Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 336 - Chương 1464: Hai Con Đường Ở Trước Mặt

Unknown

 

Chương 1464: Hai con đường ở trước mặt

 

Đệ tử của Thái Thượng đạo không cần tiên mệnh?

 

Phương Hành bị một câu của Phù quái thụ khiến cho giật mình, một lúc vẫn không có phản ứng, lại hỏi thêm một lần mới xác định được những lời này, ánh mắt quái dị nhìn về phía Phù quái thụ:

 

- Nếu không có tiên mệnh thì tu hành thế nào?

 

- Ngươi không ngờ không biết à?

 

Phù quái thụ cũng ngây ra một thoáng, kinh ngạc nói:

 

- Chẳng lẽ ta nhìn nhầm, ngươi không phải là Thái Thượng đệ tử?

 

- Ta hẳn là Thái Thượng đệ tử rồi.

 

Phương Hành vẻ mặt vô cùng cổ quái:

 

- Nhưng ta cũng cần tiên mệnh.

 

- Ta thấy ngươi cố ý làm loạn đại tế ba ngàn năm, tưởng ngươi cũng giống như các Thái Thượng đệ tử trước kia, không cần tiên mệnh!

 

Lần này đến lượt Phù quái thụ khó hiểu vạn phần, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Phương Hành, đành phải vội vàng hồi đáp:

 

- Ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không biết, ta chỉ biết bất kể là yêu, ma, phật, đạo, không một ai không cần tiên mệnh, nhưng chỉ có một ngoại lệ, đó chính là đệ tử của Thái Thượng đạo, hừ, vạn năm trước, đệ tử của Thái Thượng đạo ngông cuồng lợi hại, nhân vật cấp thủ lĩnh của tứ phương yêu ma phật đạo đều khách khí với đệ tử bình thường của bọn họ, con đường tu hành của bọn họ căn bản cũng khác với các đạo khác, không nói cái khác, có thể dùng một thiên kinh văn hóa bản tôn từ thương thiên vô hình thành quái thụ cắm rễ ở thế gian, liền có thể thấy được thần thông rồi!

 

- Chẳng lẽ, có một số chuyện ta không chú ý tới?

 

Phương Hành biết Phù quái thụ tuy đã hóa thành tồn tại giống như sinh linh, nhưng trên bản chất sẽ không tùy tiện nói dối, lúc này cũng trở nên do dự, trầm ngâm một lúc, hắn mới quay về trong khô lâu thần cung, ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ.

 

Đến lúc này không cần lo lắng Phù quái thụ làm loạn, Phương Hành đã nhớ kỹ kinh văn của Tự Tại kinh trong Thái Thượng Đệ Cửu kinh, tới một mức độ nào đó, chẳng khác nào đã học xong Cô nhi chú, tùy thời niệm tụng, có thể dày vò cho quái thụ này chết đi sống lại, mà điểm này, cũng chính là nguyên nhân Phù quái thụ luôn sợ hãi Phương Hành, từ sau khi xuất hiện đã muốn giết hắn.

 

- Thái Thượng đạo không ngờ tu hành không cần tiên mệnh?

 

Cho tới bây giờ, hắn vẫn thấy tin tức này có chút bất khả tư nghị, chỉ có thể nói, xem ra bí mật của Thái Thượng đạo này rất nhiều!

 

Trên thực tế, từ lúc đầu hắn tiếp xúc với Thái Thượng đạo, đã cảm thấy đạo thống này không bình thường!

 

Đầu tiên, đệ tử đạo thống này chiêu mộ, không ai không phải là tồn tại nổi tiếng một phương diện, từ Hóa Linh kinh, Bất Tử kinh, Cảm Ứng kinh lúc đầu cho thấy, đã bao quát ba thứ quan trọng nhất trong tu hành, một là có thể luyện hóa, một là nhục thân mạnh, một là thần hồn khỏe, mà không nghi ngờ gì nữa, tồn tại lúc trước sáng tạo ra ba thiên kinh văn này tuyệt đối là ba người đã tu luyện tốc độ, nhục thân, thần hồn đến cực điểm, cũng chỉ có bậc tồn tại truyền kỳ như vậy mới có thể viết xuống kinh văn thần kỳ này!

 

Về phần ba kinh Tiêu Dao, Nhất Mạch, Phá Trận trung kỳ, lại phân biệt đối ứng với thân pháp, thần thông cùng với võ pháp!

 

Rất rõ ràng, ba đạo kinh văn này cũng là truyền thừa đứng đầu, ít nhất thì sau khi Phương Hành tu thành vốn đã không có đối thủ trong các tu sĩ cùng cảnh giới, cho dù là quái thai như Lữ Phụng Tiên, trời sinh chiến thể, nên là võ pháp đệ nhất nhân, sau khi Phương Hành tu hành Thái Thượng Phá Trận kinh, vẫn có thể tranh phong với hắn, đây vốn chính là một chuyện bất khả tư nghị.

 

Về phần hai kinh Cầu Đạo, Vấn Tâm hậu kỳ lại gần như là đạo, chí lý tinh thâm, cho tới bây giờ Phương Hành vẫn chưa dám nói là luyện thấu!

 

Có thể nói, tám thiên kinh văn này mỗi một thiên đều có thể sáng lập đại đạo thống một phương, truyền thừa mấy vạn năm!

 

Mà Thái Thượng đạo lại là đạo thống tụ tập hết những kinh văn cao thâm này.

 

Phương Hành truyền thừa đạo thống của Thái Thượng đạo, đường tu hành trước nay đều như đúng mà lại sai, có chỗ cổ quái với tu sĩ bình thường, cũng khiến hắn đột phá rất nhiều ràng buộc, ví dụ như thức hải hóa thức giới, một hơi ngự vạn pháp, nhục thân mạnh mẽ vân vân, những bất đồng rất nhỏ này khiến Phương Hành tu hành tiến triển thần tốc, lại có căn cơ vững chắc, căn bản chính là tồn tại mà người thường không thể tưởng tượng!

 

Tám kinh trước đã thần dị như vậy, vậy một thiên kinh văn cuối cùng này có gì khác lạ.

 

- Xem ra, nếu thực sự có huyền cơ, chắc là giấu ở trong thiên kinh văn thứ chín này?

 

Phương Hành ngưng thần ngồi xếp bằng, thở hắt ra, trong đầu bắt đầu lưu chuyển văn tự kinh nghĩa.

 

Thái Thượng Tự Tại kinh!

 

Vừa rồi hắn nhìn thấy, cũng đọc qua kinh văn này, hơn nữa mỗi một chữ mỗi một câu đều thâm sâu như biển, nghĩa lý trong đó rất gian nan, hắn không lĩnh hội được bao nhiêu, mà lúc này, hắn đã ý thức được vấn đề, có lẽ sau khi mình thực sự đọc thông thiên kinh văn này, có thể phát hiện đạo lý chân chính của Thái Thượng đạo thống, lĩnh ngộ huyền cơ!

 

- Thế sự bận rộn, phải cầu đạo giải thích nghi hoặc, vấn tâm giải thích khó hiểu, chặt đứt chín chín tám mốt mạng, khai thiên tích địa thấy chân ngã!

 

Phương Hành yên lặng niệm tụng, cả người giống như lâm vào một loại trạng thái cổ quái, giống như hóa thành pho tượng vậy.

 

Thái Hư Bảo Bảo ý thức được tình huống có chút không đúng, cũng không dám quấy rầy, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở cửa khô lâu thần cung, nhàm chán đến cực điểm nhìn Phù quái thụ đang vẻ mặt ngây đơ lải nhải, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

- Không đúng, đệ tử Thái Thượng đạo này thoạt nhìn giống như đồ giả.

 

Phù quái thụ cảm thấy rất ngỡ ngàng.

 

- Ông trời, ngươi có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng không?

 

Thái Hư Bảo Bảo cũng nhàm chán, tán gẫu với Phù quái thụ, giả bộ bộ dạng đáng yêu.

 

- Tâm nguyện gì.

 

Phù quái thụ liếc Thái Hư Bảo Bảo một cái, rất có chút khinh thường.

 

- Ta vốn là tồn tại trong mang mang, muốn hóa thành người không phải người cũng được, chỉ cần là sinh linh là được.

 

Thái Hư Bảo Bảo rất thành thật.

 

- Ta ngược lại với ngươi, chỉ muốn biến trở lại như xưa.

 

Phù quái thụ vừa nghe vậy, giống như là gặp tri kỷ, lập tức lộ ra có chút kích động.

 

Một già một trẻ tán gẫu vui vẻ, cơ hồ quên mất Phương Hành.

 

Đương nhiên, lúc này Phương Hành cũng quên mất bọn họ, đắm chìm trong nội dung của kinh thứ chín, hắn đã tiến vào một cảnh giới thần bí, đối với hắn mà nói, kinh thứ chín này tuyệt đối không chỉ là kinh thứ chín, mà là một loại lời dẫn, dẫn ra một số bí mật che giấu trong tám kinh còn lại, giống như là một khâu cuối cùng của một tòa cự trận, hoặc giống như một bút vẽ rồng điểm mắt, Phương Hành nghiên cứu kinh văn này cũng chính là bị kinh văn này dẫn phát bí mật.

 

- Chặt đứt chín chín tám mốt mạng, khai thiên tích địa thấy chân ngã.

 

Theo tham ngộ kinh văn, hắn chỉ cảm thấy mình đầu tiên là chìm vào sâu trong thức hải, sau đó tiến vào thức giới, rồi sau đó, cả người giống như càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, đến cuối cùng, không ngờ đã vượt qua thức giới của mình, không ngờ đi tới ngoài thức giới, sau đó hắn liền nhìn thấy một màn khiến mình cả đời khó quên, hắn nhìn thấy chính mình, không ngờ đang ngồi xếp bằng, có xích sắt thô to đang quấn chặt lấy người mình.

 

Xích sắt này rất nhiều, từ trong hư không kéo ra, quấn lên người hắn, Phương Hành không cần đếm kỹ, rất nhanh đã hiểu ra, xích sắt này chính là chín chín tám mốt mạng trong kinh văn, mỗi một đạo mệnh tỏa chính là một sợi dây xích, vĩnh hằng khóa lên tự tại chân thân của hắn, tổng cộng có tám mươi mốt đạo, chặt đứt những mệnh tỏa này, hắn sẽ được tự tại.

 

- Thì ra ngay từ lúc đầu, con đường của ta đã khác với người khác.

 

Phương Hành hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt có chút hoảng sợ nói.

 

- Thì ra, đây là sự đại giải thoát.

 

Nói đến cuối cùng, hắn đột nhiên phá lên cười, nụ cười vô cùng quái đản.

 

- Thì ra, Thái Thượng đạo thống thật sự nên bị diệt.

 

- Thì ra, ta thật sự cần diệt thế.

 

- Thì ra, ta cũng chỉ là một quân cờ, bị bức phải đi vào bàn cờ đã được định ra từ vạn năm trước.

 

Hắn lẩm bẩm, hắn nhìn mình ở phía dưới, đột nhiên cất tiếng cười to.

 

Hắn không biết khi hắn cười, ở thế giới biển máu hắn cũng đang bật cười, tiếng cười điên cuồng, chấn động cả biển máu, sóng máu không ngừng quay cuồng, ngay cả Thái Hư và Phù quái thụ cũng sợ hãi, mà Phù quái thụ lúc này đang liều mạng bình ổn biển máu này, không ngờ phát hiện mình không làm được, biển máu này dường như đã bị lực lượng của Phương Hành dẫn dắt.

 

- Đây quả nhiên là Thái Thượng đệ tử, nếu giả cho đổi.

 

Phù quái thụ vừa sợ vừa giận, kêu lên.

 

- Ái chà, sớm biết sư phó mạnh như vậy, ta lúc trước nên tôn trọng hắn hơn một chút.

 

Thái Hư Bảo Bảo cũng bị thanh thế này khiến cho sợ hãi, lủi ra sau thân cây của Phù quái thụ.

 

Tiếng cười càng lúc càng vang, càng lúc càng bừa bãi!

 

Nhưng đây không phải là tiếng cười vui vẻ, thậm chí có thể nói trong tiếng cười này ẩn chứa bi thương!

 

Đó giống như là một loại cười tự giễu khi rơi vào đường cùng!

 

Mà vào lúc này, trên mặt Phương Hành cũng quả thật xuất hiện vẻ ưu thương thâm trầm, trong ánh mắt cũng đầy vẻ bi ai.

 

Hắn lúc này chỉ cảm thấy tất cả đều hoang đường nực cười. Có thế nào cũng không ngờ rằng, mình luôn là một người tùy ý tự tại, bốc đồng, tùy tâm sở dục. Nhưng đến bây giờ, nhìn thấy một thiên kinh văn cuối cùng của Thái Thượng đạo thống, mới phát hiện thì ra tất cả đều đã được định trước từ vạn năm trước, người khác tu hành là càng tu càng tự tại, tìm kiếm siêu thoát, nhưng con đường của hắn không ngờ là càng đi càng hẹp.

 

Chuyện đã đến nước này, hắn đã nhìn thấy con đường phía sau, nhưng nên lựa chọn thế nào đây?

 

- Không ngờ ở trước mặt ta lại là hai con đường như vậy.

 

- Là dừng lại, tìm một vị truyền nhân khác cho Thái Thượng đạo, sau đó tán đi tu vi, tị thế ẩn cư?

 

- Hay là vẫn theo tính toán của Thái Thượng đạo, từng bước tiến về phía trước, đi vào tử lộ mà bọn họ đã sớm an bài cho ta?

 

 

Bình Luận (0)
Comment