Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 310 - Chương 1389: Một Trận Mưa To

Unknown

 

Chương 1389: Một trận mưa to

 

 

 

Trận mưa to này thật sự đến có chút bất ngờ!

 

Vốn trong không trung tuy có không ít mây đen, nhưng thật sự vẫn chưa tới mức tụ mưa thành mây, nếu không, với cảnh giới của bọn họ, không có lý nào lại không cảm ứng được mưa to sắp trút xuống. Nhưng lại có một trận mưa to như vậy đổ xuống, hơn nữa trong không trung còn sấm chớp đùng đúng, giống như từng đạo thần long bay qua cửu thiên, để lại bóng dáng chói mắt, tiếng sấm ầm ầm không dứt bên tai, giống như cả Long giới đều bị mưa to bao phủ, lại giống như có người đánh nghiêng ngân hà, trút hết nước ngân hà xuống.

 

- Đi!

 

Cũng đúng lúc này, Phương Hành vốn muốn đại chiến một hồi với đối phương đã nhận ra một đường sinh cơ!

 

Có cơ hội đào tẩu!

 

Vào một thoáng mưa to hàng lâm, tia chớp sáng rực, hắn điên cuồng thôi động tất cả tốc độ, chạy thẳng ra ngoài.

 

Mà phương hướng hắn chạy trốn chính là khe hở giữa Hồng Can tiên tử và Sơn Tôn.

 

Lúc này Ma Khuê, Sơn Tôn Hồng Can tiên tử đang chậm rãi bức về phía trước, mỗi người thủ một phương, vây chết Phương Hành, lúc trước dùng tốc độ chậm chính là là để không cho hắn có cơ hội đào tẩu, giống như lúc thu lưới, chi sét đánh ngược lại sẽ dễ dàng kinh động tới cá lớn, chỉ có thận trọng mới là thượng sách chính đạo, mà Phương Hành tất nhiên cũng sẽ không đào tẩu vào lúc này, bởi vì trong lòng hắn cũng minh bạch, bất kể mình trốn theo hướng nào, khẳng định đều sẽ bị ba người bọn họ vây khốn, so với lúc đó rơi vào hạ phong, chẳng thà cứ phóng tay đánh một trận!

 

Nhưng lúc này lại khác!

 

Trận mưa to này, hoặc là nói lôi điện dầy đặc trong không trung, thật sự xuất hiện đúng lúc!

 

Ba người bọn Ma Khuê, tuy mỗi người trấn một phương, kỳ thật bọn họ từ xa bức tới, giữa mỗi người đều có khoảng cách mấy trăm dặm, chỉ có điều đối với tu vi của bọn họ mà nói, khoảng cách mấy trăm dặm thật sự không đáng là gì, thần thức dầy đặc hư không, chỉ cần Phương Hành khẽ động, bất luận là lao về hướng nào, bọn họ đều có thể ngay lập tức đuổi tới, nhưng hiện giờ lại khác, trong không trung đột nhiên đổ mưa to, sấm chớp đùng đùng, ba người bọn họ vàp chân trời lôi điện xẹt qua chân trời, theo bản năng thu hồi thần thức của mình để tự bảo vệ bản thân.

 

Nói cách khác, đối với bọn họ dựa vào thần thức nhiều hơn mắt mà nói, bọn họ lúc này cơ hồ là giống như người mù!

 

Mà Phương Hành cũng đã nhận rõ điểm này, liền tóm được một đường sinh cơ, cấp tốc bay vút qua giữa bọn họ.

 

- Không ổn.

 

Ba người hiển nhiên cũng ý thức được không ổn, đều cảm thấy kinh hãi.

 

Nhưng lúc này trời đổ mưa to, sấm chớp đùng đùng, bọn họ cũng không dám phóng xuất ra thần thức, hơn nữa nói cách khác, lúc thiên lôi hàng lâm, khí tức trong thiên địa hỗn loạn, cho dù phóng xuất ra thần thức cũng giống như là trợn hai mắt đã mù, cái này cũng cùng một đạo lý với người dùng mắt nhìn thẳng vào mặt trời, trừ phi đến cảnh giới Chính Tiên, mới có thể giảm thiểu loại ảnh hưởng này tới mức thấp nhất!

 

Ý thức được điểm này, ba người bọn họ cũng không hẹn mà cùng lao về phía nộ hải.

 

Chỉ tiếc, thân hình cấp tốc mà đến, ầm ầm vỗ cho một dãy núi đất đá bay tán loạn, núi cao sụp đổ, nhưng phát hiện nơi đó không ngờ không có ai, khi vội vàng nhìn ra sau, liền mượn ánh sáng của tia chớp, nhìn thấy một đạo thân ảnh đang chui vào sâu trong núi cao, ba người bọn họ đồng thời quay lai, muốn dùng thần thức để tỏa định, đuổi theo không buông, nhưng lúc này không trung lại có từng đạo tia chớp xẹt qua, xé rách bầu trời đêm, trong thiên địa là một mảng trắng bệch, ép họ phải thu hồi thần thức.

 

Mà lần này, tới đây bọn họ có phản ứng thì ngay cả bóng người đó đã không thấy đâu!

 

- Lần này không trách ta được, hắn là đào tẩu giữa hai người các ngươi!

 

Ma Khuê trong lòng cũng là một mảng tuyệt vọng, quay sang Sơn Tôn và Hồng Can, vội vàng hô.

 

- Xui xẻo, sao lại có một trận mưa kỳ quái như vậy chứ?

 

Sơn Tôn và Hồng Can lúc này cũng mặc kệ Ma Khuê, Sơn Tôn đó vừa vội vừa giận, hậm hực quát, sau đó hai tay giơ lên, tế ra bảy tám đạo tử phù, lắc lư bay về phía cửu thiên, nhưng không có hiệu quả, phù triện tế ra được chừng thời gian một chén trà nhỏ, thế mưa trên không trung vẫn không dừng, một lúc sau lại chỉ thấy tử phù tả tơi rơi xuống.

 

- Phì, mưa dữ quá, khu vân phù của ta cũng không có tác dụng!

 

Sơn Tôn nhíu mày, không nhịn được căm giận nói.

 

- Đúng là ông trời cũng giúp hắn!

 

Hồng Can tiên tử trong mắt cơ hồ là phun ra lửa, cắn răng nói một câu, nếu nói lần đầu tiên lúc ra tay muốn bắt Đế Lưu, là vì Đế Lưu bản lĩnh không kém, chấn nhiếp Ma Khuê thì lần này, quả thực đúng là quỷ dị, rõ ràng đã nắm chắc, Ma Khuê cùng với bọn họ cũng không phạm sai lầm gì, ai ngờ trời lại đột nhiên đổ một trận mưa to như vậy.

 

- Long giới rát cổ quái, rất nhiều huyền bí cho dù là Đế Thích đại nhân cũng không thể nói rõ, trận mưa này tới cũng lạ, chỉ sợ đành phải chờ nó ngừng lại thôi. Chỉ là lôi điện trong không trung nhiều như vậy, ngay cả thần thức cũng không phóng thích ra được, chúng ta làm thể nào để tìm được hắn? Nếu chỉ dựa vào nhân thủ để lục soát núi, bằng vào lực lượng của chúng ta lại không thể tìm hết được Long giới to lớn như vậy, chẳng lẽ lại để mặc cho hắn trốn à?

 

Ma Khuê cũng có phản ứng, biết lúc này không phải lúc đùn đẩy, vội vàng gia nhập thảo luận.

 

- Để mặc hắn trốn? Việc này cũng có thể kéo dài sao?

 

Hồng Can lạnh lùng nhìn Ma Khuê một cái, khiến cho Ma Khuê phải quay đầu đi không dám nhìn.

 

- Việc này vốn người biết càng ít càng tốt, nhưng hiện tại cũng đành chịu.

 

Hồng Can cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn bầu trời u ám trên đỉnh đầu, lúc nào vẫn sấm chớp đùng đùng, cuối cùng làm ra một quyết định, lấy ra mấy đạo ngân kiếm, giống như là đang phân trần với Ma Khuê và Sơn Tôn, cũng giống như là đang lẩm bẩm:

 

- Ta từng thay tiểu thư thu phục mười sáu tông môn của Thất đạo Cửu sơn, đệ tử của các đạo thống cộng lại chắc cũng có chừng hơn hai ngàn người, nếu mưa này vẫn không ngừng, vậy thì đành điều những người này vào Long giới để hỗ trợ tìm kiếm, nói tóm lại, người đó phải chết!

 

Sơn Tôn và Ma Khuê dường như bị vẻ lạnh lùng trong lời nói của nàng ta khiến cho sợ hãi, một lúc vẫn không dám mở miệng.

 

Hai người Bọn họ giống như cũng có chút kinh ngạc, Thanh La tiên tử vì trừ bỏ người này, sao có thể trả giá đắt như vậy?

 

Dường như... còn hơn cả Đế Lưu đại nhân!

 

Bọn họ đoán rằng trong đây khẳng định có chuyện gì đó, chỉ là không dám nghĩ lung tung, chỉ có thể bảo trì trầm mặc!

 

Tất cả mọi người đều chờ, muốn xem trận mưa này liệu có dừng lại không.

 

....

 

- May mà có trận mưa to này.

 

Phương Hành Lúc này đang đào tẩu, trong lòng cũng thầm lấy làm may mắn.

 

Hắn vừa rồi đúng là có chút may mắn, nếu mưa to này rơi chậm một chút, hắn khẳng định sẽ gọi đám Ngao Liệt ra đại chiến một hồi với ba ngụy tiên đó, thắng thua thì không cần phải nói, người ta có hai kiện tiên bảo, bọn họ nhất định là thua nhiều thắng ít, huống hồ cho dù thắng cũng khẳng định là thắng thảm.

 

Có điều may mà, trận mưa to sấm chớp đùng đùng này nói đến là đến, chẳng những cứu tính mạng của hắn, lại tiện che giấu hành tích cho hắn, dù sao tu sĩ tìm người, dùng thần thức là chính, nhưng ở trong thời tiết này, cho dù là ngụy tiên thực lực không tầm thường, cũng không dám tùy tiện dùng thần thức để quét, đối với Phương Hành lúc này mà nói, trận mưa to này thật sự không thua gì tặng than trong tuyết.

 

- Đám người kia hiển nhiên là đã quyết muốn giết ta, vừa rồi có thể tìm được ta nhanh như vậy, có thể thấy được bọn họ cũng không phải là hạng ngu ngốc, hiện tại nhục thân của ta cũng càng lúc càng hư nhược, phải mau chóng tìm được chỗ an toàn, dưỡng thương đã rồi tính.

 

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, cũng không dám tùy tiện dừng lại, ánh mắt đảo qua, liền bay tới thâm sơn ở phía tây.

 

Cảm giác cũng lạ, mưa to đối với hắn dường như lại ôn nhu hơn so với người khác, phàm là vị trí hắn bước tới, mưa đều sẽ nhỏ hơn một chút, sấm chớp đùng đùng trong không trung lại nhiều hơn một chút, khiến cho vạn dặm xung quanh hắn, khí cơ hỗn loạn, căn bản không thể có ai dùng thần thức để tra xét, cho dù là điều khiển pháp bảo trong thời tiết này cũng rất bị ảnh hưởng!

 

- Nhục thân này thương thế quá nặng phải tìm ít bảo dược để làm dịu.

 

Tuy nhục thân rất cường đại, nhưng dù sao cũng đã trọng thương vào ngàn năm trước, hiện giờ ngàn năm thời gian trôi qua, thương thế chưa hồi phục, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, Phương Hành cũng không biết mưa to sẽ đổ bao lâu, nhưng trong người luôn có cảm giác vô lực, hắn biết đây là ảnh hưởng của thương thế, cũng là tai hoạ ngầm lớn nhất của hắn hiện giờ.

 

Hắn hiện giờ muốn có được lực lượng cường đại của nhục thân Đế Lưu, đồng thời phát huy được ra, cũng không đơn giản, một là phải có tiên đan bảo dược, chữa khỏi ám thương, sau đó dùng pháp lực tẩy rửa nhục thân, khí huyết, khôi phục nhục thân đã hủ hóa, chỉ có điều, tuy nghe thì không khó, nhưng hắn hiện giờ dù sao cũng đang trong quá trình lẩn trốn, tình cảnh hung hiểm, không có thời gian để đi tìm dược.

 

Hiện giờ ở Long giới này, nói không chừng cũng có linh đan bảo dược trời sinh địa trưởng, chỉ tiếc mình hiện giờ chạy trốn quan trọng hơn, nào có thời gian để tìm. Huống chi bảo chân chính đều có linh tính, nếu là loại lâu năm, khẳng định sinh trưởng ở nơi bí ẩn, không phải muốn tìm là được.

 

- Hả?

 

Có điều, nói ra cũng lạ, ngay khi trong lòng hắn dâng lên tâm tư muốn tìm bảo dược, lại cảm thấy không có thời gian để tìm, trên đỉnh đầu chợt có một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng hoàn cảnh sơn dã chung quanh, mà Phương Hành vừa hay trong lúc vô ý quay đầu lại, lập tức nhìn thấy trên vách núi cách hắn không đến trăm trượng không ngờ có thực vật lá đỏ quả xanh mọc um tùm, bị hạt mưa đụng cho lắc lư!

 

Vào chớp mắt nhìn thấy thực vật đó, Phương Hành tâm tư khẽ động, vội vàng chạy tới.

 

Còn chưa tới gần mũi đã ngửi thấy mùi thơm, khi tập trung nhìn vào, Phương Hành cả người đều ngây dại!

 

- Trời, không ngờ lại gặp may như vậy à?

 

Hắn trợn tròn mắt không tin nổi, ngắt lấy rồi liếm một cái.

 

Sau đó hai mắt trợn trừng.

 

- Đây con mẹ nó quả thực giống như là đặc biệt đưa đến trước mắt ta.

 

Phương Hành ngây ra một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thương khung âm u, sắc mặt cổ quái đến cực điểm!

 

 

Bình Luận (0)
Comment