Chương 1460: Phù Đồ Thiên Giới ý
Tự dưng rơi vào một thế giới cổ quái như vậy, còn chưa làm rõ rốt cuộc là đang ở đâu, mình đang phải đối mặt với tồn tại gì, không ngờ trực tiếp chọc giận đối phương, gió đen sóng dữ phô thiên cái địa ập tới, tình thế nguy cấp.
- Ê, huynh đệ, chúng ta lại tâm sự nhé.
Phương Hành lúc này cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể hô to.
- Ha ha, ngươi ngay cả bản tôn là ai cũng không biết mà còn đòi nói chuyện à?
Nhưng tồn tại này lại không hề có ý định nói chuyển, càng đẩy tới nhiều gió đen sóng dữ hơn, Phương Hành trong lòng lạnh toát, đang thầm kêu khổ, đã đoán được rằng sau không lâu nữa, cả người mình sẽ bị gió đen sóng dữ xé nát, nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nhiên có một đạo thần quang từ sau lưng từ bay tới, trực tiếp phá tan sự bao vây của biển máu, tới trước người Phương Hành, là một đầu khô lâu cực lớn, lấp lánh thần quang phật tính, chính là khô lâu thần cung của hắn bị linh tính nào đó thôi động, chủ động há miệng ra, nuốt hắn vào trong khô lâu thần cung, sau đó đại trận chi lực vận chuyển, bảo hộ hắn ở bên trong.
- Đó là của ta, trả cho ta.
Tồn tại thần bí đó nhìn thấy khô lâu thần cung, cũng kinh hãi, lâp tức càng điên cuồng hơn, hét lên, gió đen sóng dữ càng thêm hung, chỉ có điều lúc này, khô lâu thần cung đã tỏa ra phật quang màu vàng chói mắt, trong nháy mắt bức lui tất cả biển máu, yêu ma, gió đen, quỷ quái đang tới gần, cũng bảo vệ chặt chẽ Phương Hành.
- May quá.
Phương Hành thở phào trong lòng, vội vàng đặt Si Nhi xuống, sau đó tức giận kêu to:
- Tên vương bát đản ngươi không ngờ thực sự muốn lấy mạng ta, con mẹ nó, có bản lĩnh thì hiện thân ra phân cao thấp!
- Ha ha ha ha.
Tồn tại đó điên cuồng dấy lên gió đen sóng dữ trùng kích khô lâu thần cung của Phương Hành, không ngừng lớn tiếng quát mắng, có điều tất cả đều vô dụng. Một lúc sau, hắn mơi bình tĩnh lại một chút, căm hận nói:
- Ngươi muốn gặp ta à? Được, chỉ cần ngươi có thể nói ra thân phận của ta, ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, nói đi, xem ngươi có linh tính này hay không.
Dứt lời, thanh âm giống như hát mà không phải hát, giống như ca mà không phải ca đó lại vang lên, mang theo một cỗ khí tức thần bí, quanh quẩn trên biển máu:
- Ta không phải người không phải quỷ cũng chẳng phải tiênn, không phải phật không phải ma cũng không phải yêu quái, không có hồn không có phách không có nhục thân, vô tri vô giác vô sinh diệt, nằm ngoài Tam Giới, không vào ngũ hành, vũ trụ mênh mông ta tỉnh trước, tạo hóa hỗn độn do ta sinh, có thể nói ra thân phận của ta, sẽ được thấy ta.
- Chỉ là thằng nhãi con còn chưa sinh ra chứ còn có thể là ai nữa.
Phương Hành giận dữ, hận nhất là kiểu đoán mò này, trực tiếp đáp lại một cách mỉa mai.
- Đáng giận!
Tồn tại đó lại gầm lên, gió đen sóng máu cuồn cuộn vỗ tới.
Phương Hành càng đắc ý, cố ý muốn chọc giận chọc giận.
- Nếu không đoán được chân thân của ta, ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi!
- Dù sao bản tôn cũng có thời gian, nhưng ngươi thì lại không có bao nhiêu thời gian!
Dường như tồn tại đó cũng cảm thấy nhàm chán, không ngờ thay đổi chủ ý, thu cờ cất trống, gió êm sóng lặng, mà hắn không ngờ cũng rút đi, chỉ để lại khô lâu thần cung của Phương Hành lặng lẽ bồng bềnh trên biển máu.
- Còn có thể như vậy à?
Phương Hành cũng rất kinh ngạc, yên lặng chờ một lát, phát hiện tồn tại đó dường như đã thực sự thu cờ cất trống rồi.
- Ê rùa con?
- Ê lão tiền bối?
- Không dám mặt là thằng ngu.
Gọi một lúc, tồn tại đó không ngờ vẫn kiềm chế được, không nói tiếng nào, giống như là trực tiếp biến mất vậy.
Phương Hành nhíu mày, nhìn Si Nhi nhục thân đang lạnh dần, thầm nghĩ:
- Cho dù có thể nghịch chuyển sinh tử, vậy cũng phải cách thời gian chết đi càng ngắn càng tốt, càng để lâu, khả năng nghịch chuyển sinh tử càng nhỏ, hiện tại đúng như lời người đó nói, ta đúng là không còn bao nhiêu thời giân. Vậy phải may chóng đoán ra hắn là ai mới được.
Chỉ có điều vấn đề này bắt đầu nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, lông mày càng không khỏi nhíu chặt.
Không phải người không phải quỷ cũng chẳng phải tiênn, không phải phật không phải ma cũng không phải yêu quái, không có hồn không có phách không có nhục thân, vô tri vô giác vô sinh diệt, nằm ngoài Tam Giới, không vào ngũ hành, vũ trụ mênh mông ta tỉnh trước, tạo hóa hỗn độn do ta sinh.
Cái này sao nhìn giống như phủ định tất cả khả năng, tựa hồ muốn nói mình vốn là hư vô!
Từ ý nghĩa của mặt chữ mà suy đoán, căn bản không thể đoán được hắn là ai.
Hơn nữa từ việc hắn cứ muốn Phương Hành đoán hắn là ai, mới có thể được nhìn thấy hắn, dường như cũng không phải hắn cố ý làm khó dễ, mà là quả thật như vậy, chính hắn cũng muốn nhìn thấy Phương Hành, hoặc nói muốn muốn Phương Hành nhìn thấy hắn, chỉ có điều, hắn không thể nói ra mình là ai, chỉ có thể bắt Phương Hành đoán, đây giống như có một quy củ quyết định tất cả chân lý, phải tuân thủ.
- Nó hình như là...
Cũng đúng là lúc này, Thái Hư Bảo Bảo lên tiếng.
- Mau nói đi, nó rốt cuộc là thứ gì?
Phương Hành có chút sốt ruột, cau mày hỏi.
- Ta ta không dám nói
Thái Hư Bảo Bảo vẻ mặt do dự nói:
- Nếu ta nói ra, ta sẽ nhìn thấy hắn, nhưng ngươi lại vẫn không thấy được, vậy không có sự bảo vệ của ngươi, cho nên chỉ có thể là ngươi nói ra, sau đó ta mới có thể nói ra theo ngươi.
- Cổ quái vậy à?
Phương Hành nghe thấy vậy lại nhíu chặt mặt, Thái Hư Bảo Bảo là khí linh, quả thật có khả năng cảm ứng được một số thứ.
- Vậy thì ta phải đoán rồi.
Phương Hành trầm ngâm mấy phút, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, hắn bình thường lười động não, nhưng không phải là ngu thật, lúc này nghiêm túc suy nghĩ, các loại manh mối lập tức hội tụ trong lòng, khiến trong đầu hắn dần dần bắt đầu có một đáp án, vẻ mặt lại vô cùng khiếp sợ:
- Biển máu này có chút tương tự với thức giới lúc sơ khai của ta, mà tồn tại đó, ở bên trong biển máu này cũng có bản lĩnh giống như ta ở thức giới, không chỗ nào không có, không có gì không thể điều khiển, thiên địa lấy ta làm trung tâm.
- Lúc ban đầu khi tới thế giới này, suýt nữa bị hắn xé rách, sau đó nhờ vào Phật môn niệm lực mới bảo vệ được bản thân.
- Lực lượng của hắn không ngờ giống như là không chỗ nào không có, cũng không thể chống đỡ, thần thông pháp tắc ở trước mặt hắn hết thảy đều không có hiệu quả, nhục thân mạnh mẽ ở trước mặt hắn cũng mỏng manh như tờ giấy, nhưng loại Phật môn niệm lực này lại vừa hay có thể cản được hắn, khô lâu thần cung cũng có thể cản hắn, mà hai loại lực lượng này một loại là nguyện lực của tín đồ Phật môn, một loại là bởi vì được phù đại trận gia trì.
- Mà hai loại lực lượng này, một loại là tướng khắc với nó, một loại lại đồng nguyện với nó.
- Còn nữa, khi ta mới vào một phương thế giới này, cảm giác đuổi theo không buông muốn hại ta.
Sắc mặt lạnh dần, Phương Hành đoán được một loại khả năng, chỉ theo bản năngcảm thấy có chút quá khoa trương.
- Sư phó, ngươi không phải cũng đoán được rồi cứ?
Thái Hư Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.
Phương Hành gật đầu, thấp giọng nói:
- Nếu sớm biết là thứ này, vừa rồi ta quả thật là không dám nói đùa với nó.
hai thầy trò nhìn nhau một lúc, tâm tư cũng dần dần xác định.
- Cho dù là hắn thì sao.
- Do sánh với ta, hắn chỉ có thể xem như là lão nhị thôi.
Phương Hành quay đầu nhìn về phía biển máu, hít sâu một hơi, cao giọng hét lớn.
- Hiện thân đi, phù!
Mà Thái Hư Bảo Bảo thì nhỏ giọng nói khẽ:
- Trời ạ.
Một câu thoạt nhìn thì không có gì thần kỳ, nhưng sau khi vang lên trên biển máu, lại đột nhiên dẫn phát sóng dữ ngập trời, gió cuốn mây tan, thiên địa biến sắc, sâu trong biển máu có một thanh âm phá lên cười, tiếng cười càng lúc càng vang, khắp cả thiên địa không ngờ đều là thanh âm của nó, sau đó, biển máu bắt đầu tách ra hai bên, giống như vén rèm, từng chút để lộ ra chân tướng, mà thanh âm của tồn tại kia cũng đồng thời vang lên:
- Hay hay, ngươi quả nhiên có thể đoán được ta là ai!
Phương Hành vẻ mặt ngưng trọng, biết mình đã đoán đúng.
Hắn cũng cuối cùng biết được mình là một mực cảm ứng tới ai.
Phù thiên ý!
Trên thực tế, đáp án này cũng không khó đoán, khó là khó cho dù đoán được, Phương Hành cũng không dám quá chắc chắc.
Trừ phù thiên ý, còn có ai có thể ở Thiên Tuyệt chi địa này?
Trừ phù thiên ý, còn có lửa giận của ai có thể trực tiếp dẫn phát thiên tượng biến ảo?
Trừ phù thiên ý, lại có ai có thể nhảy ra khỏi Tam Giới, không ở trong ngũ hành?
Hoặc là nói, trừ phù thiên ý, còn ai có thể phớt lờ thần thông tu vi của Phương Hành, trực tiếp uy hiếp hắn?
Nó vốn là thiên đạo, tất cả lực lượng đều bắt nguyền từ nó!
Mà lực lượng duy nhất có thể chống đỡ được thiên đạo, chính là nguyện lực nhân gian.
Loại nguyện lực này, Phương Hành sở dĩ không thể luyện hóa, bởi vì nó vốn không phải là của hắn, đó là nguyện lực sau khi độ hóa oan nghiệt, sinh linh nhân gian hồi quy, được người trong Phật môn gọi là nguyện lực, được đạo gia gọi là"Hương hỏa", lực lượng đó sẽ che chở Phương Hành, lại không bị Phương Hành luyện hóa, hơn nữa không chỉ Phương Hành không thể luyện hóa, ngay cả thiên ý cũng không thể luyện hóa loại lực lượng này, chỉ có thể ma diệt mà thôi!
Về phần phù đại trận vì sao ngược lại có thể chống đỡ được lực lượng của hắn, đó là một suy đoán trong lòng Phương Hành.
Biển máu tách ra, liền để lộ một đại địa kỳ dị, vị trí khô lâu thần cung của Phương Hành không thay đổi, nhưng tất cả chung quanh giống như là tới gần hắn cực nhanh, sau đó ở trước mặt Phương Hành, xuất hiện một tiểu đảo quỷ dị, chuẩn xác mà nói, không phải tiểu đảo, mà là một gốc thực vật lạ, cắm rễ sâu vào trong biển máu, thân cây vặn vẹo, bên trên lại có một văn tự trải rộng khắp thân cây, cành khô như kiếm, đâm lên thương khung, trên gốc đại thụ ngay cả một chiếc lá cũng không có, chỉ là ở trên ngọn cây, mọc ra mấy quả khô quắt, tạo cho người ta một loại cảm giác tịch diệt xa xăm.
Chương 1461: Ngươi đang sợ ta?
Thiên ý vốn không nên là bộ dạng này.
Tuy Phương Hành chưa bao giờ nhìn thấy thiên ý. Nhưng theo hắn, thiên ý là tồn tại cao cao tại thượng, hư vô mờ mịt. Nó không có hình cũng không có tích, quả thật phù là loại trạng thái không phải người, quỷ, thần, tiên, phật, ma, yêu quái, không có hồn phách nhục thân, cũng quả thật không thuộc Tam Giới, không vào ngũ hành, chính xác mà nói, đó chỉ là một loại lực lượng, hoặc là ý chí, không thể nắm bắt, hơi giống như Thái Hư Bảo Bảo ở trạng thái tiên kính, mà thiên ý trước mắt này, lại cụ thể hơn xa ý liệu của Phương Hành, Phù thiên ý không ngờ chỉ là một quái thụ (cái cây kỳ quái), sinh trưởng trong biển máu!
Mấu chốt là trông còn rất khó coi.
Một chút tiên khí cũng không có, còn không bằng những cổ mộc thành tinh che trời.
- Sinh linh, đã thấy chân thân của ta, vì sao dám không quỳ bái?
Quái thụ rung cành, phát ra một loại thanh âm thần thánh lạnh lùng, quát Phương Hành.
Thật ra Phương Hành quả thật thiếu chút nữa thì hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống rồi, dù sao khi cái cây này lên tiếng với mình, loại cảm giác đó thực sự khó có thể hình dung, giống như có một loại uy nghiêm cường đại từ trên trời giáng xuống, ép vào trong lòng mình, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ lạy, giống như một người bình thường nhìn về phía đế vương, cảm thấy hắn cũng chỉ như vậy mà thôi, nhưng khi đế vương chấn ra một thân hoàng uy, lại có thể khiến người thường đó cảm giác được một loại hoàng uy phô thiên cái địa, tâm hồn chấn động, không dám nhìn thẳng.
Chỉ có điều, dù sao Phương Hành cũng chính là Phương Hành, chỉ hơi hoảng hốt một thoáng, gan lại to ra, vốn đã cảm thấy quái thụ này rõ xấu, lúc này sau khi bỏ đi vòng sáng thần bí đó đã vô thức càng khinh thường nó hơn.
- Bái ngươi có lợi ích gì không, vì sao phải bái?
Phương Hành tỉnh táo lại, đi tới cửa khô lâu thần cung, hỏi.
- Ha ha, lợi ích à?
Quái thụ không giận, ngược lại bật cười, thanh âm nặng nề:
- Bản tôn có thể nhìn thấy tất cả sinh linh trong Phù thiên, tất nhiên cũng bao gồm cả ngươi, tất nhiên biết ngươi vì sao xuống đây. Ha ha, nha đầu đó thời gian chết đi càng lâu, khả năng ngươi có thể cứu lại nàng ta cũng càng thấp, đợi cho thất khiếu đều lạnh, hồn phi cửu thiên, ha ha.
- Hả?
Phương Hành nghe vậy liền kinh hãi, sắc mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc, vội hỏi:
- Ngươi có thể cứu nàng ta không?
- Ha ha ha ha, nghịch chuyển sinh tử, tái sinh tạo hóa, đó là lực lượng cấm kỵ, ai có thể làm được chứ?
Quái thụ hét lớn, Phương Hành nghe mà sầm mặt, lại bất ngờ nghe hắn nói tiếp:
- Cũng chỉ có ta, ta vốn là thiên đạo, ta vốn là hỗn độn, ta vốn là tạo hóa, vạn thiên sinh linh đều vì ta mà sinh, vạn thiên sinh linh đều vì ta mà diệt, đại sự sinh tử ở trong mắt sinh linh các ngươi chính là kiếp số, nhưng đối với ta mà nói, đó chỉ là hai mặt âm dương, ngửa tay hay lật tay, có gì đáng nói đâu.
- Mẹ nó, tên hỗn đản này tinh vi quá.
Phương Hành ngây ra một thoáng, căm giận mắng to, trên mặt lại lộ ra vẻ mừng như điên:
- Thật chứ?
- Ta có quả tạo hóa, ban thưởng cho nàng ta một quả, nặn lại tạo hóa, tụ lại thần hồn, dễ như trở bàn tay!
- Loại quả này à?
Phương Hành ngẩn ra, lập tức ngưng thần nhìn về phía mấy trái cây khô quắt bên trên quái thụ, càng nhìn càng kinh hãi, quả đó chỉ to bằng quả lựu, đen đen tóp teo, bề ngoài thoạt nhìn như đã chết héo, nhưng cũng không biết vì sao, tập trung tinh lực nhìn về phía nó, lại càng lúc càng cảm thấy quả đó dưới bề ngoài tĩnh lặng, không ngờ ẩn chứa sinh cơ mãnh liệt, thậm chí không chỉ là sinh cơ, đó là một loại lực lượng thần bí cường thịnh vô cùng.
- Tiên mệnh?
Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo đồng thanh kêu lên, hai người đã nhìn ra manh mối.
Quái thụ từ Phù thiên ý hóa thành, cắm rễ trong biển máu, mà trên quái thụ, không ngờ chính là tiên mệnh!
Ít nhất trong quả đó cũng ẩn chứa lực lượng của tiên mệnh!
Cũng may Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo đều từng thấy tiên mệnh, nếu không căn bản không thể nhận ra được!
- Ha ha ha ha, các ngươi cũng biết hàng đấy, không sai, những quả này chính là tiên mệnh trong miệng sinh linh các ngươi.
Quái thụ cười to, lộ ra vẻ đắc ý càn rỡ.
- Có tiên mệnh là tốt rồi, ta giờ quỳ trước ngươi ngay.
Phương Hành tuyệt không do dự, lập tức quỳ xuống.
Quái thụ lại ngây ra một thoáng, kêu lên:
- Ê ê, đừng gấp, ta đâu có nói quỳ xuống thì nhất định sẽ cho ngươi tiên mệnh.
- Mẹ kiếp, thế ngươi bảo ta quỳ làm gì.
Phương Hành cũng ngẩn ra, sau đó dừng thế quỳ, nhảy dựng lên mắng to.
- Ngươi chính là sinh linh, coi trời là cha, coi đất là mẹ, nhìn thấy bản tôn, lại há có thể không bái?
Phù thiên ý đó dường như cũng có chút mơ hồ, hắn cũng không biết sao lại thành Phương Hành quỳ xuống thì mình phải cho tiên mệnh, hiện tại cũng chỉ đành giải thích, nhằm duy trì sự uy nghiêm của mình, nhưng rõ ràng thanh âm của mình cũng không được tự tin cho lắm.
- Vương bát đản, ta sao chưa từng nghe qua là thiên ý còn biết nói dối nhỉ?
Phương Hành cũng tức giận đến, không nhịn được mắng.
- Bản tôn không nói dối!
Quái thụ đó gầm lên:
- Bản tôn vốn là thiên thiên tại thượng, một đạo ý chí của thiên địa, hư vô mờ mịt vô tri vô giác, chỉ là bị người ta hãm hại, biến thành bộ dạng này, không ngờ cũng có vài phần tương tự với sinh linh, nhưng bản tôn dù sao cũng vẫn là vâng chịu thiên đạo mà sinh ra, không biết nói dối.
- Vậy ngươi rốt cuộc là như thế nào mới cho ta tiên mệnh?
Phương Hành cau mày, trực tiếp cắt ngang lời hắn.
- Ngươi muốn tiên mệnh?
Quái thụ cũng trầm mặc một phen, dường như đang do dự, qua mấy giây, thanh âm của nó mới nặng nề vang lên:
- Được, ta có thể cho ngươi tiên mệnh, giúp ngươi nghịch chuyển sinh tử cho nha đầu đó, nhưng ngươi cần lấy thứ trên người ra để đổi.
- Cái gì?
Phương Hành thầm nghĩ: nếu hắn dám nói bảo ta lấy mạng của mình ra đổi lấy mạng của nha đầu này, ta lập tức chửi hắn ngay.
Có điều, một màn máu chó như vậy không xuất hiện, trên người quái thụ đột nhiên có từng đạo tinh mang bắn ra, cuối cùng hóa thành bộ dạng của một con mắt, bồng bềnh trên ngọn cây, sau đó nhìn tới, thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm và khí phách không thể hoài nghi, vang vọng ở trong đáy lòng Phương Hành:
- Lấy đại trận đó ra để đổi.
- Phù đại trận?
Phương Hành cũng lắp bắp kinh hãi, ánh mắt lập tức thay đổi.
Hắn không ngờ, ý chí của Phù Thiên này lại coi trọng đại trận trong khô lâu thần cung.
Không do dự, hắn trực tiếp nói:
- Đại trận này không phải của ta.
- Đương nhiên không phải của ngươi, đó là của ta.
Thanh âm của Quái thụ rất nhanh liền vang lên, mang theo hận ý rất sâu:
- Năm đó chính là đám tặc ngốc đó cướp nó đi từ trên người ta, đại trận bọn họ luyện thành vốn chính là một bộ phận của bản tôn, nếu không phải bị mất đi, khiến cho lực lượng hiện tại của ta còn không tới ba thành, ai có thể trấn ta ở đây, ai có thể cản ta quy thiên?
- Của ngươi?
Phương Hành không nhịn được mà giật mình, trên thực tế hắn đã sớm cảm giác được, Phù đại trận này có chút tương tự với ý chí của Phù Thiên, giống như là căn nguyên tương thông, chỉ có điều việc này thật sự quá mức kinh người, chính hắn cũng không dám nghĩ theo phương diện này.
- Tất nhiên là của ta rồi.
Quái thị gầm lên:
- Trả cho ta đại trận đó, để báo đáp, bản tôn sẽ cho phép ngươi sống sót rời khỏi đây, cũng sẽ giúp ngươi khiến nha đầu kia sống lại, thậm chí khi ta đột phá phong trấn, quay về thiên ngoại, ta có thể thể cho ngươi lập đạo ở Phù Thiên này, có sự che chở của ta, ngươi sẽ mọi việc đều thuận lợi, trở thành Tiên Vương mới, tương thông với tuổi thọ của ta, trường sinh bất hủ.
Thanh âm này chấn cho màng tai đau nhói, sắc mặt Phương Hành sâu kín trầm.
- Dường như là một vụ mua bán có lời.
Ngay cả Thái Hư Bảo Bảo cũng không nhịn được nói:
- Với bản tính của hắn chắc sẽ không nói dối đâu.
- Vụ mua bán này dường như rất có lời, nhưng ta luôn cảm thấy.
Nhưng lúc này, Phương Hành không ngờ lại do dự, hắn giống như phát hiện ra điểm đáng ngờ, nhưng vẫn chưa chắc chắn, cau mày quan sát mỗi một cành cây, thậm chí là mỗi một đoạn vỏ cây của quái thụ đó, không lên tiếng trả lời. Quan sát một lúc, mới không nhịn được hồi đáp:
- Ta luôn cảm thấy, hình như có thể lấy Phù đại trận ra trao đổi thứ có lợi hơn.
- Có lợi hơn?
Thái Hư Bảo Bảo ngây ra, không biết Phương Hành đang ám chỉ điều gì.
Mà Phương Hành thì nhìn chằm chằm quái thụ đó, lẩm bẩm phỏng đoán:
- Với bản tính của Phù thiên ý này tất nhiên sẽ không nói dối, thiên địa ý chí vốn sẽ không nói dối, nhưng ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, giống sinh linh hơn là thiên địa ý chí, vốn thiên địa ý chí là vô hình, nhưng hắn lại thật sự tồn tại, có thể cam đoan điều gì chứ.
- Huống hồ cho dù hắn không nói dối, nhưng rõ ràng sẽ giấu diếm một số chuyện.
Khi Phương Hành nói đến cuối cùng, thanh âm càng lúc càng xa, đã trực tiếp hỏi quái thụ đó.
- Giấu diếm? Bản tôn sao phải giấu diếm ngươi?
Quái thụ đó rõ ràng có chút hoang mang, lên tiếng bác bỏ, nhưng càng để lộ sự chột dạ của hắn.
- Nếu không phải giấu diếm, vậy ngươi nói đi, sao ta vừa vào thiên địa này ngươi liền muốn giết ta?
- Vì sao ta vừa vào biển máu, ngươi lại thôi động tất cả lực lượng muốn giết ta?
- Vì sao sau khi chúng ta gặp mặt, ngươi không hề nhắc tới một chữ giết nữa mà chuẩn bị trao đổi với ta.
Phương Hành liên tục hỏi ra mấy vấn đề, hai tay chống nhanh, rất có tư thế cả vú lấp miệng em.
- Ta ta.
Quái thụ sau khi bị hắn liên tục hỏi mấy câu, cành lá lao xao, dường như có chút điên cuồng, hắn không muốn trả lời mấy vấn đề này, muốn lừa gạt Phương Hành, nhưng lại không cam lòng nói dối, bởi vậy mà toàn bộ thần trí, đều trở nên chút hỗn loạn.
Mà thấy bộ dạng này của hắn, Phương Hành càng xác nhận vấn đề nào đó, đột nhiên bước ra khỏi khô lâu thần cung!
Hắn không ngờ trực tiếp đi vào biển máu, tới gần quái thụ đó, trong hai mắt, tinh quang lấp lánh.
- Đó là bởi vì ngươi đang sợ ta!