Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 308 - Chương 1387: Đấu Tâm Đấu Đảm Đổ Hung Danh

Unknown

 

Chương 1387: Đấu tâm đấu đảm đổ hung danh

 

 

 

Trước có Đại La phù triện, sau có quái trảo màu tím.

 

Nếu tiến về phía trước thì rất có khả năng sẽ đụng phải lực lượng của Đại La phù triện đó, không ai biết sẽ là kết cục gì, có khả năng sẽ trực tiếp bị khí tức trên phù xé nát, thần hồn ma diệt, nhưng nếu không tiến về phía trước, quái thủ màu tím của nha hoàn váy đỏ tóm tới, cũng là kết cục bị người ta bắt, mà kết quả tất nhiên không khó tưởng tượng, dù sao nhục thân này tuy cường đại, nhưng ma trảo màu tím đó rõ ràng cũng không phải phàm vật, nói không chừng chính là chuyên môn dùng để phá nhục thân của hắn! Phương Hành lúc này không ngờ gặp phải tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, có điều sự do dự này không kéo dài quá lâu, hoặc là nói, căn bản chỉ trong chớp mắt, hắn liền hạ quyết định.

 

- Tiếp tục lao về phía trước!

 

Phương Hành trực tiếp bước ra, ánh mắt trở nên hung ác đến cực điểm!

 

Ở phía trước, khí tức trên Đại La phù triện cuồn cuộn phóng thích ra, càng hung mãnh hơn, khiến hắn có một loại cảm giác, mình hiện giờ liền đang lao về phía một hung thần, là đang tự tìm đường chết, nếu đổi lại là người khác, khả năng chỉ là loại áp bức trên tâm linh đã khiến cho hắn ngay cả chân cũng không nhấc nổi, chỉ tiếc lại có loại quái thai như Phương Hành, một thân đều là gan chó!

 

Loại Đại La phù triện này, sự uy hiếp đối với tâm linh là cực kỳ đáng sợ, lúc đó Cửu Đầu Trùng chính là bởi vì bị phù này trấn áp, tâm linh chịu ảnh hưởng, mới càng đánh càng sợ, cuối cùng bị đám người Ma Khuê bắt được, đương nhiên, hắn về sau lại không biết dùng phương pháp gì để đào tẩu, có điều đối với Phương Hành mà nói, hắn thậm chí ngay cả loại ảnh hưởng này của Cửu Đầu Trùng cũng không có, lực lượng trực tiếp trấn áp tâm linh này của phù triện, với hắn mà nói ngược lại có tác dụng ít nhất, hoặc là nói, về mảng này, sức chống đỡ của trời sinh đã mạnh hơn người khác!

 

Giống như là trong hồng trần, dân thường bách tính thấy đế vương, chỉ sợ sẽ bị dọa tới không nói nên lời!

 

Nhưng Phương Hành lại là loại hình hoàn toàn không thấy đế vương có gì đáng sợ cả.

 

.... Mẹ nó, ông trời còn chẳng lớn bằng ta, ngươi dựa vào gì mà khiến ta sợ?

 

Đương nhiên, ở đây nói không sợ chỉ là nói hắn không cảm nhận được áp lực vô hình trên người người khác, trời sinh không có lòng kính sợ chứ không phải là loại điếc không sợ sung, không biết nặng nhẹ. Trên thực tế nếu có người lấy đao chém hắn thì hắn còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai!

 

Hiện giờ chính là như vậy, hắn bỗng nhiên liều lĩnh lao về phía Đại La phù triện, tâm tư cũng xoay chuyển rất nhanh.

 

- Sư phó cẩn thận, trên phù có có lực lượng rất đáng sợ, chúng ta sẽ bị xé tan.

 

Thái Hư Bảo Bảo ôm đùi Phương Hành, đã sợ tới khóc nức nở.

 

- Hắn không dám đâu!

 

Nhưng đối mặt với tuyệt cảnh này, Phương Hành lại chỉ hung hăng nói một câu.

 

Vừa nói, hắn ngược lại càng phóng về phía trước với tốc độ nhanh hơn, ánh mắt hung ác, nhìn về phía Ma Khuê!

 

Hắn lúc này không ngờ giống như lưu tinh, trong nháy mắt đã lao tới Đại La phù triện, thậm chí cũng cảm giác được uy áp có một đạo phù triện bồng bềnh trên đầu mình, hắn lại hung hăng nhìn về phía Ma Khuê, ánh mắt giống như thực chất, mang theo tất cả tinh khí thần và sự căm giận ngút trời, hung hăng rót vào trong ánh mắt đã có chút không tự nhiên của Ma Khuê!

 

- Trời ơi, ngươi nhìn ta làm gì.

 

Trong lòng Ma Khuê lúc này đã bắt đầu kêu khổ thấu trời.

 

Đối với người tới cảnh giới của bọn họ mà nói, không thể không cảm thấy có người đang nhìn mình.

 

Vừa thấy vậy, Ma Khuê cơ hồ bị dọa tới cả người cứng cả lại.

 

Đó là dạng ánh mắt gì.

 

Căm hận, phẫn hận, hung lệ, hiếu sát. . .

 

Thậm chí còn mang theo một chút cười lạnh và khinh miệt!

 

Phương Hành rõ ràng không nói một chữ nào, cũng không truyền âm tới, nhưng Ma Khuê lại giống như nghe thấy một thanh âm thô bạo đang vang lên trong lòng, mang theo vẻ dữ tợn giống như ác mộng:

 

- Chỉ bằng vào ngụy tiên xuất thân hàn môn như ngươi mà cũng dám nổi sát tâm với ta? Chỉ bằng vào thứ như con kiến ngươi cũng dám động thủ với đế tử? Ngươi có biết giết ta, sẽ có hậu quả gì không? Ngươi có biết đợi ta nắm lại quyền lực rồi sẽ dùng thủ đoạn nào để sửa trị một tiên tướng nho nhỏ dám cả gan mạo phạm ta như ngươi không?

 

Loại suy nghĩ này cơ hồ sắp bức cho Ma Khuê phát điên.

 

Mà Phương Hành lại cách hắn gần nhất, còn dường như là hơi động môi, giống như đang nói một câu.

 

- Ngươi nếu thực sự có gan thì giết ta đi.

 

Một câu như có như không này càng khiến cho tim Ma Khuê giống như bị một kích nặng nề!

 

Rõ ràng lúc này Phương Hành đã cách hắn càng lúc càng gần, chỉ cần hắn tâm ý khẽ động, xin tiên lực bên trên phù triện, liền có thể trấn sát vị đế tử này ngay tại chỗ, nhưng tâm tư của hắn lúc này cơ hồ đã sụp đổ, đảm lượng biến mất vô tung vô ảnh.

 

Hắn vốn chính là không dám tru sát đế tử.

 

Lúc này xuất thủ cũng bởi vì bất đắc dĩ, đi theo phô trương thanh thế một chút mà thôi!

 

Không ai ngờ rằng, đế tử này dường như là điên rồi, cố tình muốn chôn vùi tính mạng trong tay mình.

 

Mình lúc này nếu thỉnh động lực lượng của Đại La phù triện, đế tử không khác gì chính là bị mình tự tay giết chết!

 

Mà đây là một sự kiện đáng sợ cỡ nào ở Đại Tiên giới.

 

Chính là vì sự do dự này khiến cho hắn không ngờ càng không dám vận dụng lực lượng của Đại La phù triện đó.

 

- Mau mau trấn áp hắn đi.

 

Hồng Can tiên tử đó vốn nhìn thấy Phương Hành lao về phía Ma Khuê, lao về phía Đại La tiên phù, rong lòng cũng cười lạnh, cảm thấy hắn chính là muốn chết mà thôi, dù sao luận về phẩm giai, lực lượng trên Đại La phù triện đó thậm chí còn lợi hại hơn cả pháp bảo của nàng ta, nàng ta cho rằng Đế Lưu đó chắn chắn phải chết. Nhưng nhìn thấy Phương Hành đã càng lúc càng gần, thậm chí đã sắp lao tới trước người Ma Khuê, vị tiên tướng kia vẫn không toàn lực xin lực lượng của Đại La phù triện, nàng ta mới cảm thấy có chút không thích hợp.

 

Cục diện Hiện giờ, bọn họ rõ ràngđã nắm chắc thắng lợi, nhưng tiên tướng này sao lại sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi?

 

- Ngươi làm sao thế

 

Nàng ta không nhịn được hô to, chỉ hô được một nửa liền tắt tiếng!

 

Cuối cùng xuất hiện một màn không thể tưởng tượng được.

 

Ầm!

 

Đế Lưu không ngờ trực tiếp xông tới bên cạnh Ma Khuê, thậm chí có thể coi là lướt sát qua vai.

 

Nhưng Ma Khuê đó không ngờ chậm trễ không vận dụng lực lượng chân chính của Đại La phù triện, thậm chí thân thể dường như trở nên cứng ngắc, không nhúc nhích, cho tới cuối cùng, hắn mới giơ tay lên, dường như muốn kéo Đế Lưu đang đi qua lại, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.

 

Chạy thoát rồi.

 

Đế Lưu vốn là phải chết, không ngờ thành công lao qua tiên tướng Ma Khuê, từ đầu tới cuối, vị tiên tướng này chỉ tế ra Đại La phù triện, làm bộ muốn cản, nhưng cuối cùng vẫn không động thủ, chỉ trơ mắt nhìn tên sát thần này từ trong hoàn cảnh chắc chắn phải chết chạy thoát, mà chính hắn thì giống như vừa trải qua một hồi đại chiến kinh người, thân hình lắc lư, cơ hồ sắp ngã!

 

- Vì sao. . . Ngươi sao dám?

 

Nha hoàn váy đỏ hét lên một tiếng, chấn động cả sơn cốc chung quanh.

 

- Ta. . . Ta vừa làm gì?

 

Ma Khuê cho tới lúc này, mới ngẩng đầu lên, mặt như thịt khô vàng, ánh mắt mê man, giống như vừa từ trong mộng mới tỉnh.

 

- Ngươi không làm gì cả.

 

Nha hoàn mặt đầy vẻ giận dữ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Ma Khuê:

 

- Ngươi không ngờ để cho hắn chạy thoát.

 

- Ta... Bị thuật nhiếp hồn của hắn khiến cho...

 

Ma Khuê há miệng, lại vô lực biện bạch, xem ra, bản thân hắn thậm chí cũng có chút hồ đồ, ngại ngùng không lên tiếng.

 

...

 

- Khà khà, hung danh của Đế Lưu đó ở ngàn năm trước vẫn có chút tác dụng.

 

Mà lúc này, Phương Hành vất vả lắm mới trốn thoát được, cũng không nhịn được mồ hôi lạnh ướt đẫm đồng thời thở phào.

 

Vừa rồi, chính là hắn trong nháy mắt cược một trận!

 

Từ lúc Thái Hư Huyễn kính nhìn lén Ma Khuê thương nghị với Sơn Tôn, hắn liền phát hiện, vị tiên tướng bản lĩnh không thấp này kỳ thật rất nhát gan, hơn nữa hắn dường như đã biết Đế Lưu từ trước, hiểu rõ sự đáng sợ của Đế Lưu, lại theo bản năng sợ thân phận của nhục thân này, hiện giờ, tuy bị nha hoàn váy đỏ đó xúi giục, không thể không tham dự vào trận vây này, nhưng chắc hẳn sự sợ hãi trong lòng vẫn còn, Phương Hành dưới tình huống không còn đường chạy, liền quyết định đánh cược một trận với tiên tướng này, cược xem hắn có đảm lượng này hay không!

 

Cũng cược hung danh của Đế Lưu có lớn như vậy hay không!

 

Cược thắng thì có thể chạy thoát.

 

Cược thua thì... dường như cũng chẳng có gì để đền.

 

Nhìn chằm chằm vào mắt Ma Khuê, chính là muốn khiến sự sợ hãi trong lòng hắn càng lúc càng lớn, dọa cho hắn không dám động thủ!

 

Đương nhiên, khi ánh mắt chạm nhau, hắn cũng vận chuyển Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, thôi động hoàn toàn lực lượng thần hồn của mình, hy vọng có thể chấn nhiếp tâm linh của Ma Khuê, chỉ có điều, thần hồn của hắn tuy cường đại, nhưng cũng không biết có tác dụng với ngụy tiên như Ma Khuê không, nhưng nói tóm lại, vẫn cược thắng, mượn hung danh thô bạo Đế Lưu để lại, dọa tiên tướng Ma Khuê.

 

- Đuổi theo... Nhất định phải đuổi theo hắn, tuyệt đối không thể để hắn sống sót trở lại Tam Thập Tam Thiên!

 

- Hắn không có tiên bảo phá vực, không thể rời khỏi nơi này, chúng ta mau mau sai người bắt hắn.

 

Sau lưng truyền đến tiếng hét chói tai của Hồng Can thê lương, cùng với thanh âm hạ lệnh đuổi giết của Sơn Tôn, vang vọng trong sơn cốc.

 

- Khà khà, mấy tên vương bát đản này, chờ ta quay về rút gân các ngươi.

 

Mà lúc này, Phương Hành khó khăn lắm mới trốn được ra khỏi tuyệt cảnh tất nhiên cũng không dám chậm trễ, dùng hết sức lực thôi động nhục thân vẫn có chút xơ cứng này, độn xa mấy vạn dặm, trốn khỏi thâm sơn rộng lớn vô biên của Long giới này, cùng lúc đó, trong lòng cũng có một cỗ hận ý mãnh liệt bốc lên, cũng là lần đầu tiên, sinh ra sát tâm thực sự với mấy người này.

 

Vốn hắn chính là mượn xác thịt của người khác, tiên binh tiên tướng này sợ hắn cũng được, hận hắn cũng được, hắn đều cảm thấy bình thường, ngược lại còn cảm thấy vui, giống như là đang xem kịch vậy, có điều một màn vừa rồi đã thực sự khiến hắn có chút lạnh gáy!

 

Dù sao, tuy những người đó là muốn giết Đế Lưu, nhưng thiếu chút nữa thì lấy mất mạng của lão Phương ta.

 

 

Bình Luận (0)
Comment