Chương 1380: Nên cẩn thận là Đại Tiên giới
Lần này ngẫu nhiên nhìn thấy đám người Đại Kim Ô, Phương Hành trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị, lúc trước khi còn ở Thiên Nguyên, tu vi và thực lực của mình đã là mạnh nhất trong mọi người, mà lần này từ Long tộc tiên lộ hoành độ mà đến, lại có được rất nhiều tạo hóa, thực lực tăng mạnh, đã hơn xa lúc ở Thiên Nguyên, vốn tưởng rằng mình hiện giờ đã xem như là nhân vật vô địch trong Thiên Nguyên tiểu bối, lại không ngờ rằng, vô tình nhìn thấy đám người Đại Kim Ô chinh chiến, khiến hắn vừa kinh hỉ lại vừa khiếp sợ, sau đó cảm thấy thương tiếc. Đám gia hỏa được bước lên tiên kiều tiếp dẫn rốt cuộc là có được dạng lợi ích gì.
Mình hiện giờ gặp chính tiên, còn phải đi vòng, nhưng bọn họ rõ ràng có sức đánh một trận với chính tiên!
Tiêu kiều tiếp dẫn tạo hóa vô lượng, hiện giờ xem ra, quả nhiên là nơi bồi dưỡng chân tiên.
Ngay cả tiên mệnh cũng có thể cho, bọn họ còn tạo hóa gì mà không lấy được?
Hơn nữa từ trong đối thoại của bọn họ cho thấy, hiển nhiên cũng là ở trong chinh chiến chém giết không ngừng để ma luyện bản thân.
Tuy không biết bọn họ trên đạo gia tiên lộ rốt cuộc đã làm gì, nhưng rõ ràng, hung hiểm cũng kèm theo cơ duyên và tạo hóa!
- Như vậy xem ra, ta đã chậm rồi.
Một loại cảm giác hào hùng xộc lên trong lòng Phương Hành, cúi đầu cười, ánh mắt cổ quái.
- Cũng không sao, cái các ngươi không cho ta sẽ tự đi cướp lại!
Người khác gặp tình cảnh này, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi chán nản mất mát, nhưng Phương Hành thì lại nảy sinh tâm tư phân cao thấp.
Nếu đã hạ quyết định thì lập tức bảo Lộc Tẩu đi nói với những người khác, mà Lộc Tẩu cũng có chút khó hiểu về việc Phương Hành bỗng nhiên đề xuất muốn rời khỏi, nhưng cũng biết hiện tại ra ngoài là lựa chọn chính xác, dù sao từ hình ảnh vừa rồi cho thấy, tiên phủ chi môn lúc này đã được người ta vận đến Long tộc cổ giới, cũng chuẩn bị thiết lập truyền tống đại trận, trực tiếp truyền tống bọn họ đến bên cạnh Đế Thích, tới lúc đó, mệnh đồ khó lường, chẳng thà lúc này mau mau ra ngoài, lẻo vào trong tiên giới!
- Trước khi rời đi, các ngươi mang theo người các loại tài nguyên điển tịch hữu dụng trong tiên phủ, sau đó ta sẽ đưa các ngươi vào trong thức giới, cứ ở đó an tâm tu hành, bên ngoài nếu có chuyện, ta có thể dùng ý niệm kêu gọi các ngươi, về phần chuyện bên ngoài, hiện tại ta dùng thân phận của Đế Lưu để ứng đối chắc được, có các ngươi ngược lại tự dưng phải giải thích nhiều hơn.
Đối với mọi người, Phương Hành kiên nhẫn giải thích tính tình một phen, mà mọi người đều biết hiện giờ tình thế ác liệt, tất nhiên cũng không tiện giảng đạo lý gì, dứt khoát thu thập thứ trong tiên phủ, lại không thể lấy đi hết, dù sao vẫn phải để lại một ít để che tai mắt của người khác, sau khi làm xong tất cả, liền tiến vào thức giới của Phương Hành, chỉ có điều cảm thấy dù sao vẫn có chút lo lắng, mỗi người đều đầy lời muốn hỏi, nhưng bởi vì quá mức cấp bách, sự vụ lại nhiều, trong nhất thời ngược lại không biết nên nói gì!
- Mọi sự cẩn thận!
Long nữ cũng đầy lời muốn nói, cuối cùng khi nói với Phương Hành lại chỉ còn bốn chữ.
Phương Hành nghe thấy vậy, cũng khẽ cười, nói:
- Người nên cẩn thận không phải ta mà là Đại Tiên giới mới đúng.
Long nữ nghe vậy lập tức ngây ra một thoáng, muốn mắng hắn vài câu, nhưng lại không biết phải nói từ đâu.
Đến cuối cùng, không ngờ chỉ có thể cười khổ, không thể không thừa nhận, tiểu vương bát đản này nói rất có đạo lý.
Có điều, chư thiên vạn giới, người có tư cách nói ra những lời này, cũng chỉ có hắn mà thôi?
Trong đại điện, các tu sĩ đều nín thở mà đứng, bên cạnh chất đống tài nguyên cùng với điển tịch, chờ Phương Hành dẫn vào thức giới, trong mọi người, cũng chỉ có Thái Hư Bảo Bảo là ngoại lệ, hắn cũng muốn vào trong thức giới của Phương Hành xem thử, có điều sau khi Phương Hành suy nghĩ một phen, lại cảm thấy mang theo tiểu gia hỏa này thì hữu dụng hơn, ít nhất có thể nhắc nhở mình một số việc, hơn nữa tên Thái Hư Huyễn kính truyền khắp tiên giới, dẫn theo hắn ra ngoài, cũng có thể nghiệm chứng một số cách nói của mình!
- Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!
Phương Hành cũng không khách khí, ánh mắt quét một vòng, thấy bọn họ đều đã chuẩn bị xong, liền đột nhiên bật cười, hai tay đột nhiên nâng đến giữa không trung, sau đó đè xuống, vào một thoáng đó, một vòng xoáy vô hình xuất hiện, bao phủ trên đỉnh đầu các tu sĩ, vòng xoáy chậm rãi hạ xuống, chụp họ vào trong, trong, một lúc sau, vòng xoáy biến mất, các tu sĩ đều không thấy đâu.
Tiên phủ rộng lớn như vậy, vào lúc này chỉ còn Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo.
Mà trong lòng Phương Hành rõ ràng có thể cảm ứng được, mọi người lúc này đều đã chìm vào trong thức giới.
- Chúng ta cũng đi thôi chứ?
Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo, một lớn một nhỏ, nhìn nhau một cái, liền cười cười rồi đi tới tiên phủ chi môn.
- Sư phó, chúng ta cần phải nói trước nhé, có được tiên mệnh thứ hai thì nhất định phải cho ta trước!
Thái Hư Bảo Bảo nắm chéo áo của Phương Hành, ngửa mặt nói.
- Gấp như vậy làm gì, trong chúng ta cần tiên mệnh nhiều lắm.
- Ặc, ta không có lòng tin lắm với ngươi, cảm thấy ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể cướp được ba tiên mệnh thôi.
Thái Hư Bảo Bảo vô cùng nghiêm túc nói.
Lời này khiến Phương Hành có chút dở khóc dở cười, tiên mệnh quý giá như vậy, thằng ôn này nói mình có thể cướp được ba cái, cũng coi như là đang khen mình rồi.
Có điều nghĩ một chút, vẫn rất nghiêm túc nói với Thái Hư Bảo Bảo:
- Ngươi thật sự xem thường ta quá rồi!
Vừa nói vừa đi đến cửa tiên phủ, Phương Hành hít một hơi, sau đó giơ tay đặt lên cửa tiên phủ, hơi dùng lực một chút, lại chỉ nghe ầm một tiếng, cửa đồng đen đã theo tiếng mở ra, bên ngoài quang mang chói mắt chiếu vào.
- Nhớ kỹ, nếu không muốn để cho người khác nghi ngờ, nhất định phải càn rỡ, hung tàn và giảo hoạt.
Thái Hư Bảo Bảo cố ý đi sau một bước, dặn dò Phương Hành.
- Mau mau bố trí đại trận, đã qua bốn ngày rồi, trong vòng ba ngày phải truyền tống tiên phủ chi môn này tới tay Đế Thích đại nhân!
Mà Long tộc cổ giới lúc này, bên trong núi rừng xanh um tươi tốt, tiên tướng Ma Khuê đang tuần sát xung quanh, ra lệnh cho thủ hạ toàn lực tu sửa đại trận dưới sự chỉ điểm của Sơn Tôn, lần này truyền tống quá xa, ở giữa lại cách mấy biên giới, yêu cầu đối với đại trận quá mức tinh vi, đến nỗi cao thủ trận thuật như Sơn Tôn tốc độ tu sửa trận này cũng lộ ra chậm tới đáng thương!
- Ha ha, Ma Khuê đại nhân, Tiên Vương truyền thừa này chính là lúc trước Đế Lưu đại nhân cũng vì để có nó mà vẫn lạc, Đế Thích đại nhân không có lúc nào là không muốn tìm được truyền thừa này, nếu không phải hắn thân phận tôn quý, e là hắn đã thường trú ở đây, hiện giờ Ma Khuê đại nhân không ngờ tìm được nơi này, lập được công lớn cỡ này, chỉ sợ Đế Thích đại nhân chắc chắn sẽ ngợi khen, đại nhân sẽ thăng chức nhỉ?
Có người cười hì hì vỗ mông ngựa tiên tướng đó.
- Ha ha, nào có dễ dàng như vậy?
Tiên tướng Ma Khuê lại cười mắng một câu, thở dài:
- Thái Hư Tiên Vương này lúc trước là tồn tại nổi danh ngang hàng với Xích Tiêu Tiên Đế của chúng ta, truyền thừa của hắn quý giá cỡ nào chứ? Lúc trước Đế Lưu đại nhân chính là bởi vì quá vội vàng, lại nghĩ Thái Hư Tiên Vương đã bị trọng thương, mới tự tiện điều binh, tiến vào Long tộc cổ giới đuổi giết hắn, mục đích chính là để lấy được truyền thừa này trước một bước mà thôi, Tiên Vương khác không thể tiến vào Long giới, nên không thể ngăn cản hắn, chỉ tiếc, Đế Lưu đại nhân cuối cùng vẫn tính sai một bước, từ sau khi đuổi giết vào, cả người liền biến mất, sinh tử không rõ, lúc này mới có Đế Thích đại nhân chúng ta hôm nay.
Nói đến đây, ánh mắt hơi trầm xuống:
- Hiện giờ bên ngoài luôn có tin đồn, nói Đế Thích đại nhân tư chất không bằng Đế Lưu đại nhân, Tiên Đế lựa chọn hắn làm truyền nhân, chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ, mà Đế Thích đại nhân bản thân không tiện ra mặt giải thích, chúng ta là cấp dưới của hắn, há có thể ngồi nhìn đại nhân chịu nhục? Lần này, ta phụng mệnh tiến vào Long tộc cổ giới các bốn trăm năm, cơ hồ tìm khắp mỗi một tấc đất của Long tộc cổ giới, chính là để tìm được tiên phàm chi lộ này, tìm được truyền thừa của Tiên Vương trên tiên phàm chi lộ, hiến cho Đế Thích đại nhân.
Có một tiên binh khác nói:
- Chuyện Đế Lưu đại nhân không làm được, lại bị Đế Thích đại nhân làm được, vậy tất nhiên.
Ma Khuê lạnh lùng cười nói:
- Vậy còn ai dám nói gì nữa.
Đã có một vị tiên binh, có chút không hiểu chuyện, ngơ ngẩn hỏi một câu:
- Vậy vì sao không báo lên cho Tiên Đế bệ hạ trước? Lúc trước khi Tiên Đế bế quan, vẫn rất quan tâm tới tung tích của Đế Lưu đại nhân? Theo lý mà nói thì Tiên Vương truyền thừa này.
- Câm miệng!
Ma Khuê đột nhiên quát lạnh một câu, hai mắt như kiếm, nhìn về phía tiên binh đó.
Tiên binh đó bị ánh mắt của hắn chạm phải, trong lòng cả kinh, không dám nói nữa.
Mà Ma Khuê lẳng lặng nhìn hắn một lúc, mới thanh âm thâm trầm nói:
- Tiên Đế bế quan, tất cả sự vụ của Xích Tiêu thiên chúng ta tất nhiên do Đế Thích đại nhân làm chủ, nếu tìm được Tiên Vương truyền thừa địa này, cũng nên nói trước cho lão nhân gia cho mới phải, chẳng lẽ bằng vào thân phận của chúng ta, chẳng lẽ lại vì chút chuyện nhỏ này mà quấy nhiễu Tiên Đế bệ hạ bế quan à?
- Đây không phải là việc nhỏ.
Tiên binh đó nói thầm trong lòng, nhưng bị Ma Khuê uy hiếp, cũng không dám mở miệng nói gì nữa.
- Ha ha, Đế Thích đại nhân cũng là một phen khổ tâm, cho dù có được tiên phủ chi môn này, mở ra thế nào cũng rất phiền phức, phải tìm được truyền nhân mà Thái Hư Tiên Vương định ra trước khi chết mới được, Đế Thích đại nhân chắc hẳn cũng không muốn Tiên Đế lo lắng, cho nên mới chuẩn bị trước tiên tự mình lấy được tiên phủ chi môn này rồi tìm chìa khóa mở nó ra, xong mới bẩm báo với Tiên Đế đại nhân, các ngươi nghĩ nhiều rồi.
Sơn Tôn thân phận đặc biệt cười khẽ, biện giải vài câu, hóa giải không khí nặng nề.
Người còn lại cũng biết giờ không phải là lúc nói chuyện, ai nấy đều biết điều ngậm miệng lại, yên lặng hoàn thiện đại trận.
Có điều nhắc tới chuyện mở tiên phủ chi môn, tiên tướng Ma Khuê cũng nghĩ tới một sự kiện:
- Sơn Tôn, trước đây ta từng tận mắt nhìn thấy có mấy sinh linh trốn vào được tiên phủ này, chắc chính là người cùng đường với yêu ma vừa đào tẩu đó, theo lý thì chúng ta nên bắt chúng ra mới đúng, chỉ là tiên môn này lại không thể mở ra, trực tiếp truyền tống như vậy, liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Đó Sơn Tôn lại cười nói:
- Có thể có vấn đề gì chứ, chỉ là mấy con kiến bị vây chết mà thôi, có thể tạo thành phiền phức gì được cho Đế Thích đại nhân đâu, vả lại bằng vào bản sự của chúng ta, không thể mở được tiên phủ chi môn này thì còn hy vọng tự chúng đi ra à.
Bộ dạng của hắn nhìn rất là thoải mái, chỉ là chưa nói xong thì đột nhiên ngây ra.
Tất cả mọi người lúc này phát hiện có điều không đúng, chăm chú nhìn lại, liền thấy cánh cửa đó lúc này không ngờ đang biến thành chân thực!
Một lúc sau, lại chỉ nghe két một tiếng, cánh cửa mà họ nghĩ hết biện pháp cũng không mở được, không ngờ lúc này lại tự mở ra.
- Nên biểu diễn hung tàn thực sự.
Bên trong tiên phủ, có một thanh âm không thể nghe thấy, cúi đầu nói một câu!
Chương 1381: Đế Lưu đại nhân
Cửa Tiên phủ vừa mở ra, tiên binh tiên tướng có mặt đồng thời cảnh giác, sát khí từ quanh người họ bốc lên, giống như là thủy triều, ngay cả tọa kỵ của bọn họ lúc này cũng ngẩng đầu lên, như hổ rình mồi!
Bọn họ đã sớm biết trong tiên phủ đó có người, chỉ là không thể mở được cửa tiên phủ, chỉ có thể truyền tống tới cho Đế Thích đại nhân, mà bổn ý của bọn họ tất nhiên là muốn bắt được nhóm người đó trước, dù sao yêu ma đột nhiên xuất hiện mấy ngày trước, thật sự khiến bọn họ khiếp sợ không nhỏ, tuy đã dùng Đại La Kim phù để trấn áp, không ngờ rằng yêu ma đó lại đào thoát được, chẳng biết đã đi đâu, đây vốn là lỗi của bọn họ, chỉ bởi vì tìm được Tiên Vương truyền thừa, tự nghĩ sắp lập được công lớn, có thể triệt tiêu được tội này mà thôi, trong lòng vẫn muốn làm rõ là có chuyện gì!
Bởi vậy vừa thấy cửa tiên phủ mở ra, lập tức muốn bắt lấy người bên trong.
Sau khi tiên phủ mở, dường như âm dương ngăn cách, quang mang bên ngoài không vào được, quang mang bên trong cũng không ra được, bởi vậy trong ngoài đều tối om, chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn chậm rãi hiện lên trong bóng tối, chùm đầu, không nhìn rõ bộ dạng, chỉ cảm thấy người đó cả người cứng ngắc, càng khiến cho người cảm thấy quỷ dị!
Càng quỷ dị hơn là, bọn họ đã sớm đoán được, bên trong chỉ có một đám sinh linh ngay cả ngụy tiên cũng chưa đến, trước đó chỉ là nhìn thấy một chút bóng dáng của nhóm người mình đã sợ tới mức chui vào trong tiên phủ, chứng tỏ bọn họ đã biết sự lợi hại của bên mình, nhưng lúc này, lại lờ mờ cảm thấy, đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra này, không ngờ khiến người ta có một loại cảm giác hết hồn!
- Yêu ma Phương nào, mau chịu trói đi!
Người có phản ứng đầu tiên vẫn là Ma Khuê, dù sao cũng là tiên tướng nơi này, hơn nữa, vất vả lắm mới chờ được sinh linh ở bên trong đi ra, không chừng lại chui vào, bởi vậy sau khi cả kinh, hắn lập tức quát lớn một tiếng, tay tóm về phía bóng dáng đó, sau đó thì kéo ra, nhất định không thể để hắn chạy.
Một trảo này đã vận dụng tiên pháp của hắn, trong năm ngón tay pháp tắc vờn quanh, giam cầm hư không.
Hắn nắm chắc, bất kể đối phương đón đỡ hoặc là tránh né thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn bị mình bắt lấy!
Chỉ là hắn cũng không ngờ, đối với một trảo của mình, đạo thân ảnh đó không ngờ không hề động đậy!
Vừa không trốn, vừa không tránh, càng không đón đỡ, chỉ không nói không thở, chậm rãi bước ra một bước về phía trước. Một bước này vừa bước ra, quang mang bên ngoài đã chiếu vào mặt hắn, để lộ ngũ quan!
Đó là một thanh niên thoạt nhìn tuổi không lớn, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan kiên định, tóc dào ngang vai, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, giống như là được đúc từ gang, ngay cả ánh mắt của hắn cũng lạnh như băng, không có một chút cảm tình nào, lọt vào trong mắt Ma Khuê, lại như là nhìn ra được gì đó trong ánh mắt ấy, lập tức trong lòng lạnh toát.
Tay hắn không ngờ đã vươn tới trên mặt người đó, lại khựng lại, dám tiếp tục tóm xuống nữa!
Lúc này, hắn vẫn chưa nhận ra bộ dạng của người này, chỉ là trong lòng lại có báo động không hiểu, khiến hắn không dám vô lễ!
Dường như trong tiềm thức đã có một bộ phận ký ức nào đó thức tỉnh.
- Ngươi nói ta là yêu ma phương nào à?
Người đó cũng bình tĩnh nhìn Ma Khuê, trên mặt dường như lộ ra nụ cười thản nhiên, không biết nụ cười này của hắn vì sao lọt vào mắt Ma Khuê, lại cảm thấy là vô cùng khinh miệt, giống như đang nhìn một con rệp mà hắn có thể tùy thời bóp chết vậy, điều này khiến cho Ma Khuê giật thót, cuối cùng có một bộ phận ký ức nào đó hiện lên trong đầu.
- Yêu ma Lớn mật! Nhận lấy cái chết!
Đám tiên binh ở phía sau Ma Khuê vẫn chưa phát hiện ra sự quái dị trong sân, phản ứng của bọn họ chỉ chậm hơn so với Ma Khuê một chút, rất nhanh liền đều hét lớn, nóng lòng muốn khoe thành tích, ai nấy giơ tiên mâu đâm ra, giống như hạt mưa phủ kín trước người Ma Khuê, một nửa nhắm vào trong tiên phủ, một nửa thì ở ngoài tiên phủ!
Mà nam tử chùm đầu kia lại vẫn không động đậy, chỉ là nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
- Dừng!
Vào một thoáng này, Ma Khuê đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn một tiếng, song chưởng chấn ra, tiên khí mênh mông cuồn cuộn tỏa ra, giam cầm tất cả mâu lại, giống như bị một bàn tay to tóm lấy.
- Đại nhân.
Tiên binh không hiểu ý, đều nghi hoặc hô lên.
Ma Khuê cũng không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, giống như đang muốn xác nhận gì đó.
Sắc mặt hắn theo một bộ phận ký ức nào đó đột nhiên xuất hiện mà càng lúc càng khó coi, không ngờ có mồ hôi lạnh từ trên mặt chảy xuống!
Có thể khiến một vị ngụy tiên đứng đầu chảy mồ hôi lạnh, loại khủng bố này không cần nghĩ cũng biết.
Nam tử chùm đầu nhìn một màn này, dường như cũng rất đắc ý, lại chậm rãi bước một bước về phía trước, lúc này hắn đã hoàn toàn bước khỏi cửa tiên phủ, cả người đều bại lộ trong Long giới, cũng có nhiều người đã thấy rõ bộ dạng của hắn, lại không phải ai cũng nhận được ra hắn, chỉ là phát hiện ra sự cổ quái trong sân, nhất thời không ai dám mở miệng lên tiếng.
- Ngươi tên là Ma Khuê à?
Nam tử này quét nhìn bốn phía, quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, sau đó mới thu ánh mắt lại, thản nhiên dừng ở trên mặt tiên tướng Ma Khuê, mang theo nụ cười thản nhiên, không chút để ý nói:
- Ngươi nhận ra ta?
Hắn hỏi như vậy, lại càng nghiệm chứng suy đoán nào đó trong lòng Ma Khuê, mồ hôi lạnh trên mặt càng chảy nhanh hơn.
Nuốt nước bọt, hắn mới cường hành đề ra được dũng khí, thanh âm yếu ớt tới đáng sợ:
- Thuộc hạ... Thuộc hạ không có ngày nào là không nhớ...không nhớ đại nhân. Không ngờ... Không ngờ...
- Nếu đã nhận ra ta.
Nam tử đó thản nhiên nhìn Ma Khuê, đột nhiên biến sắc, quát lên:
- Vậy còn không mau quỳ xuống!
Ầm!
Hắn nói chuyện bình thường còn đỡ, vừa hét to như vậy, lập tức dọa cho tất cả mọi người run run, thanh âm này không phải quá vang dội, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, liền giống như tiếng sét đánh, khiến các tiên binh đều sợ run cả người, mà Ma Khuê kia thì lại chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, không ngừng dập đầu, không ngờ còn dập không ngừng.
- Đại nhân... Ngươi...
Thấy bộ dạng này của Ma Khuê, tiên binh theo hắn đều ngây người.
Qua một lúc, mới có người can đảm phá vỡ tĩnh mịch, hỏi Ma Khuê.
- Quỳ xuống! Mau quỳ xuống!
Ma Khuê giống như là bị đoạt hồn, lúc này mới nhớ tới bọn họ, vội vàng quay đầu lại hét lớn, thấy đám tiên binh ai nấy bộ dạng đần độn, không nhịn được lại nổi giận, hạ giọng quát:
- Hắn... Hắn là Đế Lưu đại nhân!
- Đế Lưu đại nhân?
Không nói ra cái tên này còn đỡ, vừa nói ra, ai nấy đều ngây dại, một lúcvẫn chưa hồi thần.
Đế Lưu đại nhân không phải đã chết cả ngàn năm rồi sao?
Ngay cả hồn đăng trong tiên điện cũng tắt rồi mà.
Cũng có người trực tiếp nhìn về phía cửa tiên phủ, trong lòng thầm nghĩ: Chính là bởi vì truy đuổi tới truyền thừa địa của Thái Hư Tiên Vương, mới dẫn tới vẫn lạc, sao có thể lại có một vị Đế Lưu đại nhân từ sau cửa này đi ra.
Vừa nghĩ tới cửa tiên phủ này, phần lớn người trong lòng đã hồi vị, lại nhìn Ma Khuê vẫn đang không ngừng dập đầu, mặt cũng không dám ngẩng lên, trong lòng lại hoảng sợ, khi nhìn nam tử trên mặt lộ nụ cười thản nhiên đó, trong lòng đã liên tưởng hắn với một ma đầu nổi danh tiên giới, nhất thời sợ hãi như bị thủy triều bao phủ.
- Bái. . . Bái kiến Đế Lưu đại nhân. . .
Lại một nhóm người quỳ xuống đất run rẩy.
Mà người còn lại đã không còn chủ tâm cốt, cho dù chưa từng thấy Đế Lưu, thậm chí không biết nguyên do, cũng quỳ xuống theo!
Một nụ cười, một tiếng hét lớn, trong sân đã không còn tiên binh tiên tướng, chỉ còn tiếng dập đầu.
- Quả nhiên này một tên gia hỏa hung danh vang dội.
Mà lúc này, Đế Lưu sau ngàn năm trùng sinh trở về, hoặc là nói Phương Hành, nhìn xuống những người này, trong lòng hơi cảm thấy đắc ý!
Trước lúc ra, hắn đã hỏi thăm Thái Hư Bảo Bảo vô cùng cẩn thận, tam tử Đế Lưu của Xích Tiêu Tiên Đế vốn chính là tính tình kiêu ngạo vô hạn, ở Đại Tiên giới hung danh vang xa, thậm chí có thể nói là tàn bạo, cơ hồ không có bạn tốt, càng không có ai cả gan tiếp cận hắn, Phương Hành sau khi hiểu được những lời này, mới quyết định mình sau khi đi ra sẽ diễn như thế nào để tránh khiến người ta nghi ngờ. . .
Hiện tại xem ra, hắn cảm thấy mình diễn đã thành công!
- Đế Lưu đại nhân không ngờ. . . Không ngờ chưa chết, thật là vạn hạnh, không biết đại nhân một ngàn năm này... sao mà sống sót?
Khi Phương Hành đang cười lạnh... Kỳ thật là mỉm cười mỹ mãn. Nhìn xuống một mảng dập đầu này, lại đột nhiên có một thanh âm vang lên, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy rõ ràng là lão nhân tên Sơn Tôn, khi người khác quỳ lạy, hắn cũng vái một cái, có điều rõ ràng là không sợ hãi như những người khác, lúc này đã ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú, thậm chí có chút hoài nghi nhìn mình, lời nói nói ra tuy cũng khách khí, nhưng rõ ràng là mang theo một cỗ nghi ngờ không dễ phát hiện.
- Ta...
Phương Hành theo bản năng liền muốn nói ra lý do đã biên tập ra trước, nhưng tâm niệm bỗng nhiên khẽ động, nhịn xuống không nói nữa, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, thản nhiên nhìn vào mặt Sơn Tôn rồi rồi nói tiếp:
- ... Cần phải nói với ngươi à?
Vừa nói, hắn vừa đi đến trước mặt Sơn Tôn, cúi đầu nhìn xuống:
- Vì sao người khác dập đầu mà ngươi lại chí vái có một cái.