Chương 1384: Ai dám giết đế tử
- Dãy tổ điện đó có lẽ chính là tạo hóa lớn nhất các lão tổ tông của Long tộc lưu lại cho lão Tam.
Trở về doanh địa đóng quân, Phương Hành một mực ở trong hành cung, ngồi khoanh chân, không nói một lời, trong lòng nghĩ lại những gì nhìn thấy nghe thấy hôm nay, cũng nghĩ xem nên có đối sách gì. Từ tình huống hiện giờ cho thấy, cục diện so với trong tưởng tượng của so với mình thì vẫn tốt hơn một chút. Ít nhất thì Long tộc cổ giới không phải giống như hắn nghĩ, hoàn toàn bị Đại Tiên giới công phá, vẫn còn lại một chút di trạch, hơn nữa có phong vực đại trận tồn tại, Đại Tiên giới cũng không thể thật sự hoàn toàn thu phục một mảng Long giới này. Mà quan trọng hơn, hắn và Thái Hư Bảo Bảo hàn huyên mấy câu, cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân Đại Tiên giới khẩn trương với truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương như vậy.
Ba ngàn năm trước, Long tộc bị diêt, phong vực đại trận mở ra, Tiên Vương dã không thể bước vào Long giới, mà có thể vào phần lớn là một số cá nhỏ tôm tép, căn bản không thể tới gần Long tộc tổ điện, nhưng có người phá ngoại lệ này, đó chính là Thái Hư Tiên Vương bị Tiên Vương khác đuổi giết, hắn lúc gần chết trốn Long tộc cổ giới, cũng thành Tiên Vương đầu tiên tiến vào Long tộc cổ giới trong ba ngàn năm qua, Tiên Vương khác chắc cũng đoán được Thái Hư Tiên Vương chắc là có bí pháp nào đó, có thể tránh thoát được phong vực đại trận!
Bọn họ khẩn trương với truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương như vậy, có lẽ không chỉ là vì truyền thừa địa Thái Hư Tiên Vương để lại, mà là trong truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương rất có thể để lại bí mật để Tiên Vương tiến vào Long tộc cổ giới, đó là một chiếc chìa khóa.
- Xem ra, bí mật trong Đại Tiên giới rất nhiều, phải nhanh chóng làm rõ.
Phương Hành không nhịn được lại thầm nghĩ trong lòng.
Chính hắn cũng biết, kỳ thật hiện tại dùng thân phận Đế Lưu trở về, không khác gì là xiếc đi dây, thật sự rất mạo hiểm, hay là cứ mau chóng dưỡng tốt thương thế, sau đó thoát ly khỏi sự giám thị của đám người Ma Khuê, mau chóng tiến vào Đại Tiên giới lăn lộn một phen.
Dù sao, hắn cũng không muốn cứ dùng thân phận của Đế Lưu để làm việc, như vậy rất mạo hiểm.
Bên trong Đại Tiên giới cao thủ đầy rẫy, tàng long ngọa hổ, bị vách trần là chuyện rất dễ xảy ra.
- Trước khi đi phải tới tổ điện đó tìm tòi một phen.
Phương Hành chậm rãi chải chuốt kế hoạch, vốn hắn hôm nay tra xét Long giới, chính là muốn tìm một thông đạo để rời đi, chỉ là trong lúc vô ý phát hiện bí mật của Tổ Long đại điện, cho nên mới nổi tâm tư khác, ít nhất cũng phải thử xem có vào được tổ điện đó không!
- Vừa rồi chân trời có tia máu lóe lên, nếu ta đoán không lầm, hẳn là kiếm phù bọn họ gửi ra hồi âm hồi âm rồi.
Khi Phương Hành đang ngẫm nghĩ, Thái Hư Bảo Bảo chạy chậm tới, vội nói với Phương Hành.
- Bọn họ trước đây gửi kiếm phù ra, chắc là thỉnh giáo người nào đó, cứ xem xem họ nói gì.
Phương Hành nhướng mày, liền có tính toán, bất động thanh sắc truyền âm.
- Được!
Thái Hư Bảo Bảo thống khoái đáp ứng, cởi Thái Hư Huyễn kính sau lưng mình xuống, đứng trước người Phương Hành, sau đó chui vào, hiện giờ là ở bên ngoài, không có trận văn, nhưng dù sao Thái Hư Huyễn kính cũng là bảo vật của Tiên Vương luyện ra, dưới tình huống cách gần như vậy, Thái Hư Bảo Bảo có thể muốn xem gì thì xem, dù sao hắn từng là thần vật nắm giữ một vực, tiên cảnh lớn như vậy còn có thể bị hắn thu hết đáy mắt, mà nay giờ trong Long giới, khoảng cách ngắn như vậy, càng thoải mái đơn giản hơn.
...
Mà lúc này, Ma Khuê và Sơn Tôn cũng đang sốt ruột chờ đợi, bọn họ phái người nhìn chằm chằm hành cung của Phương Hành, mình thì tận khả năng lẩn đi xa, nấp sau một gò đất, vừa cảnh giác nhận biết xem chung quanh có thần niệm hay không, vừa lẳng lặng gì đó, đợi cho cảm thấy chung quanh an toàn, mới lấy ra một đạo huyết phù vừa nhận được, dị thường ngưng trọng dị thường!
- Ài, vốn chúng ta ngóng trông là phản ứng Thanh La tiên tử làm ra, lại không ngờ rằng, ngược lại là Đế Thích đại nhân không tiếc tiêu hao tính mạng của mười tên ngụy tiên, dùng máu tế trời, truyền tín phù này tới, cũng không biết bên trong có nội dung gì.
Ma Khuê và Sơn Tôn trao đổi ánh mắt, dường như không muốn nhận được huyết phù này.
Nhưng nếu huyết phù đã tới tay, không xem cũng không được, đành phải kiên trì mở ra.
Huyết phù ở trong tay Sơn Tôn, sau khi hắn bóc ra, nhanh chóng đọc lướt qua, lập tức sững sờ.
Ma Khuê khẩn trương, vội hỏi:
- Trong thư viết gì.
Sơn Tôn cười khổ, đưa tín phù cho hắn xem, trong thư là một câu như rồng bay phượng múa, bút tích màu đỏ, nhìn ghê cả người.
- Đế Lưu ngàn năm trước đã chết rồi.
Chỉ có một câu không đầu không đuôi như vậy.
Ma Khuê thấythế, lập tức ngẩn ra:
- Trong lời đồn, Đế Lưu đại nhân đã chết vào ngàn năm trước, nhưng hắn hiện tại không phải đã sống sót trở về sao? Chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, một người rõ ràng như vậy. Đế Thích đại nhân chẳng lẽ không tin?
- Cái này... Chỉ sợ không đơn giản như vậy?
Sơn Tôn cười khổ, sắc mặt Ma Khuê cũng vô cùng khó coi, dường như hai người đã đoán được gì đó, nhưng liền không dám nói ra.
Đế Lưu ngàn năm trước đã chết rồi!
Đây là một câu nói nặng nề, giống như là sửa đổi sai lầm của người khác, nói với bọn họ một sự thật!
Mà từ một góc độ khác là đang hạ một mệnh lệnh không rõ ràng!
Đế Lưu ngàn năm trước đã chết rồi, như vậy hắn chính là đã chết rồi, nếu hắn không chết, vậy thì mau khiến hắn chết đi.
Ma Khuê và Sơn Tôn đều trầm mặc, mang theo nụ cười khổ khó có thể hình dung.
Trên thực tế, bọn họ cũng đã sớm đoán được tâm tư của Đế Lưu, lúc này mới gửi thư báo cho Thanh La, chính là muốn Thanh La tiên tử có thể hồi âm sớm, để bọ họ có người ra mặt hộ, không cần phải gánh phần áp lực này. Nhưng ai ngờ được, hiện giờ mới đợi được hơn một ngày, Đế Thích đại nhân vốn phải mất hai ngày mới có thể gửi được thư lại dùng ngụy tiên tế trời, gửi tới huyết phù khẩn cấp, mà Thanh La tiên tử rõ ràng nên sớm nhận được thư lại chậm chạp không có động tĩnh, vẫn khiến bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!
- Chúng ta...Thật sự phải giết đế tử à?
Qua hồi lâu, Sơn Tôn mới cúi đầu hỏi một câu, thanh âm không lớn, lại dọa cho Ma Khuê nhảy dựng.
- Đế Lưu đại nhân là hung thần có tiếng, bằng vào hai người chúng ta.
Sơn Tôn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ngăn lời hắn muốn nói, ánh mắt âm u:
- Đó là cũng Xích Đế chi tử ngàn năm trước, Đế Lưu đại nhân, tất nhiên là một thiên kiêu, từ nhỏ đã triển lộ tài năng, lại được tiên mệnh phong chính, tuổi còn nhỏ đã tu tới Thái Ất Chính Tiên, nhưng hiện giờ, hắn dù sao cũng bị trấn áp ngàn năm, vô cùng tình cờ mới thoát được một mạng, có điều ngươi cũng thấy đấy, hắn nhục thân trọng thương, lại gần như là hủ hóa, chỉ sợ mười thành bản lĩnh không còn lại được một hai thành, đã không còn là hung thần ngàn năm trước.
- Dù vậy... chúng ta cũng không thể đối phó được.
Ma Khuê run giọng nói.
- Nhưng trong tay chúng ta còn có tấm Đại La phù triện đó mà.
Sơn Tôn bình tĩnh nói, trên mặt là vẻ hung ác, đáy mắt giống như cũng có âm hỏa cháy bừng.
Ma Khuê ngây ra, trên mặt hiện vẻ khó xử, sau khi do dự một lúc, lại bỗng nhiên giống như đã hạ quyết tâm, thấp giọng nói:
- Vẫn quá mạo hiểm, Sơn Tôn, ta hiểu được tâm tư của ngươi, chỉ là một lòng muốn ra sức cho Đế Thích đại nhân, diệt trừ mầm tai vạ cho hắn, nhưng ngươi có nghĩ tới không, vị kia...
Hắn hướng về phía hành cung, chỉ chỉ:
- Dù sao cũng là đế tử, hắn khác với chúng ta, phụ thân của hắn là Tiên Đế chí cao vô thượng, hơn nữa ngàn năm trước, Tiên Đế cũng sủng ái hắn hơn hẳn những người con khác.
Vừa nói, trên mặt hắn vừa lộ ra vẻ khó xử:
- Ma Khuê ta không có bản sự khác, chỉ muốn sống êm đẹp, cho nên ta ta khuyên ngươi một câu, tranh chấp giữa những đại nhân vật này, chúng ta tốt nhất đừng làm lính hầu, thoạt nhìn thì chúng ta là lập hạ công lớn cho Đế Thích đại nhân, nhưng không chừng tương lai xảy ra chuyện, gánh trách nhiệm chính là chúng ta, ngươi cũng không nghĩ mà xem, vì sao trên huyết phù Đế Thích đại nhân gửi đến, trừ những lời này ra thì không có một lời nào khác? Đây căn bản chính là không muốn để lại chứng cớ, tương lai không có chuyện gì thì thôi, vạn nhất xảy ra chuyện, chúng ta chính là người chịu tội thay, dù sao Đế Thích đại nhân cũng chưa từng nói một câu nào là bảo chúng ta giết người cả, chúng ta...
Những lời từ tâm can này một khiến Sơn Tôn cũng ngây ra một thoáng.
- Nhưng, hiện tại Đế Thích đại nhân đã truyền huyết thư tới, nếu không làm, chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có đường chết.
Một lúc sau, Sơn Tôn mới cười khổ nói.
Đế Thích dùng huyết thư ám chỉ, chẳng khác nào là hạ mật lệnh, hai người bọn họ nếu giả bộ hồ đồ, chỉ sợ cũng không sống được mấy ngày!
- Ài, Thanh La tiên tử lúc này nhất định đã sớm nhận được kiếm phù của chúng ta rồi, sao mãi vẫn chưa chịu hồi âm?
Ma Khuê không nhịn được giậm châm thở dài, rất có mấy phần oán trách.
Hai người bọn họ, kỳ thật trước đó đã liệu trước được loại cục diện này, là đại nhân vật có tranh đấu của đại nhân vật, tiểu nhân vật bọn họ cũng có đối sách của tiểu nhân vật, mà đối sách của bọn họ chính là trước tiên bẩm báo tin tức này cho Thanh La tiên tử, dù sao Đế Thích đại nhân từng nói, sau khi hắn rời khỏi, sẽ do vị hôn thê của hắn thay hắn xử lý tất cả sự vụ, bởi vậy bọn họ bẩm báo cho Thanh La tiên tử, mà sau khi Thanh La tiên tử đưa ra quyết định, hai người bọn họ có thể thoát thân, ít nhất là có người làm chủ. . .
Dựa theo cự ly xa gần, Thanh La tiên tử chắc đã sớm nhận được hồi âm, cũng không ngờ là, sao mãi giờ vẫn chưa trả lời.
- Chẳng lẽ chúng ta...
Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vẻ kinh sợ trong mắt đối phương, liền đưa ra quyết định.
Có điều cũng đúng lúc này, chân trời của Long giới không ngờ chợt có rặng mây đỏ nở rộ, dường như thiên không bị xé ra một khe hở, mà trong khe hở đó, không ngờ có một đạo ngân quang bay tới, ngay lập tức xẹt qua trường không vạn dặm, lập tức bay về phía dãy núi này, nhìn kỹ mới phát hiện đó không ngờ là một đạo ngân toa, hoa mỹ tinh xảo, phủ kín phù văn, đi trong hư không lại giống như một chiếc tiên chu, cực kỳ bất phàm, chính là tiên bảo đỉnh cấp có tiếng ở Đại Tiên giới!
- Ngân toa đó nhìn rất quen mắt.
Ma Khuê ngây ra một thoáng, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn.
- Đó là Phá Giới ngân toa của Thanh La tiên tử, thì ra nàng ta không hồi âm là vì muốn trực tiếp tới đây.
Khi Sơn Tôn tập trung nhìn, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vội vàng bay lên hư không, từ xa thi lễ đón chào.
Trong lòng Ma Khuê như bỏ xuống được một hòn đá to, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, đế tử chính là đế tử, chí cao vô thượng, thân phận tôn quý, trừ đế tử khác ra thì có ai dám động sát khí?