Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 304 - Chương 1382:

Unknown

 

Chương 1382:

 

Đế Lưu dù sao cũng được báo tử car ngàn năm rồi, mà nay không ngờ bỗng nhiên từ trong tiên phủ đi ra, đám tiên binh tiên tướng này tâm tư có thể nói là vô cùng phức tạp, Ma Khuê chính là bởi vì từng nguyện trung thành với Đế Lưu, ngàn năm trước, chính là một vị tiên binh nho nhỏ dưới trướng Đế Lưu, chỉ là về sau Đế Lưu mất tích, mới được Đế Thích tiếp nhận, sau lại làm tới vị trí tiên tướng, bởi vậy hắn vừa nhìn thấy Đế Lưu, đầu tiên nhớ tới chính là sự hung lệ của Đế Lưu trước kia, cũng lo hắn liệu có truy cứu mình hay không, tất nhiên là hoang mang lo sợ, nhưng Sơn Tôn lại không phải như vậy, hắn vốn ban đầu đến chính là thân phận khách khanh, cũng chưa từng bái kiến Đế Lưu, lá gan so với người khác thì lớn hơn một chút.

 

Vốn hắn thấy Đế Lưu xuất hiện, ngoài khiếp sợ ra thì cũng có chút kinh ngạc, muốn nói bóng nói gió một phen, lại không ngờ, Đế Lưu này lại bá đạo đến như thế, không những không chịu giải thích lấy một chữ, lại trực tiếp đi tới trước mặt, hỏi một câu khiến hắn ngây ra.

 

- Ngươi...

 

Hắn trong vô thức có chút tức giận, ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đế Lưu, trong lòng lại rùng mình.

 

Dù sao vẫn nhớ tới sự hung hoành bá đạo của tên đế tử này, có chút không dám quật cường với hắn.

 

- Sơn Tôn, chuyện liên quan trọng đại, đừng chọc giận Đế Lưu đại nhân.

 

Tiên tướng Ma Khuê có chút giao tình với Sơn Tôn, thấy thế dĩ nhiên là kinh hãi, vội vàng truyền âm khuyên giải.

 

- Lão nhân biết rồi.

 

Sơn Tôn cũng không phải cứng thật, thầm nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, liền cũng quỳ xuống.

 

Phương Hành cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn nữa, mà chậm rãi quay người lại, quan sát đại trận dưới cửa tiên phủ, lúc này Thái Hư Bảo Bảo cũng đi tới cạnh hắn, chỉ có điều người khác cũng không ai hỏi thân phận của tiểu hài tử này, mà Phương Hành sau khi quan sát truyền tống đại trận đó mấy lần, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh:

 

- Đây là làm cho ai?

 

Ma Khuê ngây ra một thoáng, vội vàng lại phục xuống đất, rụt rè nói:

 

- Đế Thích đại nhân có lệnh.

 

- Phế vật đó à?

 

Phương Hành trực tiếp tiếp lời, trên mặt đầy vẻ trào phúng.

 

- Ặc.

 

Ma Khuê và Sơn Tôn, thậm chí là tiên binh khác đều sợ ngây người, bọn họ ra sức cho Đế Thích nhiều năm, coi hắn là thần, trước giờ không dám khinh miệt hắn như vậy, cho dù là phóng mắt khắp toàn bộ Đại Tiên giới, dám mắng Đế Thích đại nhân là "Phế vật" có được mấy ai.

 

Có điều tuy theo bản năng cảm thấy tức giận, nhưng rất nhanh liền cười khổ để áp chế lửa giận này, một tiếng "Phế vật"của Đế Lưu này cũng gợi lại nhiều ký ức hơn trong lòng hắn, ở trước mặt Đế Lưu đại nhân trước kia, Đế Thích đại nhân không chính là phế vật sao? Đừng nói là ở trước mặt bọn họ, nghe nói cho dù là trước kia, Đế Thích đại nhân cũng không ít lần bị đệ đệ của hắn chỉ thẳng mặt mà mắng là "Phế vật"!

 

Phía dưới không ai dám mở miệng phản bác mình, Phương Hành cũng cảm thấy hài lòng, rèn sắt khi còn nóng, nhẹ nhàng đá đại trận đó mấy cái, sau đó cười lạnh nói:

 

- Đại trận vô dụng, dỡ xuống cho ta.

 

Đám người Ma Khuê lại càng cảm thấy khiếp sợ hơn, gặp được Đế Lưu, bọn họ trong lòng sợ hãi, quỳ lạy hắn thì có thể, dù sao Đế Lưu bất kể nói như thế nào cũng là con của Tiên Đế, mình thân là cấp dưới, bái hắn là tất nhiên, nhưng nếu dỡ đại trận này xuống, vậy chính là ngang nhiên phản kháng mệnh lệnh của Đế Thích đại nhân, đến lúc đó vạn nhất Đế Thích đại nhân truy cứu, bảo họ phải trả lời thế nào?

 

- Cái này... Đế Lưu đại nhân, đại trận này vốn là Đế Thích đại nhân hắn...

 

Trong Một mảng trầm mặc, không thể không kiên trì mở miệng, muốn giải thích vài câu.

 

- Khi ta ra đã nghe thấy lời nói của các ngươi rồi!

 

Phương Hành cười lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua mặt Ma Khuê, sau đó hơi ngẩng đầu, trong thanh âm mang theo vẻ trào phụng:

 

- Các ngươi là phụng lệnh của tên phế vật kia, ở đây tìm kiếm Tiên Vương truyền thừa địa à? Ha ha, ngàn năm trước bản đế tử đuổi giết Thái Hư Tiên Vương tiến vào Long giới, đã định trước Tiên Vương truyền thừa này là của ta, chỉ có điều ta có chút lơ là, bị Thái Hư lão nhân đó giả chết ám toán, ngủ say ngàn năm, may mà một đám Thiên Nguyên sinh linh vô tri xâm nhập, hủy đi tiên phách, đánh thức ta dậy.

 

Nói đến đây, thanh âm hơi trầm xuống, thậm chí mang theo lửa giận:

 

- Lúc này bản đế tử đã tỉnh lại, Tiên Vương truyền thừa này tất nhiên chính là của ta, một viên đan, một ngọn cỏ bên trong đều thuộc về ta, Đế Thích đó là cái thá gì mà dám cướp đồ của ta.

 

- Đại nhân bớt giận.

 

Đám người Ma Khuê vội vàng quỳ xuống, không dám tỏ thái độ.

 

Tranh đoạt giữa Đế Lưu và Đế Thích đại nhân, cho họ mười lá gan cũng không dám nhúng tay vào!

 

Có điều đối với lời nói của Phương Hành, bọn họ cũng chỉ dám ghi tạc trong lòng, thầm cân nhắc, vốn Đế Lưu đại nhân mất tích ngàn năm là một ẩn số, hiện giờ còn sống trở về càng là ẩn số hơn, chỉ là bọn họ thân phận thấp kém, không dám trực tiếp hỏi mà thôi, hiện giờ Đế Lưu lơ đãng tự kể ra, cũng cởi bỏ một số hoang mang trong lòng họ, về logic thì có thể nói là rất khớp, chỉ là chi tiết chưa rõ mà thôi!

 

Mà đây tất nhiên cũng là Phương Hành đã sớm nghĩ ra, hắn giả mạo Đế Lưu trở về, vẫn cần phải giải thích một chút tung tích trong ngàn năm nay, chỉ là không thể tùy tiện giải thích với người khác, khi Sơn Tôn cố ý hỏi thăm, hắn lại một chữ cũng không nói, nhưng mình lơ đãng nói ra vài câu vẫn được, dù sao cũng cần mượn miệng của những người này đi loan truyền tin tức mình trở về, càng ổn thỏa càng tốt.

 

- Thì ra là đám Thiên Nguyên sinh linh kia cứu đại nhân, lại không biết bọn họ hiện tại đang ở đâu, phải ban thưởng.

 

Sơn Tôn trầm mặc một lúc, cũng không nhịn được mở miệng, rụt rè nói.

 

- Ban thưởng?

 

Phương Hành lại bật cười, cố ý nhìn hắn, cười nói:

 

- Ta đã thưởng cho họ rồi!

 

Ma Khuê và Sơn Tôn đều hơi giật mình, ngẩng đầu lên, liền thấy cửa tiên phủ, sau khi một đứa trẻ lưng đeo gương bước ra thì liền đóng lại, không còn ai ra nữa, những Thiên Nguyên sinh linh đó chẳng lẽ vẫn tiếp tục trốn bên trong à.

 

- Ha ha, bản đế tử ngủ say ngàn năm, trong bụng đói khát, đám kiến đó lại xúc phạm ta, các ngươi cảm thấy...

 

Phương Hành bật cười, nhẹ nhàng liếm môi.

 

- Cái này...

 

Ma Khuê và Sơn Tôn cùng với các tiên binh khác chấn động, đầu cúi càng thấp.

 

Cho tới lúc này mới hiểu ban thưởng rồi là thế nào.

 

Lại liên tưởng đến, trước đây Đế Lưu đại nhân chính là hung lệ tàn nhẫn, kiêu ngạo vô biên, từng có lời đồn thích ăn thịt người, tục truyền Khi Thiên Phách Man đao đó chính là dùng oan hồn của trăm vạn tu sĩ mà tạo ra, hiện giờ đối chiếu với lời đồn này, cũng càng xác định là người thật rồi.

 

Phương Hành nói xong câu đó, cũng không nói thêm nữa, chỉ là ánh mắt lạnh lùng đảo qua một đám tiên binh tiên tướng.

 

Ánh mắt đó lại khiến người ta trong lòng sợ hãi không khỏi có thầm nghĩ:

 

- Chẳng... chẳng lẽ con mẹ nó vẫn chưa ăn no à?

 

Ma Khuê lấy hết dũng khí, chủ động mở miệng nói:

 

- Đế Lưu đại nhân trở lại, đúng là chuyện đáng mừng, nhưng bế quan ngàn năm, chắc hẳn ngươi mệt mỏi, tiểu nhân quê mùa, chưa chuẩn bị đồ ăn ngon, nhưng một chút linh đan và rượu thì vẫn có, lại săn thêm mấy con yêu cầm tẩu thú.

 

- Dâng lên đây!

 

Phương Hành trực tiếp xua tay, mặt sầm xuống không nói nhiều.

 

- Mau mau dâng lên.

 

Ma Khuê thở phào, sai người hiến lên linh đan và rượu ngon trân quý của bọn họ, thịt khô bình thường thì sợ khiến Phương Hành bất mãn nên không dám lấy ra, vội vàng sai người đi săn linh thú trong Long giới, lấy ra để Đế Lưu đại nhân nhắm rượu, thấy Ma Vương này bắt đầu ăn uống sung sướng, không nhìn người khác nữa, trong lòng lúc này mới có chút yên tâm.

 

- Cho ta rượu đó.

 

- Đưa ta linh đan.

 

Thái Hư Bảo Bảo tiến đến bên cạnh Phương Hành, mũi không ngừng ngửi ngửi, nhìn nơi này, ngó nơi kia, không ngừng chỉ.

 

Mà Phương Hành vừa ăn vừa thuận tay đưa cho Thái Hư Bảo Bảo, hai người này giống như là quỷ đói, khiến các tiên binh tiên tướng đều lặng lẽ nhìn sang, nhưng cũng chỉ dám liếc trộm rồi thôi, đối với Phương Hành mà nói, hiện tại quả thật đói khát vô cùng, dù sao cũng ngàn năm rồi chưa ăn cơm uống nước, bất kể là đồ ăn hay là linh tinh, hay là linh đan bảo dược dùng để chữa thương, đều là vật cấp bách, hơn nữa đồ của tiên binh tiên tướng này tốt hơn đồ Thiên Nguyên mang tới nhiều...

 

Đại Tiên giới, trời sinh tiên khí nồng đậm, tất nhiên vạn vật đều có linh tính, hiệu quả cũng tốt hơn.

 

Thái Hư Bảo Bảo vẫn chưa thực sự hóa thành người, ăn hay không ăn đều như nhau, đồ Thiên Nguyên lấy ra trước kia hắn có chút khinh thường không dùng, hiện giờ gặp được rượu ngon linh đan của tiên binh tiên tướng, miệng cũng có chút trở nên tham lam.

 

Có điều bộ dạng của bọn họ cũng phù hợp với suy đoán trong lòng mọi người, dù sao ngươi mệt nhọc ngàn năm thời gian rồi!

 

- Bọn họ hiện tại nhất định đang nghĩ biện pháp truyền tin tức Đế Lưu còn sống ra ngoài.

 

Vừa ăn, đôi mắt nhỏ vừa chuyển động, Thái Hư Bảo Bảo nhỏ giọng truyền âm cho Phương Hành.

 

- Cứ để họ truyền tin, thế mới tiện cho ta làm việc.

 

Phương Hành cũng không để ý, sắc mặt không thay đổi nói.

 

...

 

- Mau mau, phải lập tức bẩm báo tin tức này cho Đế Lưu đại nhân biết.

 

- Nhưng Đế Lưu đại nhân cách chúng ta mấy tòa tinh vực, cho dù cho dù phương pháp huyết môi truyền tin cũng cần một ngày thời gian mới có thể tới được!

 

- Vậy trước tiên truyền cho Thanh La tiên tử, nàng ta là hôn thê của Đế Thích đại nhân mà.

 

- Nhưng... Ngươi chẳng lẽ đã quên, Thanh La tiên tử trước kia và Đế Lưu đại nhân là...

 

- Mấy thứ này không phải chúng ta có thể để ý tới!

 

Lúc Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo đang ăn, Ma Khuê và Sơn Tôn cũngđang vội vàng thảo luận, bọn họ biết, Đế Lưu không ngờ còn sống, tin tức này thật sự quá mức trọng yếu, phải lập tức truyền đi, chỉ có điều thân phận của bọn họ thấp kém, trực tiếp truyền tin cho Tiên Đế đang bế quan là không được, thậm chí trực tiếp truyền cho tiên lão cũng không hợp quy củ, vả lại truyền tin cho tiên lão, có khả năng sẽ dẫn phát một loạt sự tình, bất lợi đối với Đế Thích đại nhân, cuối cùng chọn đi chọn lại, chỉ có thể trước tiên truyền tin cho một người, để nàng ta quyết định!

 

Một thanh phi kiếm nho nhỏ rất nhanh liền tiềm hành vạn dặm, biến mất trong hư không.

 

Mà Sơn Tôn và Ma Khuê ngơ ngác nhìn phi kiếm biến mất, trong lòng thầm thở dài một tiếng:

 

- Lần này, phiền lớn rồi!

 

 

Bình Luận (0)
Comment