Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 332 - Chương 1459: Biển Máu Mờ Mịt

Unknown

 

Chương 1459: Biển máu mờ mịt

 

Được Thanh La tiên tử nhắc nhở, Phương Hành ý thức được tiên mệnh có lẽ có năng lực nghịch chuyển sinh tử, dù sao ngay cả khí linh như Thái Hư Bảo Bảo cũng một lòng nhận định, tiên mệnh có thể giúp nó hóa thành người, mà người tu hành có được tiên mệnh thì có thể trường sinh, như vậy Si Nhi vừa qua đời không lâu, nhục thân vẫn còn một đường sinh cơ, không chừng cũng có thể mượn tiên mệnh này để trùng sinh, chỉ có điều, muốn có được tiên mệnh, tất nhiên không phải dễ dàng, hoặc là, theo quy củ của Chư Thiên Thăng Tiên hội đi giết người, cuối cùng trảm ba vạn ba sinh linh, đổi lấy một tiên mệnh, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Phương Hành chính là nó, nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được, đây kỳ thật là một con đường căn bản không thể thành công.

 

Một là hắn không có thời gian này, thứ hai là có trở ngại quá mức, khiến hắn không có cơ hội để đi giết người!

 

Mà phương pháp thứ hai chính là trực tiếp tiến vào Thiên Tuyệt chi địa.

 

Tiên mệnh là sinh ra ở đó, nơi đó tất nhiên sẽ có tiên mệnh!

 

Nguyên nhân quan trọng hơn là hắn lúc này đã không còn con đường nào khác tốt hơn để đi.

 

Thanh La tiên tử dù sao cũng là Thái Ất thượng tiên, không có gì phải phủ nhận, mình đánh nhau chính diện, quả thật không lại được nàng ta!

 

Nữ nhân này không cho mình con đường thứ hai để chọn.

 

Một khi đã như vậy, so với bị nàng ta dùng đại thần thông cường hành đánh rơi xuống Thiên Tuyệt chi địa, chịu thương nặng, chẳng thà để lại chút khí lực, tự chủ động nhảy vào, giữ lại tinh lực và nội tình để ứng đối với hung hiểm có thể gặp phải.

 

- Tiện nhân, khi ta trở về, ngươi sẽ biết mình phạm phải sai lầm gì.

 

- Ngươi sợ sự trở về của Đế Lưu, nhưng hiện tại lại đang ép cho đế tử vốn không muốn trở về phải trở về.

 

- Vù!

 

Phương Hành nhảy vào Thiên Tuyệt chi địa, rất nhanh đã ẩn mình vào trong sương mù, giống như nhảy xuống đoạn nhai, hoặc như là trực tiếp biến mất trong một mảng không gian này, mà ở xa xa, dường như nhận được sự cảm ứng của hắn, khô lâu thần cung từ xa bay tới, hóa thành một đạo thần quang đuổi theo hắn, chỉ trong chớp mắt, hắn và Thái Hư Huyễn kính đều biến mất trong đoạn nhai.

 

Cũng vào chớp mắt này, ở sâu trong thâm uyên, dường như có tồn tại nào đó đang gầm lên, đang hoan hô.

 

Trước đây đám người Thanh La không phát giác ra tồn tại đó, nhưng lúc này, lại cảm nhận được một cách rõ ràng.

 

- Đáng tiếc, ta lại không biết ngươi còn có đảm lượng như vậy.

 

Thanh La tiên tử cũng ngây ra một thoáng, sau đó bước đến vách đá, cúi đầu nhìn xuống, đã không thấy bất kỳ thân ảnh nào, sắc mặt của nàng ta cũng có chút khó coi, đối với nàng ta mà nói, đây không phải là cục diện trong dự kiến, nàng ta hy vọng mình tự tay giết chết Đế Lưu, sau đó thì ném thi thể xuống, chứ không phải là trơ mắt nhìn hắn chủ động nhảy xuống, dù sao tuy Thiên Tuyệt chi địa chính là nơi táng thiên trong truyền thuyết, cho dù Đại La Kim Tiên nhảy vào cũng không thể sống sót trở ra, nhưng nàng ta vẫn có chút lo lắng, không thấy thi thể của Đế Lưu thì tâm luôn khó yên!

 

- Cũng được, nếu Thiên Tuyệt chi địa không chôn được ngươi, bản tiên tử cũng không có gì để nói!

 

Thanh La tiên tử thờ dài một hơi, lẩm bẩm giống như đang an ủi bản thân.

 

- Đế Lưu ở đâu?

 

- Tiện nhân lớn mật, đến lúc này vẫn còn muốn trung tâm hộ chủ sao?

 

Xa xa từng đạo tiên quang bay tới, đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế đều chạy tới, ai nấy đằng đằng sát khí.

 

Mà Thanh La tiên tử thì sắc mặt đại biến, lại lộ ra vẻ thương tiếc, oán hận quay người lại, bay tới giữa không trung, quát mắng những người đó:

 

- Đế Lưu đại nhân đã đi rồi, có Thanh La ta ở đây, các ngươi đừng hòng đuổi theo hắn.

 

Bên rìa Thiên Tuyệt chi địa, cuồng phong gào thét, nàng ta bị cuồng phong thổi cho trường bào tung bay, tóc đen tán loạn, lộ ra vẻ mặt trung thành kiên nghị!

 

....

 

Không biết là bay lên hay là hạ xuống, cũng không biết là vượt qua bao nhiêu dặm, nhưng vẫn chưa dừng lại.

 

Sau khi Phương Hành nhảy vào Thiên Tuyệt chi địa, chỉ cảm thấy tất cả cảm giác đều hỗn loạn.

 

Trong cảm giác, mình giống như là một chiếc thuyền con đi trong thác, thân bất do kỷ, nước chảy bèo trôi.

 

Trong trường hợp hỗn loạn như vậy, ngay cả hắn, cũng chỉ có thể ôm chặt Si Nhi, đóng chặt lục thức, bảo vệ bản thân.

 

Sau đó lại không biết qua bao lâu, Chung quanh dường như an tĩnh lại, hắn lại mở thần thức ra, quan sát xung quanh.

 

Vừa phóng ra thần thức, sắc mặt hắn cuối cùng cũng biến đổi!

 

Hắn hiện giờ không ngờ không phải đến đáy của đoạn nhai, mà là tới một một phương thế giới khác.

 

Mình Lúc này rõ ràng là đang ở trên một mảng nộ hải, không thấy điểm cuối, càng đáng sợ hơn là phía dưới một mảng nộ hải này không ngờ tất cả đều là máu tươi, khiến người ta sợ hãi, đó là máu tươi thật, thậm chí là mũi của Phương Hành cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

 

Trong biển máu, có vô số oan hồn đang chìm nổi, đáng sợ dị thường, khiến cho biển máu này trở thành một loại tượng trưng như tử vong, nhưng biển máu đó không chỉ đại biểu cho tử vong, còn ẩn chứa sinh cơ khó có thể diễn tả, tử tịch và sinh cơ, hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng này chính nhờ sự tồn tại của một cái biển máu này mà quấn lấy nhau, khiến Phương Hành cảm thấy giống như là kẹt trong khe hở!

 

- Ha ha ha ha, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.

 

Khi Phương Hành vừa ý thức được mình đang ở đâu, một thanh âm bỗng nhiên từ trên tự cuốn tới.

 

Thanh âm đó không biết đến từ nơi nào, như là xa cuối chân trời, nhưng sau khi truyền tới, không ngờ không hề nhỏ đi chút nào, nhất là khi nghe thấy thanh âm này, Phương Hành không ngờ chấn động cả thể xác và tinh thần, thanh âm này giống như là từ thiên linh cái trực tiếp truyền vào chứ không phải là từ hai tai!

 

- Đây là nơi quỷ quái gì thế?

 

Phương Hành cũng lắp bắp kinh hãi, cố xốc lại tinh thần, lạnh giọng quát hỏi.

 

- Ha ha ha ha... Đây là thế giới của ta, đây là Thiên Tuyệt chi địa.

 

Thanh âm đó cơ hồ là vang lên ngay sau khi Phương Hành cất tiếng hỏi.

 

- Vậy ngươi là thứ quỷ quái gì.

 

Phương Hành cau mày, ánh mắt cổ quái, xuyên qua khô lâu thần cung cố gắng nhìn về phía xa, giống như là muốn tìm được nó!

 

- Ta chính là...Đánh rắm, ngươi mới là thứ quỷ quái.

 

Tồn tại đó vừa hét lớn một tiếng, lâp tức liền mắng:

 

- Ta không phải người không phải quỷ cũng chẳng phải tiên, không phải phật không phải ma cũng không phải yêu quái, không có hồn không có phách không có nhục thân, vô tri vô giác vô sinh diệt, nằm ngoài Tam Giới, không vào ngũ hành, vũ trụ mênh mông ta tỉnh trước, tạo hóa hỗn độn do ta sinh, còn kiến như ngươi, mắt thường phàm thai, trong lòng đầy sân si, sao có thể nhận ra chân thân của ta.

 

- Chẳng lẽ ngươi là....

 

Nghe tồn tại đó nói nhiều như vậy, Phương Hành lại càng kinh hãi, giống như là ngộ ra gì đó, khiếp sợ kêu lên.

 

- Hả? Chẳng lẽ ngươi cũng có chút linh tính, đoán được chân tướng của ta.

 

Tồn tại đó cũng ngẩn ra, lâp tức mừng rỡ nói:

 

- Mau mau mau, nói ra đi.

 

- Chẳng lẽ ngươi là ngươi là con rùa con vẫn còn nằm trong trứng, cho nên bản thân cũng không biết mình là ai?

 

Phương Hành vẻ mặt khinh thường, hỏi:

 

- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi. . . Lớn mật!

 

Tồn tại đó nghe vậy, lập tức giận dữ, mà Phương Hành cũng rùng mình, muốn xem hắn liệu có vì bị chọc giận mà hiện thân hay không.

 

Nhưng rất bất ngờ, tồn tại đó căn bản không hề có ý định hiện thân, dưới cơn thịnh nộ, cả biển máu đều cuốn lên, phô thiên cái địa, trong thiên địa không ngờ xuất hiện một loại gió đen quỷ dị thổi qua biển máu, đi qua đâu, giống như cả thiên địa đều vặn vẹo, Phương Hành lại cảm thấy loại lực lượng này trực tiếp bao bọc lấy toàn thân, nhục thân này của hắn căn bản là mạnh mẽ vô biên, nhưng dưới sự giằng xé của lực lượng này, không ngờ không chống đỡ được, có một loại cảm giác sắp bị xé rách.

 

- Khổ hải vô biên, nhục thân hoành độ, tuyệt xử có sinh cơ, diệt xử thấy quang minh. . .

 

Lực lượng mênh mông cuồn cuộn trên biển máu khiến Phương Hành giật nảy mình, có một loại cảm giác không biết nên phải chống đỡ phản kích như thế nào, nhưng cũng đúng lúc này, xung quanh người hắn lại hiện lên một loại bạch mang nhàn nhạt, ẩn chứa phật lý từ bi, đột ngột xuất hiện, bao bọc lấy toàn thân hắn, gió đen và sóng dữ trên biển máu không ngờ đều bị lực lượng màu trắng này bức lui, cả người hắn vào lúc này giống như là một Phật Đà vậy, bạch quang giống như hoa sen bảo vệ hắn ở bên trong, chống đỡ gió đen và sóng dữ đang không ngừng đánh tới!

 

- Là loại lực lượng xuất hiện sau khi độ hóa oan nghiệt của Phù Đồ Thiên Giới.

 

Phương Hành kinh hãi, lập tức thở phào trong lòng.

 

Lúc hắn độ hóa yêu ma của Phù Đồ Thiên Giới, liền có loại lực lượng này bắt đầu hiện lên bên cạnh mình, giống như vực sâu lại giống như biển lớn, chỉ có điều lực lượng này tuy cường đại, nhưng hắn lại không thể thu nạp để sử dụng, bởi vậy còn cảm thấy lực lượng này có chút vô dụng, lại không ngờ rằng, trên biển máu này, loại lực lượng này lại đột ngột xuất hiện, giúp mình chống đỡ gió đen và sóng dữ trong thiên địa.

 

- Hả? Phật môn niệm lực, tiểu oa nhi ngay cả tiên mệnh cũng không có như ngươi, không ngờ cũng là Phật Đà, có quảng đại tín đồ sao?

 

Tồn tại ở sâu trong biển máu rõ ràng có chút bất ngờ, lâp tức càng giận dữ hơn, càng nhiều gió đen và sóng dữ từ sâu trong biển máu tuôn trào ra! Cũng bắt đầu có yêu ma quỷ quái vô tận giãy dụa từ trong biển máu hiện ra, vây quanh Phương Hành mà giằng xé.

 

Chúng không ngờ dùng một loại biện pháp ngu ngốc nhất, muốn xé tan niệm quanh người Phương Hành, tiêu diệt một thân bảo quang của hắn!

 

- Ê ê ê, vừa rồi chỉ đùa một chút với với ngươi thôi, việc gì phải tức giận như thế.

 

Phương Hành kinh hãi, có thể cảm giác được niệm lực chung quanh mình đang từ từ yếu đi, có thể thấy được loại lực lượng này đang không ngừng tiêu hao, mà gió den và sóng dữ trên biển máu lại giống như là vô cùng vô tận vậy, cứ tiếp tục như vậy, lúc niệm lực hao hết cũng chính là lúc nhục thân của mình trực tiếp bại lộra trong biển máu này.

 

- Ha ha, nói đùa à?

 

- Giữa người ngang hàng với nhau thì có thể đùa, nhưng kiến mà đùa với voi thì gọi là muốn chết.

 

- Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết, vậy lấy đâu ra gan mà nói đùa với ta.

 

Tồn tại đó lửa giận không giảm bớt, ngược lại gió đen sóng dữ trên biển máu càng trở nên mãnh liệt hơn, Phương Hành bị bao phủ ở bên trong, niệm lực trên người đang giảm xuống nhanh chóng, thanh thế khiến người ta trong lòng lạnh toát.

 

- Ngươi sao lại không nói đạo lý như vậy chứ.

 

Phương Hành cả kinh, vội vàng hét lên.

 

 

Bình Luận (0)
Comment