Chương 1385: Ngươi không nên sống sót trở về
Kỳ thật lúc nhìn thấy Đế Lưu còn sống trở về, Ma Khuê và Sơn Tôn liền biết mình đã bị cuốn vào trong một vòng xoáy cực lớn, bọn họ hiện giờ hiệu lực cho Đế Thích, nhưng dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, sau khi Đế Thích nhận được tin tức Đế Lưu còn sống, sẽ làm ra phản ứng gì, hai người này không ngốc, không dám trì hoãn đại sự của Đế Thích, bởi vậy tin tức này không thể giữ kín, nhưng bọn họ cũng đoán được mệnh lệnh kế tiếp của Đế Thích là gì, không muốn đối diện với lựa chọn như vậy, bởi vậy bọn họ sau khi có được tin tức này, lập tức lựa chọn Thanh La tiên tử, dù sao Thanh La tiên tử này chính là bạn thân của Đế Lưu đại nhân lúc sinh tiền, hoặc nói là ngàn năm trước, có lẽ nàng ta sau khi có được tin tức này sẽ lập tức đưa ra quyết định nào đó, khiến bọn họ không phải khó xử, có thể rút thân ra khỏi chuyện này.
Thanh La chậm chạp không trả lời, khiến bọn họ thực sự rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, có điều hiện giờ đã có thể yên lòng!
Với thân phận của Thanh La tiên tử, cho dù Đế Thích đại nhân cũng phải nhường nàng ta ba phần, chắc hẳn chuyện này là có thể chống đỡ được.
- Tiên tướng Ma Khuê ở đâu.
Ngân toa đó phá không mà đến, chưa hàng lâm, bên trên đã có thanh âm mềm mại vang lên.
Ma Khuê nghe vậy hơi ngẩn ra, vội vàng nghênh đón, trầm giọng nói:
- Tiểu nhân ở đây, bái kiến Thanh La tiên tử.
Còn chưa nói xong, người trên ngân toa đã mỉm cười một tiếng:
- Tiểu thư không tới, ngươi nhìn kỹ đã hẵng hành lễ.
Ma Khuê và Sơn Tôn lập tức giật mình, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện trên ngân toa đó không phải là Thanh La tiên tử một thân váy xanh trong truyền thuyết, mà là một tiểu nha hoàn mặc váy đỏ, bộ dạng khoảng hơn mười tuổi, mặt rất non, nhưng vẻ mặt lại rất kiêu căng, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ cũng là từ trên cao nhìn xuống, mang theo vẻ chán ghét!
- Thanh La tiên tử nàng ta...
Ma Khuê hơi giật mình, theo bản năng dò hỏi.
- Tiểu thư có chuyện quan trọng, không thể phân thân, sau khi nhận được kiếm phù của các ngươi, liền ban thưởng ngân toa của nàng ta cho ta, lệnh cho ta mau tới xử lý việc này, hiện tại vị... Ha ha, vị Đế Lưu đại nhân kia đang ở đâu, mau dẫn ta đi gặp.
Cô nương có xuống ngân toa, phất tay thu ngân toa vào trong tay áo, thản nhiên mở miệng nói.
- Vâng vâng.
Ma Khuê và Sơn Tôn vội vàng đi trước dẫn đường, dẫn Hồng Thiên tiên tử này tới hành cung của Phương Hành.
Trên đường nhìn một cái, cũng không ngờ không phải là bản tôn của Thanh La tiên tử, chỉ là tiên thị (người hầu) bên cạnh nàng ta, hơn nữa nàng ta còn cho ngân toa mà có thể xuyên qua giới vực cho tiên thị này, để nàng ta dùng tộc độ nhanh nhất tới đây, chắc hẳn nàng ta cũng rất coi trọng chuyện này, hơn nữa tiên thị này đến, tất mang theo ý chỉ của nàng ta, hai người mình không cần lo lắng.
...
- Ha ha, cuối cùng cũng không quá xui xẻo.
Mà lúc này trong hành cung, Phương Hành ra hiệu cho Thái Hư Bảo Bảo cất Thái Hư Huyễn kính đi. Mặt lộ ra nụ cười khổ.
Vừa rồi vẫn đang dùng Thái Hư Huyễn kính để quan sát, mà kết quả này thực sự khiến hắn hơi giật mình, đã sớm phát giác Ma Khuê và Sơn Tôn sau khi mình hiện thân, vẻ mặt liền có chút cổ quái, lại không ngờ, hai người này lại muốn giết mình, có điều cũng may hung danh của Đế Lưu không kém, hơn nữa cũng có tiếng là được Tiên Đế sủng ái, hai tên này mới lo được lo mất, do do dự dự, không dám xuống tay, kéo dài tới lúc Thanh La tiên tử tới, chuyện có vẻ như có chuyển cơ.
- Cũng may, nếu đánh thật, cho dù gọi cả bọn lão Tam ra cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi!
Phương Hành lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng.
Hắn Hiện giờ phải hết sức tránh chính diện đấu pháp với những người này, dù sao thương thế của nhục thân này vẫn chưa hồi phục, mà Ngao Liệt cùng với đám Lộc Tẩu, ai nấy thực lực cũng không yếu, nhưng chống lại những người trong tiên giới này vẫn khó chiếm được tiện nghi!
- Mau chuồn thôi.
Trong lòng hắn cũng thầm hạ quyết định, một khi tiến vào Đại Tiên giới, lập tức trốn ngay.
- Sư phó, ngươi phải ứng phó cẩn thận, tính mạng của cả nhà chúng ta đều ở trên người tiểu nương này đấy.
Thái Hư Bảo Bảo cũng sợ hãi không thôi, vội vàng khuyên Phương Hành, lộ ra không tín nhiệm không tín nhiệm.
Tình cảnh của bọn họ Hiện tại quả thật rất hung hiểm, muốn chạy trốn lại không có chỗ để trốn, đánh thì lại không nắm chắc.
- Yên tâm đi, đối phó với nữ nhân, ta luôn rất có biện pháp.
Phương Hành cắn răng, thầm cổ vũ cho mình, khiến Thái Hư Bảo Bảo lại lắc đầu:
- Nhìn không giống lắm!
Két một tiếng, không đợi hai người bọn họ nói được nhiều, cửa hành cung đã bị người ta mở ra, đập vào mắt là tiểu nha hoàn mặc áo đỏ quần đỏ, cười tủm tỉm nhìn vào, ánh mắt rất nhanh liền dừng ở trên mặt Phương Hành, sau đó cất bước tiến vào đại điện, vẻ mặt lại không có bao nhiêu biến hóa, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Phương Hành, sau khi tới gần, lại nhìn kỹ hắn một hồi, mới đột nhiên nhẹ nhàng cúi người, vén áo thi lễ với Phương Hành, nụ cười trên mặt càng đậm.
Mà trong quá trình này Phương Hành đã lại tiến vào trạng thái bình thường, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta, trên mặt không có chút biểu tình nào.
- Đế Lưu đại nhân, ngài còn nhận ra ta không?
Tiểu nha hoàn cười rực rỡ như hoa, ấm áp động lòng người, lộ ra vẻ cực kỳ thân cận với Phương Hành.
- Tiểu tiên nương này không giống như là Thanh La tiên tử, trên người không ngờ không có tiên mệnh.
Phương Hành thấy nàng ta, cũng hơi ngẩn ra, ánh mắt cảm thấy cổ quái, lại nhìn ra tu vi của người này, là ngụy tiên!
Mà Thanh La tiên tử đó, thân phận một khi đã tôn quý như vậy, ít nhất cũng phải là chính tiên mới đúng chứ?
Nghe thấy lời nàng ta nói, hình như có ý thử, càng khiến cho Phương Hành trong lòng cảnh giác.
- Quên rồi!
Một lúc sau, hắn mới thản nhiên mở miệng, mặt không biểu tình.
Hắn không xác định được nha đầu này có phải đang thử hay không, vậy bất kể nói nhận ra hay không cũng đều có khả năng rơi vào cạm bẫy.
- Ngài. . . Ngài không ngờ không nhận ra ta?
Nha đầu đó ngây ra một thoáng, nhìn Phương Hành với vẻ không thể tin nổi, dường như mắt đầy nghi hoặc.
- Ngủ say ngàn năm, ta đã quên rất nhiều người và rất nhiều chuyện, huống chi, ngươi... là cái thá gì?
Phương Hành ngẩng đầu lên, tựa cười mà như không phải cười nhìn về phía nha hoàn kia.
Nha hoàn đó bị Phương Hành mắng một câu, ngược lại như là đang xác định gì đó, vẻ mặt hơi nghiêm lại.
Sau một thoáng trầm mặc, nàng ta mới lại mở miệng:
- Nhưng ngài chắc vẫn nhớ tiểu thư chứ?
- Nhớ.
Lần này Phương Hành bật cười, ánh mắt cổ quái, nói:
- Da nàng ta rất mịn.
Sắc mặt của nha hoàn trở nên có chút khó coi, qua một lúc mới đột nhiên thở dài một tiếng, thanh âm rất khẽ, tựa hồ là sợ Ma Khuê và Sơn Tôn ở cửa hành cung nghe thấy, liếc Phương Hành một cái:
- Nhiều thứ nên nhớ thì ngươi không nhớ, nhưng có một chuyện ngươi sớm nên quên thì sao lại cứ đi nhớ thế?
- Sặc, có bí mật.
Phương Hành không nhịn được ngây người một chút, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng khiếp sợ.
Vốn chỉ là một câu trêu chọc mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, không ngờ là thật.
- Tiểu thư nhận được tin tức ngươi xuất quan, rất sốt ruột, bảo ta lập tức động thân tới xem có đúng là ngươi hay không.
Nha đầu đó nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Vốn ta đã hoài nghi, người đã chết ngàn năm, ngay cả hồn đăng cũng tắt, sao có thể còn có thể sống sót trở về? Có điều, nếu ngay cả bí mật này cũng biết, ta xác định ngươi đúng là Đế Lưu đại nhân.
- Qua cửa rồi à?
Phương Hành thầm nghĩ, hơi thở phào.
Nhưng rất nhanh, hắn liền biến sắc.
Nha hoàn đó ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó khóe miệng lộ ra một độ cong, nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ngoài, cùng lúc đó, thanh âm của nàng ta cũng vang lên:
- Yêu ma lớn mật, không ngờ dám giả mạo Đế Lưu đại nhân, tội không thể tha, Ma Khuê tiên tướng, Sơn Tôn sứ giả, Thanh La tiểu thư có, người cả gan giả mạo con của Tiên Đế, nhất định không thể để hắn sống sót rời khỏi!
Khi nàng ta nói ra những lời này, sau lưng không ngờ có mọt viên tử châu tròn tròn bay lên, tỏa ra tử quang vô tận, giống như một thái dương nhỏ màu tím, hào quang vô tận liền giống như kiếm quang, nháy mắt tràn ngập cả tòa đại điện, Phương Hành ở trước mắt nàng ta tất nhiên cũng bị quang mang của viên tử châu này bao phủ, không ngờ là một lời không hợp liền trực tiếp hạ sát thủ với Phương Hành.
Cùng lúc đó, một đạo niệm đầu truyền vào trong thức hải của Phương Hành.
- Tiểu thư bảo ta tới xem thử, rốt cuộc có phải ngươi thật sự đã trở lại không?
- Nếu là ngươi, vậy nàng ta bảo ta nói với ngươi một câu.
- Đế Lưu từ ngàn năm trước đã chết rồi!
- Ngươi không nên sống sót trở về. . .
- ...
- Tuân. . . Tuân mệnh!
Lại nói thấy nha hoàn đó xuất thủ, Ma Khuê và Sơn Tôn cũng kinh hãi, vốn tưởng rằng người của Thanh La tiên tử tới, mạng của Đế Lưu đại nhân sẽ được bảo vệ, bọn họ cũng sẽ không phải chịu tội giết chủ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, nha đầu kia tới chỉ là để hỏi mấy câu liền lập tức phán định Đế Lưu đại nhân là giả, hơn nữa xuất thủ rất dứt khoát.
Nhìn nhau một cái, bọn họ đều nhìn ra vẻ trầm trọng trong long đối phương.
Biết sao được, chuyện đã tới nước này, đã không phải là hai người bọn họ có thể quyết định!
Mà nếu không thể lựa chọn, vậy cũng chỉ có toàn lực xuất thủ, để tránh để lại chỗ yếu trước mặt Đế Thích đại nhân.
- Bốp!
Hai người họ cũng vội vàng xông ra, một trái một phải, chia ra tấn công vào hai sườn Phương Hành.
- Mẹ nó, thực sự muốn động thủ à!
Thái Hư Bảo Bảo giật nảy mình, cao giọng kêu to, vội vàng trốn tới phía sau Phương Hành.
- Mẹ nó, thế này không phải xui xẻo à?
Phương Hành cũng mắng thầm trong lòng, chẳng thèm giả vờ giả vịt, vội vàng nhảy dựng lên:
- Sao tình nhân cũ còn ác hơn cả đại ca hắn vậy?
Một suy nghĩ vừa hiện lên, vô số đạo tử mang đã giống như ngàn vạn thành kiếm đâm thẳng đến trước người Phương Hành.
Đối với pháp bảo tiên gia này, Phương Hành trong nhất thời cũng không biết phải ứng đối thế nào!
May mà hắn cũng là hành gia đấu pháp, cuộc đời này chính là chém giết trong mưa máu gió tanh mà ra, tình thế tuy hung hiểm, nhưng cũng không đến mức rối loạn chân tay, ngay lập tức đưa ra lựa chọn chính xác, đối mặt với tử mang vô tận đó, không trốn tránh, cũng không lựa chọn ngăn cản, mà là trực tiếp vỗ lên mặt đất hành cung, cả người bay lên, sau đó lui về phía sau.
Ầm một tiếng!
Dưới sự truy đuổi của tử mang, Phương Hành trực tiếp phá vỡ vách tường của hành cung sau lưng, trốn vào trong hư không.
Nhưng một giây sau, tiểu nha hoàn cùng với Ma Khuê, Sơn Tôn cũng phá tan hành cung, đuổi tới!
Chương 1386: Hiểm cảnh sinh tử
- Trong đây có rất nhiều cố sự.
Khi Phương Hành chạy ra khỏi hành cung, vẻ mặt vừa cổ quái vừa phẫn nộ, thật sự không ngờ, ngay cả Ma Khuê và Sơn Tôn, sau khi có được mệnh lệnh của Đế Thích cũng đều do dự, không dám động thủ, nhưng tiên thị của Thanh La tiên tử này lại không chút khách khí, vừa tới hàn huyên vài câu, mà vào một khắc xác định được thân phận của mình liền hạ sát thủ, từ điểm này cho thấy, Thanh La tiên tử từng có giao tình thâm hậu với Đế Lưu, dường như còn nóng lòng lấy mạng của Đế Lưu hơn cả Đế Thích, lại càng không muốn hắn còn sống mà xuất hiện!
Điều này cũng khiến hắn khó hiểu.
- Là nguyên nhân gì khiến Thanh La tiên tử này vội vàng giết tình nhân cũ như vậy?
Đương nhiên, trước mắt không phải là lúc để nghĩ tới vấn đề này, nha hoàn thoạt nhìn thì yểu điệu, kì thực xuất thủ lại thô bạo tàn nhẫn đó đã theo sát hắn, sau lưng hạt châu màu tím bay lên, lại giống như một viên lưu tinh trực tiếp bắn tới giữa không trung, sau đó thì nở rộ từng đạo tử mang, loại tử mang giống như kiếm khí này không ngờ trong nháy mắt bao phủ cả đỉnh núi!
Mà Ma Khuê và Sơn Tôn cũng một trái một phải xông ra, Ma Khuê thân mặc giáp vàng, tay cầm tiên mâu, song chưởng rung lên, tiên mâu không ngờ bắn ra vô số đạo thương ảnh sắc bén, đan vào trong không trung, ngay cả hư không cũng bị hắn đâm ra một lỗ thủng, hư không phía trước phía sau Phương Hành, không ngờ bị một mình hắn đâm nát, giống như trái phải đều là tinh thần màu đen, giam cầm Phương Hành ở tại chỗ, không thể vọng động, nếu không sẽ bị những lỗ thủng đó gây thương tích, thật sự là hung hiểm đến cực điểm.
Đương nhiên, Ma Khuê đó dường như cũng có chút tâm thần không yên, tuy đã xuất thủ, cũng thực lực không kém, nhưng không trực tiếp xuất thủ với Phương Hành, chỉ muốn giam cầm hắn mà thôi, mỗi một mâu đều vô cùng chuẩn xác vòng qua Phương Hành, đâm vào trong hư không.
Cũng là Sơn Tôn xuất thủ cực kỳ quỷ dị hung ác, không ngờ trực tiếp lấy ra một quyển trục, mở ra trong không trung, không ngờ chính là một bức tranh cuốn sơn thủy dài chừng trăm trượng, bên trên vẽ từng tòa kỳ sơn quái phong, mỗi một tòa đều có hình dạng và khí chất độc đáo, một tòa ở giữa nhất không ngờ giống như Thiên Nguyên Phong Thiện sơn, mà theo quyển trục được hắn mở ra, vô số đại sơn giống như biến thành thật, tuy chỉ là vẽ lên, nhưng lại khiến người ta cảm giác được một loại ý cảnh giống như thân ở chân núi, núi cao nguy nga, không thể trèo lên.
Sơn Tôn điểm lên một ngọn núi trong đó, lập tức có sơn ảnh hiện lên, hóa thành một đạo hắc mang chui vào trong đất đá dưới chân Phương Hành, sau đó, mở to mắt nhìn trong bùn đất dưới chân Phương Hành, không ngờ đất đá quay cuồng, không ngờ có một tòa đại sơn cứ như vậy đột ngột từ dưới chân hắn chui ra, giống như là một gốc cây sinh tưởng, vô cùng thần dị, mà đỉnh núi sắc bén như kiếm thì chỉ thẳng về phía Phương Hành trong không trung, mắt thấy sắp trực tiếp xuyên thủng nhục thân của hắn.
Chỉ trong nháy mắt này, trên dưới trái phải đều là thần thông đáng sợ, không ngờ bức Phương Hành không có đường để đi.
- Đại Tiên giới quả nhiên không hổ là Đại Tiên giới!
Phương Hành cũng thầm khen một tiếng, sau đó sắc mặt trở nên ngưng trọng!
Ba người này đều chỉ là ngụy tiên, vẫn chưa được coi là cao thủ của Đại Tiên giới, nhưng bọn họ vừa ra tay, liền có thể thấy được bất kể là thần thông pháp thuật, hay là đấu pháp đều vô cùng đáng sợ, nếu đặt ở Thiên Nguyên, chỉ sợ ít nhất cũng là nhân vật cấp lão tổ tọa trấn một phương!
Đại Tiên giới quả nhiên nội tình vô cùng!
- Sư phó, mau nghĩ biện pháp đào tẩu đi.
Phía dưới truyền đến một thanh âm, là Thái Hư Bảo Bảo đang ôm chặt lấy đùi Phương Hành.
Thằng ôn này cũng khéo, hành cung Phương Hành lao ra khỏi hành cung, liền ôm chặt lấy đùi Phương Hành, không bị bỏ lại!
- Bằng vào bọn họ mà cũng muốn vây khốn ta à?
Phương Hành thấp giọng cười lạnh tựa hồ là đang an ủi Thái Hư Bảo Bảo, hoặc như là đang khuyến khích bản thân!
Sau đó, cảm giác được hung hiểm chung quanh, nháy mắt hạ quyết định, không đứng ở tại chỗ, chờ thần thông của ba người đó vây kín, mà thân hình trầm xuống, rơi xuống phía dưới, ở phía dưới, không ngờ chính là núi cao Sơn Tôn triệu hồi ra, đang như lợi kiếm đâm tới trời cao, thoạt nhìn, không ngờ chính là thần thông cường đại nhất trong ba người bọn họ!
Chỉ có điều, Phương Hành chỉ liếc một cái liền nhìn ra, nhìn thì là mạnh nhất, nhưng kì thực là yếu nhất!
Hồng Can tiên tử đó tuy chỉ là tiên thị, nhưng tử châu mang theo đó rõ ràng chính là một kiện tiên bảo đáng sợ, nó sắc bén như kiếm, khó có thể ứng đối, Phương Hành thật sự không muốn đón đỡ, mà Ma Khuê thân là tiên tướng, một thân võ pháp cũng là từ chiến trận mài ra, cũng là Sơn Tôn, rõ ràng là nhân vật giống như học cứu, loại người này phần lớn là giỏi trận phù đan khí, không tinh nghiên thuật chiến trận, cho dù là ở Đại Tiên giới cũng vậy, Sơn Tôn thoạt nhìn thì thần thông đáng sợ nhất, nhưng uy lực lại kém nhất!
Ầm!
Chỉ một thoáng, thân hình Phương Hành rơi xuống, gia trì lực lượng thế giới, cả người lập tức trở nên có chút mơ hồ, hơn nữa, nhục thân hiện giờ của hắn chính là đoạt xá từ đế tử Đế Lưu, mạnh mẽ vô cùng, sau khi gia trì lực lượng của một phương thế giới này, lại càng đáng sợ vô cùng, không ngờ bị hắn một cước đạp xuống, vừa hay đạp vào đỉnh của tòa đại sơn vừa từ dưới đất chui ra, sau đó tòa đại sơn thoạt nhìn thì nguy nga cao lớn này liền bị một cước của hắn đạp cho núi đá nứt toác, khói bụi bốc lên rồi đổ sập xuống.
Một cước không ngờ trực tiếp san bằng một ngọn núi!
Mà mượn khói bụi tràn ngập, Phương Hành đã dán sát mặt đất, chạy về hướng bắc.
- Quả nhiên không hổ là đế tử, bị trấn ngàn năm, không ngờ vẫn có phản ứng cỡ này.
Nha hoàn áo đỏ đó nhìn thấy một màn kinh thiên động địa này đã sợ tới sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Nếu là Đế Lưu ngàn năm trước, nàng ta đương nhiên đánh chết cũng không dám đến vuốt râu hùm, hiện giờ dám đến, cũng chỉ là bởi vì tình thế nghiêm trọng, mới bị bức phải thay tiểu thư diệt trừ một tai họa này, cái dựa vào chính là Đế Lưu này bị trấn ngàn năm, nhục thân nhất định là cứng ngắc hủ hóa, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục thực lực, hơn nữa sau khi nàng ta tới, chuyện thứ nhất chính là tới gặp Đế Lưu để xác nhận điểm này, chỉ khiến nàng ta không ngờ, Đế Lưu nhìn thì nhục thân quả thật cứng ngắc, lúc này động thủ, không ngờ lại lợi hại hơn xa tưởng tượng của nàng ta.
Tuy thoạt nhìn thì thực lực của hắn quả thật đã giảm mạnh, nhưng phản ứng vẫn nhanh tới đáng sợ!
- Bị trấn ngàn năm vẫn có bản sự cỡ này, nếu chờ ngươi dưỡng thương xong, vậy chẳng phải là thực sự sẽ lật cả trời sao?
Sau khi thấy một màn này, nàng ta trong lòng cũng không nhịn được căm giận hừ lạnh một tiếng, sát ý càng đậm, đồng thời ở sau lưng nàng ta, viên tử châu đó lại tử quang đại thịnh, tử khí ẩn chứa trong đó giống như nồng đậm hơn mấy lần, ẩn chứa lực lượng cường thịnh hơn:
- Chỉ tiếc, ngươi có mạnh tới mấy cũng phải chết ở đây, ta tự biết không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu không có thủ đoạn đặc biệt, tiểu thư sao lại để ta tới.
Dứt lời, sắc mặt nàng ta trở nên cay nghiệt, sau đó thò một bàn tay trắng nõn ra.
Viên tử châu đó lúc này cũng được tâm ý nàng ta kêu gọi, chủ động bay đến giữa lòng bàn tay nàng ta, dung hợp với nó, rất nhanh toàn bộ bàn tay nàng ta đều biến thành màu tím, cơ nhục cứng ngắc, giống như một loại kim loại màu tím, mà nàng ta thì ngẩng đầu lên, híp mắt lại, nhìn qua khói bụi cuồn cuộn, nhìn chằm chằm vào lưng Phương Hành.
- Ma Khuê tiên tướng, đã có Đại La Tử Kim phù, còn không mau mau tế ra!
Một tiếng quát từ trong miệng nàng ta truyền ra, tiên tướng Ma Khuê ở xa xa không nhịn được rùng mình một cái!
Ma Khuê không biết trong lòng đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu thở dài một tiếng, trên mặt thậm chí có chút không tình nguyện, nhưng vẫn lấy một hộp gỗ, bên trong không ngờ chính là một đạo tử kim phù triện, hắn ánh mắt nặng nề nhìn Phương Hành một cái, liền hai tay kết ấn, ném phù triện này về phía không trung, đồng thời cả người đều cúi xuống đất, giống như đang khẩn cầu gì đó!
Vù.
Đạo phù triện đó được tế đến không trung, lập tức hóa thành một đạo tử mang bay về phía cửu thiên, sau đó lại cấp tốc hàng lâm, chỉ là đã to hơn mấy lần, hào quang chói mắt, khí tức hùng hồn, chặn phía trước Phương Hành đang tới lúc gấp rút đào tẩu, trên phù dường như có ý chí nào đó hàng lâm, chấn nhiếp thần hồn, chỉ một đạo phù, không ngờ có một loại uy thế trấn áp cửu thiên thập địa!
- Đó là... Tiên phù Trước đây đã trấn áp Cửu Đầu Trùng?
Phương Hành đã sớm nhận ra khí tức của phù triện đó, giương mắt nhìn, cả người trở nên ngưng trọng đến cực điểm.
Một đạo phù triện, trấn áp cửu thiên thập địa, uy lực đó không phải thật sự trấn áp mà là uy hiếp!
Đó giống như là có chứa một loại hung uy đáng sợ dị thường, khiến người ta hiểu rằng, chỉ cần tới gần là sẽ bị hung uy của phù xé thành từng mảnh!
Một loại cảm giác sợ hãi trên tâm linh khiến cho Phương Hành vào khoảnh khắc nhìn thấy phù triện đó, không ngờ lại dừng thế chạy!
Hắn vốn đã quyết đào tẩu, nhưng lúc này, lại có đánh chết cũng không muộn chạy về phía phù triện đó.
- Ha ha, đường đường là đế tử, không ngờ lại phải chết trong tay ta.
Hồng Can tiên tử đó lúc này mỉm cười, tay vừa dung hợp với tử châu đột nhiên vươn về phía trước.
Ầm!
Bàn tay đó sau khi vươn ra, không ngờ biến to, giống như che trời phủ đất, không ngờ giống như hóa thành cự trảo của một con quái thú, gân đen lộ ra, giống như kim thạch, nanh vuốt sắc bén như kiếm, ẩn chứa lực lượng xé rách tất cả, chậm rãi tóm xuống lưng Phương Hành, không ngờ bao phủ tất cả phương vị trên dưới trái phải của Phương Hành, tuyệt đối sẽ không cho hắn tránh được thức thứ hai.
- Có chút phiền phức.
Phương Hành lúc này cũng không khỏi biến sắc, tim như thắt lại.
Lúc này mới chỉ hai thức, hắn không ngờ đã bị bức đến tuyệt cảnh!
Bất kể là Ma Khuê, hay là Sơn Tôn, cùng với nha hoàn váy đỏ kia, thực lực của ba người đều không yếu, nhưng cũng không có bản sự trực tiếp trấn áp hắn, cho dù là vây công, hắn cũng không sợ, cho dù hiện giờ không địch lại, nhưng lực lượng để đào tẩu thì vẫn có.
Nhưng khiến hắn đau đầu là ba người này không ngờ có tới hai kiện tiên bảo!
Một trước một sau, không ngờ chắn đường tiến và đường lùi của hắn, khiến hắn kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan!
- Chẳng lẽ chuyến này ngay cả chính tiên cũng chưa gặp mà đã chết trong tay tiểu quỷ?
Một tia lửa giận từ trong lòng hắn bốc lên.