Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 334 - Chương 1462: Thái Thượng Tự Tại Kinh

Unknown

 

Chương 1462: Thái Thượng Tự Tại kinh

 

- Trời đất, nói đùa hơi quá rồi đấy.

 

Một câu này của Phương Hành quả thực khiến Thái Hư Bảo Bảo cũng khó có thể lý giải, đó đường đường là Phù thiên ý, tồn tại chí cao vô thượng, không biết có bao nhiêu người, thậm chí là Thái Ất thượng tiên cũng không cảm giác được loại tồn tại này, bởi vì cảnh giới quá thấp, mà hiện giờ, bọn họ tận mắt nhìn thấy, cũng đối thoại với nó, đại khái có thể quy về cảnh ngộ ly kỳ của bọn họ, nhưng Phương Hành không ngờ ngông cuồng như vậy, đối mặt với thiên ý, lại còn nói đối phương sợ mình, quả thực giống như con kiến đang khinh bỉ con voi vậy!

 

Nhưng Phương Hành rõ ràng không hề có ý nói đùa!

 

Hắn không ngờ trực tiếp ra khỏi khô lâu thần cung, đứng trong biển máu, ánh mắt nhìn thẳng vào quái thụ đó!

 

- Ngươi nói ta sợ ngươi? Ngươi nói ta sợ ngươi?

 

Quái thụ lúc này, cũng giống như đã trở nên điên cuồng, cành lá xôn xao, thanh âm hoảng hốt, gầm lên:

 

- Bản tôn không sợ ngươi, bản tôn sao lại sợ con kiến như ngươi chứ, bản tôn là hận, bản tôn là hận, bản tôn là hận thấu xương nhất mạch các ngươi.

 

Ầm!

 

Bên trong tiếng hét phẫn hận, gió đen và sóng dữ ngập trời cuốn lên, giống như phô thiên cái địa đập tới, đáng sợ dị thường, mà Phương Hành đứng trên biển máu, có một loại cảm giác bé nhỏ, thanh âm phẫn nộ của quái thụ đó lại dẫn theo từng đạo lôi điện màu máu, tràn ngập trong thiên địa!

 

- Ta vốn cao cao tại thượng, vĩnh viễn ở ngoài Tam Giới, thoát khỏi ngũ hành, chưởng ngự vận chuyển vạn vật, vĩnh viễn hưởng an tĩnh tự tại, thế nhưng không ngờ bị các ngươi tính kế, khiến bản tôn tư ngũ phân liệt, lực lượng đại giảm, cuối cùng ở lại đây, không ngờ cũng bị cường hành trấn áp, hóa thành sinh linh, ngươi có biết loại cảm giác này không? Cái này giống như là con voi hóa thành con kiến, thượng tiên hóa thành phàm nhân vậy.

 

- Đường đường là thiên đạo, không ngờ bị người ta phong cấm, ở lại nơi này sinh tử bất an.

 

- Bọn họ nói thì thật dễ nghe, ba ngàn năm đại tế một lần, cung cấp mười vạn huyết nhục cho ta hưởng dụng, bình ổn lửa giận của bản tôn.

 

- Nhưng con kiến các ngươi mà nuôi được bản tôn à.

 

- Bản tôn muốn thoát khỏi trói buộc, trở về thượng thanh.

 

- Thời vận đã đến, bản tôn nhìn thấy ngươi và một bộ phận căn nguyên từng bị người ta lấy đi quay về, chỉ cần cầm lại bộ phận căn nguyên đó, bản tôn có thể hồi phục một bộ phận lực lượng, thoát ra khỏi sự trói buộc, về lại thượng thanh, nhưng ngươi lại chính là người đó!

 

Tiếng hét phẫn nộ của quái thụ quả thực đáng sợ như thiên địa đại biến, ở thế giới một cái biển máu này giống như dẫn dụ sóng thần cực lớn, hận không thể cuốn trôi cả thế giới, mà Phương Hành ở trong biển máu này, cả người giống như một con muỗi tung cánh bay đi, quả thực là bé nhỏ không đáng kể, dường như chỉ tùy tiện một chút lực lượng đều có thể tiêu diệt, xé nát hắn. Hắn cũng chỉ có thể ra sức bước về phía trước, tùy ý để nguyện lực còn lại che chở cho mình, không bị lực lượng này xé nát!

 

- Bản tôn không để lời tiên đoán trở thành sự thật đâu.

 

- Bản tôn muốn xé xác ngươi, bản tôn muốn đoạt lại căn nguyên thuộc về ta, rồi về lại Thanh Hoá thiên.

 

Dưới lực lượng đáng sợ này, cho dù Đại La Kim Tiên cũng tâm thần thất thủ, nhưng Phương Hành lúc này lại càng kiên định suy đoán của mình, ngược lại còn tiến về phía trước, ánh mắt chỉ nhìn một chỗ.

 

Thiên kinh văn đó.

 

Thiên kinh văn khắc trên thân quái thụ!

 

Từ lúc đầu tiên nhìn thấy quái thụ, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của thiên kinh văn đó, lúc đầu vẫn không để ý lắm, nhưng về sau phát hiện quái thụ che che giấu giấu, lại càng khiến hắn nghi ngờ, bởi vậy liền nói thẳng ra là quái thụ đó đang sợ mình, không ngờ quái thụ đó thật sự nổi giận, khiến cho Phương Hành càng xác định, hắn là sợ mình thật.

 

Mà nguyên nhân sợ mình là ở đâu?

 

Phương Hành dùng hết tâm tư, cực lực quan sát toàn thân nó, một tấc cũng không bỏ qua, sau đó cuối cùng cũng tìm được quan khiếu!

 

Bất kể là từ trong lời nói của quái thụ hay là từ tình cảnh hiện tại của nó cho thấy, đều không khó phán đoán ra cảnh ngộ hiện giờ của nó, đó chính là, thiên đạo ý chí vốn cao cao tại thượng, chưởng ngự tất cả, cuối cùng lại bị người ta lừa.

 

Khiến cho tứ phân ngũ liệt, một bộ phận bị Phật môn lấy đi, hóa thành Phù đại trận, một bộ phận bị cầm tù ở đây, còn lại bị bao nhiêu người kéo đi thì không biết!

 

Mà bộ phận thiên ý bị giam ở đây, cũng không phải tùy tiện giam cầm được, thiên ý vô hình, tất nhiên không thể giam cầm, mà phương pháp ứng đối của những người đó cũng rất đơn giản, không ngờ là dùng một thiên kinh văn hóa nó từ vô hình thành hữu hình, sau đó vây ở biển máu này, cứ cách ba ngàn năm lại đại tế một lần, nhằm bình ổn lửa giận của hắn, dựa theo suy đoán của Phương Hành, chắc đây chỉ là lý do ngoài mặt, cái gọi là bình ổn lửa giận là giả, mượn dùng lực lượng căn nguyên của nó, lấy mười vạn Tán tiên làm mồi, kết xuất ra tiên mệnh mới là thật?

 

Hắn bước lên đón lửa giận của Phù thiên ý.

 

- Phù thiên ý gì chứ, ta thấy ngươi chỉ là một vật thí nghiệm thất bại mà thôi?

 

- Hoặc là nói, ngươi là một con gà mái đẻ trứng?

 

Sóng dữ vô tận của quái thụ ập về phía Phương Hành, nó sở dĩ dẫn tới gần Phương Hành, chính là vì Phù thiên ý trong khô lâu thần cung của Phương Hành, nó muốn lấy lại căn nguyên của mình, nhưng làm như vậy, cũng chính là đang mạo hiểm, nó biết không thể để Phương Hành tới gần mình, nếu không mình sẽ không được mà mất, bởi vậy lúc này nó liều mạng muốn trực tiếp xé nát Phương Hành, khi hắn tới gần mình, khiến hắn triệt để tiêu vong, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến lời tiên đoán đáng sợ kia không trở thành sự thật!

 

Sóng máu ập xuống đầu Phương Hành, quả thực chính là một lồng giam thiên địa, khiến người ta không thể khơi dậy lòng phản kháng, Phương Hành ở dưới sóng to càng giống như một con muỗi, thân bất do kỷ, tùy thời đều sẽ bị sóng to hất đi.

 

Nếu là bình thường, Phương Hành đã sớm trốn vào trong khô lâu thần cung rồi, nhưng lúc này, không ngờ gan lại to tới thần kỳ, trực tiếp lao về phía quái thụ, trong ánh mắt nhìn chằm chằm thiên kinh văn đó đã ánh ra tia sáng!

 

- Thì ra là thế!

 

Hắn cuối cùng cũng nhìn ra bản chất của thiên kinh văn đó!

 

Thiên kinh văn đó chỉ khắc vào nơi đó, hóa thiên ý thành tồn tại như sinh linh, mà hắn lúc trước có thể đảm bảo, tuyệt đối chưa nhìn thấy thiên kinh văn này, nhưng lần đầu nhìn thấy vẫn có một loại cảm giác quen thuộc, mà hiện giờ, theo hắn càng nhìn kỹ, đọc được một số văn tự trên đó, lập tức liền có một loại ý cộng hưởng trên thần hồn, giống như những năm trẻ tuổi khổ sở cầu đạo, cuối cùng ngẫu nhiên nhìn thấy đáp án mà mình mãi chưa giải được.

 

Cho dù chưa thấy rõ đáp án đó là bộ dáng gì, nhưng chỉ vài chữ thôi đã kết luận đó là thật!

 

- Thái thượng Đệ Cửu kinh!

 

Phương Hành đột nhiên hét lớn, thanh âm như sấm, xuyên qua biển máu.

 

Cũng vào chớp mắt này, biển máu đang cuồng bạo dường như an tĩnh lại, thời gian bên trong biển máu cũng ngưng kết, sau đó vẻ phẫn nộ mãnh liệt liền biến thành vẻ ai oán, thậm chí mang theo một cỗ cảm giác run rẩy.

 

- Đã bị hắn gọi ra rồi.

 

Quái thụ đó quả thực giống như bị người ta gõ một gậy vào đầu, hoặc giống như người nhát gan nghe thấy tiếng quỷ khóc, khiến cho hắn liều mạng hét lên, phát động gió đen và sóng dữ, muốn dùng hết sức xé rách Phương Hành thành từng mảnh, ít nhất cũng phải bức hắn quay về khô lâu thần cung, không cho hắn thấy rõ thiên kinh văn đó.

 

Lúc này, nguyện lực quanh người Phương Hành đã tiêu hao rất nhanh.

 

Nhưng hắn đã quyết định chủ ý, hạ quyết tâm, không ngờ từng bước kiên trì tiến về phía trước, cẩn thận đọc kinh văn trên cây!

 

Ở thế giới biển máu này hắn không thể trực tiếp dùng thần thức để quét, chỉ có thể nhìn bằng mắt thường!

 

Hắn biết đây là bởi vì thiên địa quy tắc đều bị quái thụ này thay đổi, chỉ còn lại một pháp tắc đơn giản nhất!

 

Đó chính là nhìn, nghe, đọc!

 

Nhìn kỹ từng chữ, sau đó tương liên với nội tình nào đó ở sâu trong thức hải của mình, sinh ra cộng hưởng, lĩnh ngộ từng chút một, cởi bỏ một số hoang mang trong lòng hắn, giống như là người bị ném vào bao tải, lúc này dây thừng trên đỉnh đầu đang được cởi bỏ, một thế giới cực lớn mà hoa mỹ đang từ từ hiện ra ở trước mắt hắn.

 

- Thiên kinh văn này quả nhiên là kinh văn của Thái Thượng nhất mạch.

 

- Mà nội dung ghi chép là.

 

- Từ suy đoán, tên của nó không khó đoán ra.

 

Lúc này, nguyện lực quanh người Phương Hành đã còn lại không được bao nhiêu, Phương Hành cũng cơ hồ là sắp xông tới trước mặt quái thụ, biển máu vô tận ở chung quanh cơ hồ trực tiếp vỗ lên người hắn, khiến nhục thân của hắn huyết nhục mơ hồ, một chút nguyện lực còn sót lại sau khi bị tiêu hao nốt, hắn sẽ rơi vào kết cục tan xương nát thịt, thần hồn ma diệt, hơn nữa lúc này, hắn đã tuyệt đối không thể trở lại trong khô lâu thần cung, nếu nói đây là một ván bài thì Phương Hành lúc này rõ ràng đã thua sạch.

 

- Ha ha ha ha, cuối cùng vẫn là ta thắng.

 

Ngay cả quái thụ đó lúc này cũng cười to, ý thái điên cuồng.

 

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Hành đã vượt qua một ngọn sống cuối cùng, nhẹ nhàng ra cái tên đó.

 

- Thái Thượng Tự Tại kinh!

 

Ầm!

 

Lúc tiếng hét này của hắn vang ra khỏi miệng, trên quái thụ, kinh văn đột nhiên tỏa ra ánh sáng, loại kim mang chói mắt này cơ hồ chiếu sáng cả thế giới, cũng trong nháy mắt kim mang này sáng lên, quái thụ đột nhiên liều mạng giãy dụa, giống như rơi vào trong sự thống khổ vô tận, lớn tiếng gào thét, thế giới biển máu cũng dường như mất đi lực lượng khống chế, sóng dữ và gió đen đang ập về phía Phương Hành vào một thoáng này cũng dừng lại.

 

- Ta đã nói là có phương pháp có lợi hơn à!

 

Mà Phương Hành lúc này cũng mặt mày tươi cười, đi tới trước người quái thụ, cười quái dị nói:

 

- Đó là ăn cướp! Giao tiên mệnh ra đây!

 

 

Bình Luận (0)
Comment