là Lộc Tẩu cũng sắc mặt lãnh tuấn, không mở miệng, trên mặt già dường như tất cả cơ nhục đều đã chết cứng.
- Quá . . . Đáng sợ, này. . . Đều là tiểu bối của Thiên Nguyên trước đây à?
Một lúc sau, Lộc Tẩu mới nặng nề thở hắt ra, ánh mắt như gặp quỷ:
- Bọn họ hiện giờ không ngờ...có thể đánh với chính tiên?
- Ha ha, bọn họ đương nhiên là Thiên Nguyên tiểu bối, hơn nữa đều là huynh đệ của ta!
Phương Hành cũng qua rất lâu, mới mở miệng, vẻ mặt lại vô cùng phức tạp.
Dường như có chút khó có thể tin nổi, lại dường như có chút khiếp sợ, nhưng phần lớn là nụ cười cổ quái, cắn môi, thấp giọng nói:
- Không ngờ, ta một đường đánh tới đây, cơ duyên tạo hóa không ít, không ngờ vẫn không bằng bọn họ.
- Những người đó đều là tiểu bối lúc trước bước vào tiên kiều tiếp dẫn à?
Lộc Tẩu dường như có chút nghi hoặc, hỏi dò.
- Không sai, chỉ là mấy người trong đó mà thôi, còn có một số nữa, vừa rồi chưa nhìn thấy!
Phương Hành trả lời rất thoải mái, chỉ là trong ánh mắt lại có cảm giác khó có thể hình dung.
Từng đánh một trận ở Táng Tiên Pha, tiên kiều tiếp dẫn xuất hiện, mọi người bên cạnh đều bước lên tiên kiều, chỉ độc có hắn là bị người ta gạch tên, không có tư cách tiên kiều tiên kiều, lúc ấy không nghĩ tới, trong tiên kiều khẳng định có rất nhiều tạo hóa, là mình không có được, chỉ là không ngờ, lúc này nhìn thấy đám người Đại Kim Ô, tiến cảnh tu hành của họ không ngờ nhanh như vậy.
Tuy không nắm được rõ, nhưng hắn cũng nhìn ra, tốp tiên nhân trẻ tuổi giao thủ với họ, đại khái chính là tiên nhân được phong chính trong truyền thuyết, dựa theo lẽ thường mà nói, đó chính là tồn tại mà ngụy tiên bất kể là như thế nào cũng không thể địch được, nhưng bọn họ vẫn tranh phong, không ngờ còn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí Lữ Phụng Tiên xuất thủ lúc cuối cùng lại biểu hiện ra thực lực đáng sợ hơn xa những người đó!
Có thể tưởng tượng, trên tiên kiều tiên kiều rốt cuộc có bao nhiêu tạo hóa.
Nếu không có tiên mệnh, bọn họ sao có thể có tiến cảnh và thực lực đáng sợ như vậy?
Nghĩ tới vấn đề này, Phương Hành cũng cảm thấy đau lòng, bắt đầu có chút thống hận kẻ gạch tên mình.
- Đi thôi, chúng ta cũng tiến quân tới Đại Tiên giới!
Cũng không biết là nghĩ gì, Phương Hành đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía tiên phủ chi môn.
- Ặc, ngươi sao mà vội thế?
Lộc Tẩu lại ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn về phía Phương Hành.
Phương Hành trả lời cũng lời ít mà ý nhiều:
- Vội tới cướp đồ.