Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 305 - Chương 1383: Long Giới Tổ Điện

Unknown

 

Chương 1383: Long giới tổ điện

 

 

 

- Cửu Đầu Trùng xem ra chắc ly khai rồi.

 

Phương Hành ngoài mặt nhìn thì đang ăn ăn uống uống với Thái Hư Bảo Bảo, không quan tâm tới chuyện gì, nhưng Phương Hành cũng âm thầm quan sát rất nhiều, sau khi ăn uống no đủ, Ma Khuê tất nhiên liền tiến lên rụt rè mời hắn tới nơi đóng quân, là một dãy hành cung dùng pháp bảo hóa, chung quanh bố trí tầng tầng đại trận, đơn phường phù điện đâu đâu cũng có, thậm chí còn có bảy tám trận sư cùng phù sư đan sư đi theo, hiển nhiên nhóm người Ma Khuê đã đồn trú ở đây thời gian không ngắn, cho nên mới có trang bị chỉnh tề như vậy, mà sau khi đến nơi này, Phương Hành cũng bất động thanh sắc nhìn quét mấy lần, không phát hiện dấu vết Cửu Đầu Trùng bị bắt nhốt, lưu ý lắng nghe cũng không thấy những người này nhắc tới Cửu Đầu Trùng, liền đoán được, Cửu Đầu Trùng đó xem ra bản lĩnh không nhỏ, nhất định đã chạy thoát rồi.

 

Điều này cũng khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, vốn muốn mượn thân phận hiện giờ, trước tiên trừ bỏ Cửu Đầu Trùng!

 

- Đại nhân cứ ở đây đợi chút, thuộc hạ đã hồi bẩm tiên cung, báo tin tức đại nhân vẫn còn sống, chắc hẳn rất nhanh sẽ có người đến đón!

 

Ma Khuê và Sơn Tôn rụt rè giành ra một tòa hành cung tốt nhất cho Phương Hành nghỉ ngơi, ngoài mặt thì là bộ dạng thưa dạ, Phương Hành cũng không nhiều lời với bọn họ, không chút khách khí đi vào, chỉ nhìn thoáng qua bên trong một chút rồi cùng Thái Hư Bảo Bảo đi ra, lững thững dạo quanh Long giới, thầm quan sát hoàn cảnh chung quanh, giống như đang tìm thứ gì đó.

 

Tuy nơi này chính là Long tộc cổ giới, nhưng trên lý thuyết cũng là một bộ phận của Đại Tiên giới, dù sao trong truyền thuyết, Long tộc cổ giới này cũng ngang với Đại Tiên giới, hơn nữa có lui tới với nhau, hơn nữa mấy chục năm qua, Phương Hành tâm tâm niệm niệm, cũng là vì cổ giới này mà đến, cơ hồ đã coi nó là của mình, hiện giờ vất vả lắm tâm nguyện đã được đền bù, há có thể không nhìn ngắm một phen.

 

Long tộc cổ giới này trên trình độ nào đó là tương đương với Thiên Nguyên, rộng lớn vô biên, trên có nhật nguyệt tinh thần, dưới có đất dày, khắp cổ giới đều tràn ngập một loại khí tức thê lương mà nặng nề, sự nồng đậm của tiên khí vượt quá sự tưởng tượng của Phương Hành, loại cảm giác đó, giống như ăn mày thường ngày lưu lạc trên đường, lại có một ngày được vào trong hoàng cung vậy!

 

Một mảng cổ giới này trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên là không thể xem hết, thậm chí chỉ xem một góc cũng không đủ, có điều nơi những tiên binh tiên tướng này đóng quân, lại thuộc về cung điện của long vương Long tộc cổ giới lúc trước, là nơi địa thế tốt nhất, cũng có thể ếch ngồi đáy giếng, lại chỉ thấy chỗ họ là một tòa đại sơn nguy nga cao ngất, kéo dài không biết không biết vạn dặm, không ngờ khắp nơi đều là cung điện được xây liền với sơn thể, từ xa nhìn lại, chỉ thấy thế núi, quan sát gần thì có thể có thể phát hiện giữa thế núi đều có từng tòa cung điện động phủ!

 

Chỉ có điều hiện giờ một mảng cung điện động phủ này đều đã tàn phá hủ hóa, dõi mắt nhìn ra đều chỉ thấy vẻ thê lương, mà tất cả cung điện, đều dùng vảy làm ngói, xây dựa vào sơn mạch, hơn nữa tuy rách nát lại tùy ý có thể thấy được dấu vết của đủ loại châu quang bảo khí, có thể tượng tượng được sự huy hoàng năm xưa, quả thật có thể thấy được phong cách cung điện mãnh liệt của Long tộc.

 

Mà lúc Phương Hành hành tẩu trong một mảng cổ giới này, đưa mắt nhìn bốn phía, lại có một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng!

 

Thoạt nhìn, một mảng cổ giới này cực kỳ rách nát, sớm đã không còn sự vinh quang trước kia, nhưng cả tòa cổ giới lại tạo cho người ta một loại khí tức đồi bại tĩnh mịch, trừ bọn họ cùng với một số linh thú quái cầm trong núi ra thì không còn sinh linh nào khác, giống như đang đi trong mộ địa sơn dã vậy, nhưng Phương Hành đi một lúc, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía một mảng thiên không trên đỉnh đầu, lại thủy chung cảm thấy có vô số ánh mắt giống như đang nhìn mình, đó không phải là chính mắt nhìn thấy, cũng không phải thần niệm cảm thấy, chỉ là một loại cảm giác mờ mịt.

 

- Sư phó, ngươi xem đám ba ba kia vẫn đi theo chúng ta kìa.

 

Phương Hành bất động thanh sắc dạo một vòng trong cổ giới này, thần niệm phóng thích, đảo qua khắp nơi, Phương Hành đã nắm giữ địa thế chung quanh ở trong lòng vốn định đi xa hơn một chút, triệt để tìm tòi Long giới này, lại bị Thái Hư Bảo Bảo nhắc nhở, ánh mắt có chút bất mãn nhìn về phía sau, liền thấy Ma Khuê đang dẫn bốn năm tiên binh đi theo từ xa, cũng không che giấu hành tích, thấy Phương Hành nhìn về phía mình, liền cúi đầu khom lưng cười bồi, chỉ là Phương Hành đi, hắn cũng đi, rõ ràng chính là không cho hắn rời khỏi tầm mắt.

 

Ngoài mặt thì hắn tựa hồ là là đang bảo hộ, đang hầu hạ, nhưng khiến Phương Hành cảm giác được một loại ý giám thị!

 

- Ngươi tới đây!

 

Không tiện cường hành cắt đuôi hắn, Phương Hành dứt khoát vẫy tay, trực tiếp gọi Ma Khuê tới.

 

- Đế Lưu đại nhân có gì phân phó?

 

Ma Khuê vội vàng chạy chậm tới, trong lúc nói trước tiên hành lễ, lễ số đầy đủ.

 

- Các ngươi ở trong Long giới này nhiều năm rồi, có tìm được cơ duyên tạo hóa gì không?

 

Phương Hành híp mắt, tựa cười mà như không phải cười nhìn về phía Ma Khuê.

 

Bổn ý của hắn là muốn nói bóng nói gió, hỏi thăm một chút tin tức, nhưng Ma Khuê lại nghe ra ý tứ khác, chỉ cho rằng Đế Lưu coi Long giới này là hắn độc chiếm, bất mãn với sự tìm kiếm của mình ở đây, vội vàng giải thích:

 

- Đại nhân đừng đùa với tiểu nhân, Long tộc cổ giới này ai mà không biết, ba ngàn năm trước sau khi bị mấy vị Tiên Vương liên thủ phá vỡ, đại bộ phận linh thú loại rồng cùng với trân tàng mấy chục vạn năm của Long tộc đã sớm bị quét sạch, nhưng lúc ấy túc lão của Long tộc không tiếc dùng thân hiến tế, luyện hóa cổ giới thiên ý, hóa thành đại trận hộ giới, từ đó về sau, các vị Tiên Vương liền không thể dễ dàng ra vào giới này, mà kho tàng Long tộc cuối cùng cũng không ai có được.

 

Nói xong nhất chỉ về phía trên núi, Phương Hành theo hướng hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy một mảng sơn mạch, mơ hồ có hình dạng của một con cự long, từ xa kéo tới chân trời, thậm chí vươn tới cả biển lớn ngoài vạn dặm, mà phương hướng đầu rồng, dường như có một tòa cung điện màu đen cực lớn, đặt trên biển, như ẩn như hiện, cực kỳ thần bí, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức trên tâm linh.

 

Ma Khuê nhìn cung điện màu đen ở xa xa, cười khổ nói:

 

- Mọi người đều biết, cả tòa Long giới cũng chỉ có Tổ Long đại điện đó là còn có tạo hóa, chắc tạo hóa còn không nhỏ, dù sao đó là túc lão Long tộc năm đó không tiếc hiến tế long hồn của bản thân mới giữ lại được, nhưng long điện đó cũng chỉ có Tiên Vương mới mở được? Mà Tiên Vương hiện giờ lại không thể tiến vào Long giới, cho nên mới lưu lại!

 

Hắn càng nói càng vòng vèo, trên mặt cười bồi:

 

- Tiểu nhân tiến vào Long giới này, chỉ là phụng mệnh tìm kiếm tiên đài tiếp dẫn mà thôi, căn bản không dám tới gần long điện đó, đừng nói là long điện đó, ngay cả phiến hải vực đó cũng có cấm chế rất lợi hại, truyền thuyết nói trong nước biển ngấm đầy long huyết, vô số long hồn, ngay cả Đại La Kim Tiên e là cũng không độ được, hiện giờ cũng chỉ có thể chờ Tiên Đế bế quan xong, nghĩ biện pháp phá giải phong giới đại trận của Long tộc cổ giới, sau khi tiến vào nơi đó mới có hy vọng lấy được thứ bên trong.

 

Nghe hắn nói như vậy, cộng với những lời kể của Thái Hư Bảo Bảo, Phương Hành mới đại khái minh bạch, ba ngàn năm trước, Long tộc cổ giới lúc đó tộc nhân bị ám toán, sau khi Long giới bị phá vỡ, thật sự tổn thất thảm trọng, họa diệt tộc ở trước mắt, mấy vị Tiên Vương đó vốn là muốn một phát rút hết căn cơ của Long giới, giống như khi đối phó với Thái Cổ Yêu giới, người không phục liền bị trảm sát, tất cả sinh linh Yêu loại đều hóa thành nô, lại không ngờ rằng, trong Long tộc cổ giới lúc đó, Long Chủ tuy vẫn lạc, nhưng còn có mấy vị túc lão đức cao vọng trọng, tu vi thâm hậu, bọn họ không ngờ không tiếc hiến tế bản thân, dẫn động cổ giới thiên ý, hóa thành đại trận phong bế giới này!

 

Cổ giới thiên ý đó hàng lâm, mấy vị Tiên Vương không thể không lui ra khỏi Long giới, từ đó về sau trong mấy ngàn năm, đều nghĩ rất nhiều biện pháp để tiến vào, chỉ tiếc cổ giới thiên ý không hủy, bọn họ chung quy khó có thể nước vào Lôi Trì một bước, cũng là về sau đều phát hiện, thiên ý đó dù sao cũng không trọn vẹn, có thể được Tiên Vương chứ không phòng được cấp thấp tồn tại cấp thấp, nói một cách đơn giản, thiên ý như lưới, có thể ngăn cản cá lớn, nhưng cá nhỏ tôm tép lại có thể chui qua, không khiến cho thiên ý chú ý, lúc này mới có bộ dạng của Long tộc cổ giới hiện giờ.

 

Long giới hiện giờ, Tiên Vương tất nhiên không vào được, Đại La Kim Tiên cũng không vào được, nhưng Thái Ất Chính Tiên và chính tiên bình thường thì có thể vào, có điều cũng sẽ cảm thấy áp lực cường đại, bởi vì trên người bọn họ có khí tức của tiên mệnh, chỉ có điều, ngụy tiên không có tiên mệnh lại vẫn có thể tự do tiến vào nơi này, không bị ảnh hưởng, đương nhiên, bọn họ vào được cũng vô dụng, Tổ Long đại điện bị phong ấn tại sâu trong nộ hải, tuy có thể thấy được, nhưng lại không chạm vào được, đừng nói ngụy tiên, cho dù Đại La Kim Tiên tới cũng không thể tới gần một bước!

 

Cũng chính vì vậy, long điện cuối cùng mới vẫn được bảo lưu tới nay.

 

- Xem ra, các lão tổ tông của Long tộc vẫn để lại chút di sản cho con cháu.

 

Phương Hành nghĩ thông những điểm này, cũng hơi ngẩn ra, trong lòng kích động, liền muốn tiến về phía trước.

 

- Ái chà, đại nhân chậm đã, hiện giờ sắc trời đã muộn, hay là đừng đi.

 

Không ngờ tiên tướng Ma Khuê lại sắc mặt bối rối, vội vàng gọi Phương Hành lại, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.

 

- Hả? Ta muốn đi đâu, còn cần ngươi an bài à?

 

Phương Hành dừng chân, quay đầu lại, tựa cười mà như không phải cười nhìn Ma Khuê.

 

Ma Khuê hoảng sợ, giải thích giải thích:

 

- Đại nhân đừng, tiểu nhân chỉ cảm thấy, đại nhân dù sao... cũng bế quan ngàn năm, vẫn chưa khôi phục thực lực lúc cường thịnh, mà bên trong Long giới này tuy Long tộc đã diệt, nhưng mấy ngàn năm qua, lại sinh sôi không ít yêu ma, một khi gặp phải, cũng rất phiền. . . Trước đó không lâu, lại có một yêu ma không biết từ đau đó, trên người không ngờ có tiên mệnh, vốn bị chúng ta bắt lại, về sau lại chạy thoát, đại nhân hiện tại nếu gặp phải hắn, cũng phiền đấy.

 

- Hừ, phế vật!

 

Phương Hành hừ lạnh mắng một câu, Ma Khuê không dám phản bác, đành phải liên tục gật đầu.

 

Chỉ là nhìn bộ dạng của hắn, hiển nhiên là thực sự muốn khuyên Phương Hành, không cho hắn đi loạn chung quanh.

 

- Sư phó, không biết ngươi có phát hiện hay không, hắn như là đang chờ gì đó, hoặc như là đang sợ ngươi đào tẩu.

 

Thái Hư Bảo Bảo phát hiện ra gì đó, truyền âm cho Phương Hành.

 

- Bọn họ lúc trước từng gửi một đạo kiếm phù, tính thời gian thì cũng nên quay về rồi nhỉ?

 

Phương Hành trong lòngbiết cả, cũng thấp giọng nói một câu, sau đó hai mắt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

 

 

Bình Luận (0)
Comment