Chương 1388: Đều do lão tổ tông của Long tộc
- Nếu đã làm thì phải làm tới cùng, Ma Khuê lão đệ, ngươi vừa rồi do dự là vì gì.
Chỉ thấy trong hư không, một bóng đen thế như tia chớp, chạy về phía thâm sơn xa xa, tốc độ đó quả thực rất đáng sợ, giống như một thanh phi kiếm đâm thẳng vào trong thương mang, nháy mắt đã liền bị thế núi và mây trôi bao phủ. Sơn Tôn và Hồng Can tiên tử, đều vội vàng đuổi theo, Ma Khuê đành phải đuổi cùng, có điều sau thời gian một nén hương, liền nhìn thấy trong hư không phía trước Hồng Can tiên tử và Sơn Tôn đang ngưng thần quan sát xung quanh, rất rõ ràng, hai người này đã mất dấu, thấy Ma Khuê như mất hồn mất vía chạy tới, Hồng Can tiên tử nhíu mày, phẫn hận nhìn tới, cho dù Sơn Tôn cũng than thở, không nhịn được oán thán!
- Ta... Hắn... Hắn giống như thi triển nhiếp hồn thuật với ta, không ngờ khiến ta không thể động đậy!
Ma Khuê đành phải cực lực giải thích, tuy hắn trong lòng cũng minh bạch, vừa chắc chẳng phải là nhiếp hồn thuật gì cả.
Nói trắng ra là hắn bị dọa sợ!
- Ha ha, ta bất kể ngươi như thế nào, hy vọng ngươi trong lòng minh bạch, nếu để hắn còn sống về tới Tam Thập Tam Thiên.
Hồng Can tiên tử không để ý tới giải thích của Ma Khuê, chỉ xoay người lại nói, thanh âm rất thê lương.
Nhưng vào lúc này, Ma Khuê vừa từ trong cảm giác như gặp ác mộng đó tỉnh lại, thậm chí còn nghe ra có chút kinh sợ!
- Đúng vậy, tuyệt đối không thể để hắn còn sống trở lại Tam Thập Tam Thiên, nếu không há chẳng phải...
Trong lòng Ma Khuê cũng có một loại cảm giác sợ hãi nổi lên, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
- Đương nhiên không thể để hắn còn sống quay về Tam Thập Tam Thiên, Ma Khuê lão đệ, Hồng Can tiên tử, chúng ta vừa rồi đã làm ra chuyện như thế, với... Đế Lưu... Phì, với tính tình có thù tất báo của tên đế tử giả đó, nếu thực sự trốn về được Tam Thập Tam Thiên, lại đắc thế, e là ba người chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn, ha ha, đến lúc đó cho dù là Đế Thích đại nhân và Thanh La tiên tử cũng không bảo vệ được chúng ta.
Cũng là Sơn Tôn lúc này có chút lạnh lùng bình tĩnh lên tiếng, lại khiến người ta trong lòng càng kinh sợ hơn.
Có điều, hắn nói rõ lợi hại, rất nhanh lại nói:
- Nhưng chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng, Long giới này rộng lớn vô biên, lại có phong vực đại trận, chỉ có nhờ vào tiên bảo phá giới mới có thể rời khỏi, mà tiên bảo này chỉ chúng ta mới có, hắn trốn không thoát đâu, huống hồ hắn còn bị thương, vấn đề nhục thân cũng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thể phục hồi như cũ, chỉ cần chúng ta có thể tìm được hắn, vậy...
- Được, thế tìm đi!
Hồng Can tiên tử lạnh lùng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp không ngờ mang theo vẻ ác độc:
- Không tiếc bất kỳ giá nào, không tiếc tất cả tinh lực, cho dù là tìm khắp cả Long giới này cũng phải tìm ra hắn, không giết được hắn thì sẽ rất phiền phức.
- Chúng ta mỗi người chiếm một phương, dùng thần niệm tìm hắn, xem hắn có thể trốn được đi đâu.
Sơn Tôn cười lạnh một tiếng, đứng dậy, giống như muốn thôi động thần thức.
- Nếu tìm cả Long giới, sợ là chúng ta vẫn chưa đủ sức, ta có chủ ý.
Cũng đúng vào lúc này, Ma Khuê bỗng nhiên đứng dậy, hắn vừa rồi bị ánh mắt của Đế Lưu chấn nhiếp, trong lòng sợ hãi, để lỡ cơ hội tốt nhất để trấn sát Đế Lưu, đã phạm sai lầm lớn, trong lòng vẫn bất an, lúc này tựa hồ là để bù đắp sai lầm vừa rồi của mình, ra sức muốn lập công, hắn lúc này mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía bắc!
- Hắn từng cố ý tìm ta hỏi thăm chuyện của tổ điện.
- Ngươi nói hắn sẽ trốn về phía nộ hải à?
Sơn Tôn ngẩn ra, nhíu mày:
- Nơi đó căn bản chính là tử lộ, lại ít được che lấp, hắn sẽ không ngu như vậy chứ?
- Cứ xem thử đi, có mất gì đâu.
Ma Khuê nghiêm mặt:
- Ta luôn cảm thấy hắn có chút kỳ quái!
- Cái này...
Sơn Tôn vẫn có chút do dự, nhưng Hồng Can đã lạnh lùng hạ quyết định:
- Được, ta tin ngươi một lần, đi xem thử.
...
- Tuy tạm thời đã trốn thoát, nhưng vẫn phải đề phòng những người đó dùng thủ đoạn khác để tìm ta!
- Đi loạn trong Long giới này cũng không phải là biện pháp, không bằng qua bên kia thử thời vận.
Mà Phương Hành lúc này cũng đang thầm nghĩ trong lòng, không dám ngự không, chỉ dát sát mặt đất, bay về phía bắc trong thâm sơn!
Long giới này rộng lớn vô biên, dùng mắt thường căn bản không thấy được điểm cuối, hơn nữa cơ hồ thoạt nhìn đều là từng mảng thâm sơn hoang lâm, cũng không biết chỗ nào có dị thú linh cầm hung ác, hắn lúc này chỉ có thể giống như ruồi không đầu bay lung tung, nhưng hắn cũng biết đây không phải là biện pháp, nhục thân có thương tích, không thể cứ mãi chạy trốn, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta tìm được.
Rất nhanh, hắn liền nghĩ tới một mảng nộ hải ở phía bắc lúc trước nhìn thấy, cũng muốn tới Tổ Long đại điện trên nộ hải, bị phong cấm trùng trùng thủ hộ, hiện giờ không có chỗ để đi, chẳng thà cứ tới Tổ Long đại điện xem có sinh cơ hay không!
Dù sao, Tổ Long điện đó rõ ràng chính là di trạch tiền bối Long tộc để lại cho con cháu!
Người khác không vào được, nhưng Ngao Liệt và Long nữ trong thức giới lại chưa chắc, dù sao bọn họ cũng là Long tộc huyết mạch chân chính.
- Các lão tổ tông ma quỷ của Long tộc, ta là một lòng muốn giúp con cháu của các ngươi, nếu có linh thiêng thì mở mắt đi.
Trong lòng cũng thầm cầu nguyện, hy vọng có thể ở trong Long giới này tìm được một kết quả tốt.
Hắn không trốn vào sâu trong thâm sơn rừng già mà nghịch thế mà đi, kiên trì chạy tới nộ hải, thực sự là nằm ngoài dự kiến của những người đó, một đường này không ngờ hữu kinh vô hiểm, dùng thời gian một ngày, hắn liền chạy tới rìa nộ hải, trên không trung mây đen dầy đặc, bao phủ nộ hải mênh mông cuồn cuộn trước mắt vào trong, chỉ lộ ra mưa bụi sương mù, thiên địa bao la!
Mà một mảng nộ hải nhìn thì sóng triều cuồn cuộn, bên trong liền có vô số đạo cấm chế, khiến cho Phương Hành không thể không nghỉ chân ở đây, thăm dò nhìn ngó, biết mình không thể mở ra được cấm chế đó, thế là liền ngồi xếp bằng trên vách núi, nhìn xung quanh không có ai, liền xòe tay phải ra, gọi Ngao Liệt đang tu luyện trong thức giới, cũng không nhiều lời, liền bảo hắn nhìn tổ điện trong nộ hải đó!
Ngao Liệt vừa thấy nộ hải đó liền có chút kích động, muốn nhảy vào trong nộ hải, lại bị một loại lực lượng vô hình giam cầm, không ngờ không thể tới gần, tình cảnh này khiến hắn vừa kích động vừa có chút buồn bã, không nhịn được liền thở dài:
- Ta có một loại dự cảm, tổ điện trong biển có một loại lực lượng đang triệu hoán ta, ta chắc có thể có được truyền thừa trong tổ điện, chỉ có điều, cấm chế trong biển quá lợi hại, nó không phải nhằm vào ta, là ta lực lượng quá yếu, căn bản không thể phá vỡ được lực lượng đó để đi vào trong biển, không có tư cách vào tổ điện!
- Thế cũng không được à?
Phương Hành vừa nghe liền có chút tức giận:
- Ta mạo hiểm đưa ngươi tới đây.
- Mạo hiểm?
Ngao Liệt nghe vậy cũng ngẩn ra, lộ vẻ cảnh giác:
- Có ai gây bất lợi cho ngươi à?
- Ngươi làm được gì? Cắn người ta à?
Phương Hành trừng mắt, hung hăng hỏi:
- Vậy phải như thế nào mới có tư cách?
Ngao Liệt nghiêm túc suy nghĩ, trong ánh mắt dường như lộ ra vẻ mê man, qua hồi lâu mới nói:
- Ta cũng không biết. Nhưng ta có một loại cảm giác, giống như có người đang nói với ta, hắn nói cho ta biết. Hiện tại không phải lúc tiến vào long điện đó, lúc này vào sẽ là họa chứ không phải phúc. .. Ít nhất. . . Ít nhất cũng phải có tiên mệnh mới được. . .
- Tiên mệnh?
Phương Hành ngây ra một thoáng, nhíu mày:
- Sao lại là tiên mệnh?
Ngao Liệt ngẩn ra:
- Ta cũng không biết. Nhưng, loại cảm giác đó...vô cùng mãnh liệt!
- Mẹ nó, một chuyến tay không, vậy... vậy ngươi trở về đi.
Phương Hành thở dài, sau đó không chờ Ngao Liệt phản kháng, liền triệu hồi hắn về liền trong thức giới.
Vốn đây là một phương hướng có hi vọng nhất hắn nghĩ ra, nhưng hiện giờ chạy tới đây lại phát hiện biện pháp này không thực tế như trong tưởng tượng của mình, vậy đành nghĩ biện pháp khác thôi, hiện tại xem ra, mình lúc trước nghĩ cũng không sai, bên trong Đại Tiên giới này, tiên mệnh chính là căn cơ, không có tiên mệnh thì tất cả đều vô dụng!
Chỉ là...
Trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút ám thầm các lão tổ tông của Long tộc, để lại một môn hạm lớn như vậy cho con cháu mình làm gì?
Có bản lĩnh thì các ngươi trực tiếp để tiên mệnh ở bên trong không được à?
- Nhân lúc những người đó còn chưa đuổi tới, mau tìm đường ra khác.
Phương Hành mắng thầm trong lòng, đứng dậy, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, dù sao nơi này cũng không tiện ẩn thân.
- Hắn ở đó.
Không đợi hắn quyết định trốn hướng nào, liền nghe thấy có người ở trong không trung hét lớn, quay đầu nhìn, lại sợ tới biến sắc.
Không trung lúc này không ngờ bốn phương tám hướng đều có tiên binh vội vàng bay tới, từng đạo tiên khí đan vào nhau, giống như kết thành lưới to trong không trung, mà ở ba phương hướng nam, tây, bắc, Ma Khuê cùng với nha hoàn váy đỏ và Sơn Tôn không ngờ đang mỗi người canh giữ một phương, đạp mây, tay cầm pháp bảo, ánh mắt âm lãnh, mặt đầy sát khí ép tới, giống như ba hung thần.
Bọn họ lần này không bức tới quá nhanh, mà là từng bước thu hẹp vòng vây, sợ lại để Phương Hành trốn mất!
- Sao đến nhanh thế?
Phương Hành cũng hoảng sợ thật sự, nghĩ tới những người này sớm muộn gì cũng sẽ đuổi tới, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!
Hơn nữa nhìn tư thế này, không ngờ chính là đã sớm đoán được mình sẽ đến nơi này, trực tiếp tụ tập tất cả lực lượng chạy tới!
Một bên là ba đại cao thủ, sau lưng lại là sóng dữ tràn ngập cấm chế, Phương Hành không ngờ bị bức ở một góc biển này, quả thực chính là vịt chết, trừ kiên trì đánh với những người đó một trận ra thì căn bản là không có chỗ để đi.
- Mẹ nó, đều tại những lão bất tử của Long tộc.
Tim Phương Hành lạnh toát, ngoài miệng lại không nhịn được mắng ầm lên!
Hiện giờ thân hãm hiểm cảnh, hắn cũng cảm thấy đó là bởi vì đối thủ tinh minh, đoán được hướng đi của mình, chỉ ở trong lòng mắng thầm tổ tiên Long tộc, nếu không phải vì đưa con cháu của các ngươi vào tổ điện, ta sao lại bị người ta bức tới nộ hải này? Nếu không phải các ngươi trước khi chết phủ đầy cấm chế ở nộ hải này, khiến cho ta không dám đi vào, ta sao lại bị bức tới cùng đường?
Nếu bí quá thì đành gọi tất cả mọi người ra đánh bừa một trận vậy.
- Mọi người cẩn thận, lần này không thể để hắn chạy thoát.
Sơn Tôn Lúc này chậm rãi vây tới, trầm giọng hét lớn.
Chỉ có điều, cũng đúng lúc Phương Hành không còn đường chạy, chuẩn bị đại chiến một hồi, cũng không biết là Phương Hành mắng cho thiên cơ tỉnh lại, hay là sóng triều trong nộ hải này vỗ quá cao, kinh động tới thiên tượng, bỗng nhiên trên chín tầng trời một thanh âm vang lên, có một đạo thần lôi xẹt qua chân trời.
Không hề có dấu hiệu báo trước, mưa to trút xuống Long giới.