Chương 1463: Tiên mệnh?
Cuộc đời này đã đánh cướp vô số lần, nhưng đánh cướp hóa thân của thiên ý thì vẫn là lần đầu tiên!
Rõ ràng bản thân Phương Hành cũng cảm thấy rất mới mẻ, mà quái thụ từ Phù thiên ý biến thành rõ ràng cũng nóng mắt, liều mạng gào thét, cành cây rung loạn, giống như từng mũi tên nhọn bắn lên người Phương Hành, nhưng lúc này Phương Hành tuyệt không sợ hãi, thậm chí cũng không phòng ngự, mà là trực tiếp nhìn về phía kinh văn trên quái thụ, đọc ra từng câu từng chữ, hắn càng đọc càng nhanh, thanh âm quanh quẩn trong thiên địa, trên quái thụ, kim quang càng chói mắt, mà quái thụ đó cũng theo kim quang lấp lánh mà giống như phải chịu thống khổ, bi ai tru lên.
Phương Hành đoán không sai, quái thụ này quả nhiên rất sợ hắn!
Mà nguyên nhân sợ hắn chính là ở kinh văn này.
Kinh văn tên là Thái Thượng Tự Tại kinh, chính là thiên thứ chín trong Thái Thượng Cửu Kinh, cũng là một thiên cuối cùng.
Phương Hành chưa nghiên cứu sâu một thiên kinh văn này, nhưng đã mơ hồ biết được bản chất của nó!
Chính là một thiên kinh văn này, trấn Phù thiên ý, bắt nó từ thiên ý vô hình tối cao tối thượng hóa thành quái thụ cắm rễ trong biển máu này, lại thông qua mỗi ba ngàn năm đại tế một lần, giao cho huyết nhục, lợi dụng thiên tính của nó, kết thành tiên mệnh.
Phương Hành là truyền nhân chính nhi bát kinh của Thái Thượng đạo, hắn đã tu xong tám kinh văn trước, thân phận di đồ của Thái Thượng đạo này cũng đã được xác định, bởi vậy một thiên kinh văn này cũng thuộc về hắn, thậm chí, một thiên kinh văn này ở đây, không chỉ là vì để trấn áp Phù thiên ý, còn là chờ Thái Thượng di đồ hắn tới, mà bất kể là Thanh Huyền thiên ý, hay là Phù thiên ý, rõ ràng đều cảm ứng được thân phận này của hắn, cho nên bọn họ theo bản năng liền bài xích hắn, đây cũng là nguyên nhân Phương Hành liên tục hai lần bị thiên ý tập kích!
Khác chăng là, Phù thiên ý này tứ phân ngũ liệt, vô cùng nhỏ yếu, dù sao cũng đã hóa thành tồn tại cùng loại với sinh linh, bởi vậy so với thiên ý khác thì có thêm mấy phần linh tính, thiên ý khác chỉ là một loại giống như thiên địa pháp lý, chỉ có Phù thiên ý trên một mức độ nào đó mà nói thì hắn thậm chí đã có thể xem như đã hóa thành sinh linh, có cảm xúc mà sinh linh mới có.
Nguyên nhân là ở đây, thiên ý khác chỉ biết theo bản năng bài xích Phương Hành, mà hắn lại hận Phương Hành, cũng sợ Phương Hành.
Hắn ở trên người Phương Hành cảm nhận được khí tức căn nguyên của thiên kinh văn đó, biết hắn chính là người trong lời tiên đoán.
Đương nhiên, Phương Hành lúc này có thể tưởng tượng được cái gì tiên đoán với không tiên đoán, cho dù biết cũng không muốn để ý tới, hắn biết trong lời tiên đoán của Đại Tiên giới này, mình là dạng tồn tại gì, hiện tại hắn chỉ là một lòng muốn kiếm lấy lợi ích của Thái Thượng đạo, chứ tuyệt không muốn lãnh trách nhiệm mà Thái Thượng đạo giao cho mình, lúc này thấy quả nhiên tất cả như mình sở liệu, sau khi nắm giữ sơ qua Thái Thượng Đệ Cửu kinh, Phù thiên ý quả nhiên sợ mình, cảm thấy nhất thời hưng phấn không thôi, quả thực có một loại cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười dài!
Kinh văn đó bản thân chính là tồn tại trấn áp Phù thiên ý, tụng kinh văn liền có thể chế phục thiên ý này!
Cũng là Phù thiên ý này xui xẻo, nếu hắn trước khi Phương Hành nắm giữ được thiên kinh văn đó mà đoạt được một bộ phận căn nguyên trong khô lâu thần cung, như vậy hắn có thể thoát khỏi trói buộc, phản sát Phương Hành, nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm một bước, vẫn bị Phương Hành phát hiện chân tướng mà mình luôn giấu diếm, khống chế nó, đương nhiên, so với nói là bại bởi Phương Hành, chẳng thà nói là nó thua Thái Thượng đạo thống vạn năm trước, những lão bất tử này đã sớm tính kế rõ ràng, khiến nó không có cơ hội phản kháng!
Lời tiên đoán đó, so với nói nó là lời tiên đoán, chẳng thà nói đó căn bản chính là một kế hoạch!
Mà hiện tại, tất cả đều tiến triển dựa theo kế hoạch, không sai chút nào.
- Ta hận, ta hận, ta hận.
Phù quái thụ liều mạng gầm lên, cuối cùng thanh âm vẫn nhỏ đi, khóc tu tu.
Đường đường là thiên ý biến thành, không ngờ lúc này lại khóc.
Hơn nữa khóc rất thương tâm, cũng rất uất nghẹn!
- Ngươi nhìn ngươi kìa.
Nghe tiếng khóc này, ngay cả Phương Hành cũng biến sắc, mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Ta đánh cướp nhiều người như vậy, vẫn chưa thấy ai khóc cả. Không phải chứ cướp mấy tiên mệnh của ngươi thôi sao? Đừng khóc, người khác không biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi
- Ngươi vốn là đang khi dễ ta, tất cả mọi người của Thái Thượng đạo các ngươi đều khi dễ ta.
Phù quái thụ khóc càng thương tâm, cành lá rung rung:
- Người ta vốn là thiên ý, cao cao tại thượng, vô tri vô giác, nhìn xuống vạn vật sinh diệt, chưởng ngự thiên địa chí lý, chính là bị Thái Thượng đạo các ngươi nghĩ ra chủ ý xấu, liên hợp với Phật môn đạo gia kéo ta xuống phàm trần, tứ phân ngũ liệt, đoạt đi vô số lực lượng căn nguyên của ta, căn nguyên còn lại thì bị các ngươi nhốt ở nơi này, một thiên kinh văn hại ta cả vạn năm, hiện giờ vất vả lắm mới tưởng rằng sắp qua rồi, những lão bất tử đó cũng đã chết rồi, trời lại đưa ngươi tới.
- Ặc, yên tâm đi, ta khác với bọn họ.
Phương Hành cũng có chút không biết nói gì, đành phải miễn cưỡng lên tiếng khuyên nhủ.
- Hả? Khác á? Khác thế nào?
Phù quái thụ vừa nghe vậy, lại vui mừng quá đỗi, vội vàng hỏi :
- Là sẽ không cướp tiên mệnh của ta, còn thả cho ta tự do à?
Phương Hành ngây ra một thoáng, thầm nghĩ hai điều kiện này mình đều không thể đáp ứng, đành phải cười gượng nói:
- Không phải như vậy.
- Hu hu.
Quái thụ nghe vậy lại khóc rống lên.
- Ài, thôi bỏ đi.
Phương Hành mặc kệ hắn, bay lên cây, vươn tay ra hái một quả xuống, tâm tình cũng có chút kích động, dù sao trên cây này là kết ra tiên mệnh, hắn phải dùng tiên mệnh để cứu tính mạng của Si Nhi, lúc này đương nhiên không có thời gian để nói chuyện với quái thụ đang thương tâm, trước tiên cứu Si Nhi đã an ủi nó sau.
Xa xa ở cửa khô lâu thần cung, Thái Hư Bảo Bảo cũng kêu to:
- Cho ta cho ta.
Phương Hành hái xuống hai quả, ném cho hắn một quả, mình thì cầm một quả nhìn kỹ.
Nhưng vừa nhìn, mày lập tức nhíu lại, càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
Cùng lúc đó, Thái Hư Bảo Bảo cũng cả kinh kêu lên:
- Không đúng.
Quả thật không đúng!
Trái cây trong tay Phương Hành quả thật có khí tức của tiên mệnh, bên trong cũng đầy sinh khí, nhưng lúc này, Phương Hành cầm ở trong tay mà nhìn, lại phát hiện trái cây không ngờ đã khô quắt, dường như đã mất đi tất cả tiên ý, khí tức tiên mệnh cũng chỉ còn lại một chút mà thôi, đại bộ phận tiên khí căn bản đã sớm xói mòn rồi.
Thấy vậy, lửa giận của Phương Hành cũng bốc lên, đột nhiên quát lớn một tiếng, vươn tay ra tóm một cành cây của quái thụ đang khóc sướt mướt, trực tiếp hét lớn một tiếng, giật nó ra, khiến thiên ý đau tới kêu oa oa, cả người run rẩy, Phương Hành thì vẻ mặt hung ác, ném trái cây đó lên người nó, hung hăng mắng:
- Vương bát đản, ngươi dám lừa ta.
- Không không.
Quái thụ đau đến kêu oa oa, giống trẻ con run rẩy nói.
- Vậy ngươi nói cho ta biết tiên mệnh đâu? Đây ràng chính là một cái xác khô.
Phương Hành vẻ mặt âm ngoan, không hề có ý đùa giỡn.
- Cái này không thể trách ta được.
Phù quái thụ trực tiếp kêu lên:
- Mỗi ba ngàn năm đại tế một lần, ta có đủ nội tình, mới có thể hóa ra tiên mệnh, nhưng hiện giờ lần đại tế này cơ hồ hoàn toàn bị ngươi phá hủy, cho tới bây giờ, tế phẩm có được cũng không bằng ba thành ngày xưa, căn bản không thể kết xuất ra mấy trái tạo hóa, hơn nữa vừa rồi vì ngăn cản các ngươi, ta chỉ đành phun bảo khí ra, hóa ra chín ma đầu chống đỡ thượng tiên, ngươi cho rằng những tinh khí này là từ đâu mà có, căn bản chính là ở bên trong mấy trái này.
- Hả?
Phương Hành nhíu mày, thần sắc cổ quái, hắn hiện giờ đã hiểu nguyên lý sinh ra tiên mệnh, lại biết Phù quái thụ này nói không sai, nghĩ như vậy, hiện giờ không có được tiên mệnh, thật đúng là do mình làm loạn thăng tiên hội dẫn tới.
Nhưng hắn không chịu thừa nhận sai lầm, lập tức lại phẫn nộ, tóm lấy một cành khác của quái thụ, dùng chân giẫm lên thân cây, bộ dạng tùy thời sẽ bẻ nó xuống, căm giận quát to với quái thụ:
- Vương bát đản, vậy ngươi vừa rồi còn nói chỉ cần một trái là có thể cứu được nha đầu đó? Lời này ta nghe rất rõ, không phải đổ oan cho ngươi chứ.
- Đó chỉ là để ngươi trả bộ phận căn nguyên đó cho ta mà thôi.
Phù quái thụ vẻ mặt cũng rất cổ quái, lắp bắp nói:
- Có bộ phận căn nguyên đó, ta quả thật có thể cứu nàng ta.
- Ngươi quả nhiên đang gạt ta.
Phương Hành dùng sức, kéo cho cành cây đó kêu răng rắc.
- Không không.
Phù quái thụ sợ tới khóc rống lên:
- Ta chỉ là che giấu một chút mà thôi.
- Quả nhiên không thành thật.
Phương Hành thiếu chút nữa thì tức tới bật cười, hung hăng đạp lên quái thụ.
- Ê ê đừng đánh đừng đánh, có gì thì từ từ nói.
Phù quái thụ lúc này quả thực là cách biệt một trời với vẻ bừa bãi bá đạo lúc mới gặp, vội vàng hô to:
- Ngươi muốn cứu nàng ta, cũng không phải không thể, trên thực tế chỉ cần nàng ta ở trong thế giới này của ta, sẽ không mất đi sinh cơ, sẽ luôn như thế này, sau đó chờ người đã tích lũy đủ một thân ma khí trở thành tế phẩm của ta, dùng nội tình của bọn họ, tuy vẫn thiếu một chút, nhưng kết xuất ra một tiên mệnh để cứu nha đầu này thì không thành vấn đề, đại ca à.
- Hả?
Phương Hành vậy, hơi ngẩn ra, sau đó càng đánh mạnh hơn:
- Một tiên mệnh sao đủ, còn ta thì sao.
- Ngươi muốn tiên mệnh để làm gì.
Lần này đến phiên Phù quái thụ giật mình:
- Đệ tử của Thái Thượng đạo các ngươi có bao giờ dùng tiên mệnh đâu.