Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 311 - Chương 1390: Đại Khí Vận

Unknown

 

Chương 1390: Đại khí vận

 

 

 

Một gốc bảo dược đó còn gọi là linh đan, mặc dù tên là đan, lại là một loại dược liệu thiên sinh địa trưởng, có hiệu quả thần kỳ đối với trị liệu nội thương, chính là một loại dược liệu rất quý gia đối với mỗi người trong giới tu hành, khi ở Thiên Nguyên cũng có, có điều rất quý hiếm, mà một gốc trước mắt này khiến người ta kinh dị là, rõ ràng là một gốc bảo dược thoạt nhìn thì ít nhất cũng phải tới vài ba ngàn năm, bằng không quả màu lam đó tuyệt đối không thể sinh trưởng to như long nhãn được, điều này thực sự khiến Phương Hành chấn kinh, chỉ một viên linh đan này thôi, nếu cầm về Thiên Nguyên, chỉ sợ có thể đổi lấy mấy chục bàn đào tốt nhất trong rừng bàn đào Lôi Trì.

 

Mình hiện giờ chạy loạn ở trong núi, không ngờ lại vô tình thấy được một gốc bảo dược?

 

Trong lòng đang ngơ ngẩn, giống như kẻ trộm quan sát bốn phía, Phương Hành rất nhanh liền hái linh đan xuống, cất vào trong túi, trong lòng thầm nghĩ:

 

- Nếu là nhục thân bình thường thì cũng thôi, nhưng nhục thân của Đế Lưu này đã được tiên mệnh cọ rửa, cường đại vô biên, nhưng tương ứng, sau khi bị thương trị cũng rất khó, nếu là nhục thân trước đây của ta bị thương, e là một viên linh đan này liền có thể trị khỏi hơn nửa, nhưng hiện giờ muốn chữa khỏi, kiểu gì cũng phải có một lò đan mới được, một gốc linh đan này cũng chỉ là một trong mấy loại bảo dược cần thiết mà thôi.

 

Nghĩ như vậy lại nhíu mày, sau đó quyết định bay vào trong núi rừng rậm rạp.

 

Hắn hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được mấy bảo dược thích hợp, luyện một lò đan, chữa khỏi thương thế của mình, vốn hiện giờ tình thế nguy cấp, đối phương đang tìm mình, tuyệt đối không có thời gian để tìm kiếm bảo dược, nhưng cục diện hiện giờ lại khiến hắn lờ mờ có mấy phần nắm chắc, dứt khoát vừa bay nhanh vào trong thâm sơn vừa ánh mắt đảo quanh, dự cảm sẽ còn có thể có thứ gì đó xuất hiện.

 

Quả nhiên.

 

Chạy chưa được bao lâu, liền thấy phía trước là một đỉnh núi đổ nghiêng, giống như là bị sét đánh, lại đè lên một con tiểu thú, đang bị mưa to tưới cho nửa chết nửa sống, thò đầu kêu la, bộ dạng đáng thương.

 

- Địa Hành Tôn?

 

Phương Hành kinh hãi, vội vàng tới gần xem xét, liền thấy tiểu thú đó giống như là vượn con, bên ngoài không có lông, béo tròn trùng trục, nửa người ở trong đất, nửa người thò ra ngoài, bị đá núi rơi xuống kẹp ở giữa, đang thò đầu kêu to, mà hắn nhìn một lúc, xác định thân phận của tiểu thú này, lập tức vô cùng khiếp sợ, đây không ngờ là một loại linh thú được chi ghép trong điển tịch Thiên Nguyên, thực lực không mạnh, cũng không thể tu hành, nhưng thiên tính biết thổ độn thuật, rất khó bắt giữ!

 

Thú này đã sớm tuyệt chủng ở Thiên Nguyên, chỉ bởi vì máu có nó chính là vật báu để luyện thể, một giọt cũng khó cầu.

 

Nếu là bình thường, muốn bắt giữ được những tiểu thú này, cho dù là tu sĩ Độ Kiếp cũng khó làm được, một là thú này khan hiếm, trong lịch sử chỉ ghi chép có một hai con, hai là thổ độn thuật của nó rất lợi hại, một chạm vào đất liền lập tức không thấy bóng dáng, ngay cả chút khí tức cũng không lưu lại, tu sĩ Độ Kiếp trừ phi lập bẫy trước, dụ nó chui vào, nếu không tuyệt đối không bắt được.

 

Nhưng hôm nay, không ngờ có một con rõ rành rành xuất hiện trước mắt mình?

 

Phương Hành hít một hơi lạnh, cảm thấy mình đúng là không còn gì để nói, tập trung nhìn vào, mới đoán được khốn cảnh của tiểu thú này, chắc là nó vốn đang khoái hoạt tiêu dao sinh tồn trong núi, lại bị thiên lôi bổ sập núi, trong lúc chui ra giữa trời mưa thì bị mấy tảng đá đè phải, vốn với bản sự của nó, tùy thời có thể trốn vào trong đất, rồi tìm tới sào huyệt, nhưng hai khối đá đè nó không ngờ có đại lượng chất thép, khắc chế thần thông trời sinh của nó, khiến nó bị kẹt ở đây.

 

- Có máu của thú này, chữa khỏi sự hủ hóa của nhục thân chắc không có gì khó.

 

Phương Hành mừng rỡ, vội vàng vươn tay ra tóm lấy cổ tiểu thú rồi lôi ra như rút củ cải, vốn định lập tức bóp chết, sau đó lấy máu, nhưng tâm niệm khẽ động, trên không trung lại bỗng nhiên có sét đánh, hắn có linh cảm, ngẩng đầu cười khà khà mấy tiếng, đầu ngón tay rạch một cái, cắt một đường trên cổ tiểu thú này, máu trong đỏ có tơ vàng chảy ra, bị hắn lấy ra một cái bình rỗng đựng vào, được chừng nửa bình, tiểu thú này đã ỉu xìu, liền thuận tay ném sang bên.

 

Tiểu thú đó tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức có tinh thần, khóe mắt long lanh nhìn Phương Hành một cái rồi chui xuống đất không thấy đâu!

 

- Cảm giác giẫm vào cứt chó đúng là không tồi.

 

Phương Hành cất nửa bình máu thú đi, không nhịn được nhếch miệng cười, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng ở chéo chéo bên trái lại có một cành cây móc vào góc áo, Phương Hành vốn định thuận tay kéo xuống, lại cảm thấy rách áo thì tiếc quá, liều ngồi xuống tháo góc áo ra khỏi cành cây, nhưng cũng đúng vào lúc hắn ngồi xuống, cách bên phải không tới ba trăm địa phương không ngờ có một đạo thân ảnh bay qua, váy đỏ mặt trắng, sắc mặt như băng, lạnh lùng quét nhìn chung quanh, không ngờ chính là Hồng Can tiên tử!

 

Phương Hành giật nảy mình, vội vàng ngồi dưới tàng cây, không dám thở mạnh.

 

Cũng may Hồng Can tiên tử vẫn chưa dùng thần thức để quét, chỉ dùng mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, giống như là hành động theo bản năng, không phải thật sự phát hiện ra gì đó, ánh mắt đảo qua rồi thở dài bay đi. Phương Hành thấy vậy, hô to vận khí tốt quá, bên cạnh mình không ngờ lại mọc ra một cành khô, mắc vào góc áo của mình.

 

- Hồng Can tiên tử, Long giới này rừng già rậm rạp, trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm, bằng vào mấy người chúng ta e là không thể tìm được hắn!

 

Trên trời cao, Sơn Tôn và Ma Khuê cũng bay tới, thấp giọng khuyên bảo.

 

Trong thanh âm của Hồng Can tiên tử cũng mang theo vẻ tức giận, căm hận nói:

 

- Ta vừa rồi dùng tiên thuật suy đoán, cảm thấy ở phương hướng này sẽ có thu hoạch, chỉ là sau khi chạy tới đây, lại cảm thấy khí cơ hỗn loạn, không phát hiện được gì, đúng là đáng giận, trận mưa này càng lúc càng to, trong không trung lại lôi minh điện thiểm, e là trong khoảng thời gian ngắn căn bản sẽ không dừng lại, ta cũng chỉ có thể mau chóng gọi các đệ tử của mười sáu tông Thất đạo Cửu sơn tới giúp chúng ta tìm kiếm, bằng không kéo dài càng lâu, đối với chúng ta lại càng bất lợi.

 

- Hồng Can tiên tử chớ lo, thương thế của đế tử giả đó trong khoảng thời gian ngắn e là không thể khôi phục, hiện tại hắn khẳng định cũng mang theo thân thể trọng thương trốn tránh khắp nơi, chúng ta không cần phải lo, cứ chơi với hắn, ngươi cứ gọi người đến, lão phu đã lệnh cho tiên binh lục xoát các nơi, bố trí cờ trận ta luyện chế, đến lúc đó trực tiếp bày ra đại trận, phong tỏa cả một mảng sơn mạch mười vạn dặm này, khiến hắn không có chỗ để chạy, sau khi bang thủ tới thì đào ba thước đất, nhất định sẽ tìm được hắn.

 

Sơn Tôn lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy tự tin.

 

Suy đoán của hắn kỳ thật cũng không sai, Đế Lưu đó trọng thương bỏ chạy, nhất định không đi được bao xa, khẳng định vẫn đang ở trong thâm sơn này, khổ nỗi trời lại mưa to, trên không trung lại sấm chớp không ngừng, bọn họ không thể dùng thần thức để tra xét mà thôi.

 

Nếu phong tỏa một mảng sơn mạch này, lại gọi nhân thủ đến tìm kiếm từng tấc đất, nhất định có thể tìm được hắn!

 

Sau khi ba người này thương nghị một phen, liền ai đi làm việc nấy, chỉ là bọn họ bất kể như thế nào cũng không ngờ rằng, người bọn họ muốn tìm không ngờ trốn ở ngay dưới chân họ, nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng thầm cười lạnh:

 

- Chủ ý của đám chó chết này không tồi, dùng phương pháp này thật sự có khả năng sẽ vây khốn được ta, trước mắt ta muốn chạy khỏi sơn mạch mười vạn dặm này là không thể, chạy quá nhanh chỉ tổ khiến họ phát giác, chỉ có điều, cho dù là ở trong mười vạn dặm, ta cũng sẽ đấu với các ngươi.

 

Trong lòng rất nhanh liền hạ quyết định, sau khi ba người bọn họ đi xa, vội vàng đứng dậy chạy về một hướng khác.

 

- Bọn họ muốn gọi nhân mã tới đây, chắc ít nhất cũng giống như nha đầu váy đỏ đó, cần một ngày thời gian, mà cho dù là mấy ngàn nhân mã, muốn tìm hết cả mảng núi rừng này chắc ít nhất cũng phải mất ba ngày? Vậy ta dứt khoát chơi với các ngươi, trước lúc đám nhân mã đó tới, ta vẫn có thể đi lại chung quanh, mượn thời gian này để tìm đủ tất cả dược liệu, sau đó thì lập tức tìm một nơi để bế quan luyện đan, trước khi các ngươi soát núi, ta sẽ chữa khỏi nhục thân này, chơi với các ngươi một cách thống khoái.

 

Trước mắt không có biện pháp tốt hơn, cũng chỉ có thể làm như vậy, Phương Hành cắn răng, trốn vào trong núi rừng.

 

Chạy trong núi, Phương Hành coi như là đã được thể hội một hồi chạy trốn hoàn toàn mới!

 

Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, vận khí hiện giờ của mình không ngờ tốt đến bất ngờ, trong quá trình chạy, không cẩn thận vấp một cái, cúi đầu nhìn, liền thấy thứ thiếu chút nữa khiến mình ngã không ngờ là một đoạn khô đằng, bỏ đi lớp biểu bì màu đen thô ráp, liền nhìn thấy bản sắc giống như ngọc chất, không ngờ chính là một trong những bảo dược liệu thương hắn cần hiện tại. Ngọc Cốt đằng, hơn nữa còn là mấy ngàn năm tuổi.

 

Bụng cảm thấy đói khát, chỉ đi lòng vòng mấy vòng liền phát hiện một gốc cây lựu đầy quả, thịt quả giống như tử ngọc, mùi thơm ngát nức nũi, chỉ ăn một quả liền thấy trong bụng tiên khí quanh quẩn, khí huyết tràn đầy, không còn mệt mỏi, thế là dứt khoát hái hết mấy chục quả trên cây xuống, nhét đầy một túi, đủ để mình ăn bốn năm ngày.

 

Chạy chừng một ngày, thu hoạch quả thực khiến chính hắn cũng không dám tin.

 

Đủ loại bảo dược tiên quả, giống như là hàng miễn phí, tùy tiện sinh trưởng ở ven đường, mặc cho hắn hái.

 

Ở trong Long giới, tiên khí nồng đậm, sinh trưởng ra bảo dược linh bảo như vậy cũng tuyệt không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là những bảo dược linh quả này nếu có thể sinh trưởng, còn cả ngàn vạn năm không bị người ta phát hiện, tất nhiên có đặc tính riêng của nó, đặc tính sinh trưởng ở nơi cực kỳ bí mật, hoặc là sẽ trời sinh có ác linh hung thú thủ hộ, tuyệt không có đạo lý bị người ta dễ dàng phát hiện rồi ngắt lấy, nhưng lúc này Phương Hành đã phá vỡ quy củ mãi mãi không thay đổi này, ngắt lấy những tiên dược thường ngày khó gặp này giống như là thuận tay nhổ cỏ vậy.

 

Nếu phải dùng từ để hình dung tâm tình của Phương Hành lúc này, đó chính là...

 

- ... Long giới mà sao bảo bối ít thế?

 

Chương 1391: Thế giới này rất cưng chiều ta

 

 

 

Trong truyền thuyết có một số người trời sinh đã có đại khí vận, ra cửa đi ăn cơm cũng có thể nhặt được tiên bảo, mà ở trong tu hành tu hành, loại truyền thuyết này càng nhiều hơn, dù sao trong giới tu hành tu sĩ ẩn cư cũng nhiều, bế quan cũng nhiều, mà sau khi bế quan rồi lặng lẽ chết đi để lại tất cả truyền thừa của mình cho người có duyên cũng nhiều, thế nên đụng phải tiên duyên nhặt được bảo bối tất nhiên là có, giống như Phương Hành một đường đi tới, từng gặp vô số cường địch, loại đối thủ có khí vận cực lớn như vậy vậy cũng gặp không ít, Tịnh Thổ đệ nhất nhân Cổ Hạc lúc trước chính là một điển hình, chỉ có điều, bản thân Phương Hành rõ ràng lại không thuộc về loại người có đại khí vận này.

 

Bảo bối của người ta đều là nhặt được, tình cờ thấy được, mà bảo bối của Phương Hành đều là cướp được, tìm được!

 

Nhưng hôm nay, trong Long giới này, hắn lại mạc danh kỳ diệu không ngờ có một loại cảm giác đụng phải đại vận khí.

 

Tiên dược vô giá tùy tiện liền tìm được, hơn nữa còn không phải một gốc mà là vài gốc.

 

Đều là bảo dược hắn hiện giờ cần nhất để chữa thương cùng với luyện nhục thân đã hủ hóa!

 

Vốn những dược liệu này tuy không được tính là khó tìm, nhưng cũng đều cực kỳ quý hiếm, giá trị cực cao, cho dù ở Đại Tiên giới e là hạ phẩm thế gia cũng không thể có được, nếu nói muốn trong khoảng thời gian ngắn lấy ra hết, kiểu gì cũng phải là mấy thượng phẩm thế gia đồng thời điều động tất cả tài nguyên của mình mới được. Mà Phương Hành trong vòng một ngày, chạy loạn trong núi rừng này liền không tôn chút khí lực tìm được hết, hơn nữa phẩm chất cũng cực cao!

 

Ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút ngạc nhiên, mấy thứ này hắn cũng không phải quá để vào mắt, chỉ là có được dễ dàng như vậy, lại khiến hắn có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, giống như một đứa trẻ không quen được người ta đút cho ăn, quen tự mình ăn, bỗng nhiên lại có người khác đối tốt với hắn, khiến hắn có một loại cảm giác không được tự nhiên, luôn cảm thấy tất cả đều có chút không quá chân thật!

 

- Một phương thế giới này dường như rất cưng chiều ta.

 

Trong lòng Phương Hành không nhịn được dâng lên loại suy nghĩ này.

 

Giương mắt nhìn, trong thiên địa vẫn là mưa to, dường như vẫn sẽ tiếp tục mưa, chung quanh là một mảng âm u, bóng đêm dĩ nhiên đã hàng lâm.

 

Mà thời gian một ngày cũng gần như trôi qua rồi, Phương Hành thầm tính trong lòng, nếu Hồng Thiên tiên tử muốn gọi viện binh tới tìm kiếm mình, những người đó chắc cũng đến rồi, dù sao lúc trước sau khi nàng ta nhận được kiếm phù của đám người Ma Khuê, cũng chỉ là cách một ngày thời gian liền tới Long giới, những người đó chắc cũng như vậy, chiến dịch lùng bắt mình tùy thời tùy chỗ đều có thể bắt đầu!

 

- Nên tìm một chỗ ẩn thân, thuận tiện luyện đan, chữa khỏi thương thế cho mình.

 

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, giương mắt nhìn thâm sơn mênh mông xung quanh, trong lòng thầm cân nhắc.

 

Hiện giờ hắn cần nhất chính là một chỗ vừa có thể ẩn thân, đồng thời còn có thể luyện đan, dù sao tiên dược thì tiên dược, nuốt sống thì tác dụng không lớn, phải luyện đi tạp chất, mà luyện đan, lại cần hoàn cảnh hà khắc, sơn thế thủy lưu, vận chuyển khí cơ đều sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất của đan, vả lại, chỗ hắn tìm cũng cần phải thật kín đáo, dù sao những người đó tùy thời sẽ bắt đầu tìm kiếm, nếu vừa ẩn náu lại bị họ phát thiện thì mình quá xui xẻo!

 

Một chỗ như vậy không thể ẩu tả được, cần phải chọn lựa cho kỹ.

 

Có điều, Phương Hành chính là Phương Hành, sau khi đội mưa đi vài vòng trong thâm sơn, rất nhanh liền có chút không có hảo ý nhìn trời, thầm nghĩ:

 

- Nếu ngươi thực sự có linh, vậy giúp ta một lần cuối cùng.

 

Vừa nghĩ như vậy, hắn liền hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

 

Sau đó, hắn đột nhiên bước ra, chạy như điên trong núi rừng.

 

Hắn không nhìn đường, cũng không dùng thần thức để dò đường, càng không đằng vân bay lên, chỉ một bước nông một bước sâu cắm đầu mà chạy.

 

Dựa theo đạo lý bình thường, kết cục làm như vậy chỉ có thể là đụng vào cây hoặc là ngã xuống vách núi mà chết.

 

Nhưng Phương Hành không ngờ lại không như vậy, hắn rõ ràng chính là giống như ruồi không đầu chạy loạn trong thâm sơn, nhưng không ngờ không đụng vào cây, cũng không bị đá vụn dây mây làm vấp, ngược lại chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió vù vù, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh, không hề có chút vướng víu, nhắm mắt lại tùy tâm chạy trong núi rừng!

 

- Bốp!

 

Khi hắn lướt qua một khe suối ngắn, trên đỉnh núi vừa hay có một viên đá rơi xuống đúng vào khe suối đó, sau đó bị Phương Hành giẫm lên, thành công chạy qua khe suối, Phương Hành lại không hề cảm thấy có gì dị thường.

 

Khi lướt qua một dòng suối nhỏ, có cành khô bị mưa làm rơi, lát lên trên rêu xanh ven dòng suối, giúp hắn không bị trượt chân.

 

Vô số sự trùng hợp giống như được vận mệnh an bài, dùng một loại phương thức bất khả tư nghị để phát sinh.

 

Mà trung tâm của sự trùng hợp này, Phương Hành lại không có bất kỳ phát hiện gì!

 

Hắn chỉ tùy ý chạy như điên, tùy tâm sở dục, muốn chạy thì chạy, muốn nhảy thì nhảy, thậm chí là tùy ý rẽ ngoặt.

 

Đây rõ ràng là thâm sơn, nhưng hắn lại cảm thấy mình đang chạy như điên trên bình nguyên vô tận.

 

Cũng không biết chạy bao lâu, lại càng không biết chạy được bao xa, hắn mới mở mắt, quan sát xung quanh, bốn phía thế núi huyền bí, xa lạ đến cực điểm, cổ mộc che trời, yên tĩnh không tiếng động, chính hắn cũng không biết mình hiện giờ đang ở đâu, mà quay đầu lại nhìn, lại thấy một hàng dấu chân của mình đang được nước mưa quét đi, có ở trên mặt đất, có ở trên vách núi, thậm chí còn có ở trên một số mộc ở chung quanh, nhưng bản thân hắn lại nhớ rất rõ, mình căn bản chính là ở trên mặt đất một đường chạy như điên, ngay cả công phu đề khí cũng không dùng.

 

- Ha ha, ha ha, ha ha.

 

Loại cảm giác này khiến hắn cũng cảm thấy có chút lòng hoa nở rộ, cười đắc ý rồi sải bước về phía trước.

 

- Oa.

 

Cũng vào lúc hắn bước ra một bước về phía trước, hắn đột nhiên hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã vào trong lùm cây tối om không dễ phát hiện ở phía trước, nơi này không ngờ chính là một sườn dốc, hắn không chú ý liền xui xẻo ngã vào, thật sự có chút dở khóc dở cười, chạy không biết bao xa, hiện tại tới nơi này, lại ngã tới choáng váng, lại không biết rốt cuộc trượt xuống bao lâu, dứt khoát cũng chẳng buồn ổn định thân thể, cứ thuận thế rơi thẳng xuống dưới.

 

Rơi chừng thời gian một chén trà nhỏ, hắn mới ổn định thân hình, chỉ nghe bên tai có tiếng nước róc rách.

 

- Cái này… Con mẹ nó....

 

Phương Hành dở khóc dở cười, không nhịn được mắng mấy tiếng rồi chậm rãi đứng lên, quan sát xung quanh, lại không nhịn được ngây ngẩn cả người.

 

Lúc này hắn không ngờ đang ở giữa một khe núi cực kỳ kín đáo, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một đường tinh không, còn bị rất nhiều bụi cây che phủ, không thể nhìn rõ, nhưng ở biên dưới lại có động thiên khác, suối nhỏ róc rách, chim hót hoa thơm, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, thế núi như trăng rằm, thông gió hút khí, chính là một mảng phúc địa tu hành tiên khí nồng đậm, mà ở vị trí của hắn nhìn về phía trước, không ngờ còn có thể nhìn thấy một cửa động trùng với màu đá núi khảm trên vách đá, nếu không phải lúc này cửa động đóng mở hé, hắn cũng không thể phát hiện. . .

 

- Nơi này là...

 

Phương Hành biến sắc, nhưng không hề sợ hãi, đánh bạo đi tới, đẩy cửa động ra, ngưng tụ pháp lực ở hai mắt, nhìn vào bên trong, lại không ngờ phát hiện, nơi này không ngờ là một động phủ cũ nát, bên trong được bố trí đầy đủ, bồ đoàn ngọc tháp, tụ linh trận, lò dan, phù án, cái gì cần có đều có, chỉ là dính đầy tro bụi, không ngờ là một gian động phủ tu hành không biết đã bị bỏ hoang bao lâu!

 

- Ha ha, cho dù mình phí bao tâm tư để tìm, cũng không tìm thấy được một nơi tốt như vậy.

 

Phương Hành trong lòng vui vẻ, bước vào.

 

Tới trước động phủ, lòng thầm nghĩ:

 

- Trong đây liệu phải chăng sẽ có một quyển đạo tạng cử thế vô địch? Liệu có tiên binh, cầm vào tay sẽ có thể tru sát Tiên Vương không? Liệu có một hầm rượu ngon lâu năm không?

 

Sau khi tiến vào động phủ, một lúc mới mở mắt ra, thấy trong động phủ vẫn là bố trí như trước, thứ hắn muốn chẳng có cái nào, trong lòng nhất thời có chút tức giận, thầm nghĩ mình vẫn chưa được sủng ái đến mức độ đó, cũng chỉ đành đóng cửa động phủ lại, sau đó lấy ra mấy viên dạ minh châu để chiếu sáng, ngồi xếp bằng xuống bồ đoàn, lại lấy hết những tiên dược mình có được trong mấy ngày nay.

 

- Chỗ ông trời có thể giúp cũng hữu hạn, quan trọng nhất vẫn phải là dựa vào bản thân.

 

Hắn thầm nghĩ trong lòng, mặc dù ở trong thế giới này liên tục gặp may, nhưng ngẫm lại, những người đuổi giết mình vẫn sống an lành, liền biết cực hạn giúp mình của thế giới này này là ở đâu, hiện giờ mình đúng như ước nguyện đã có được tiên dược trị thương, cùng với nơi để ẩn thân luyện đan, chuyện còn lại chính là mau chóng chữa khỏi thương thế trên người, dằn mặt đám vương bát đản đó một chút.

 

Trong Động phủ tiên khí nồng đậm, ấm áp như xuân, nhìn thuốc trị thương đang cầm, trên mặt Phương Hành dần lộ ra nụ cười.

 

Mà lúc này ngoài động phủ, Long giới đang là gió thảm mưa sầu, sấm chớp đùng đùng, một mảng phiêu diêu.

 

 

Bình Luận (0)
Comment