Chương 1465: Chín chín tám mốt cái mạng
Thái Thượng đạo để lại một nan đề cho di đồ vạn năm của bọn họ, Phương Hành bất kể là như thế nào cũng không ngờ, hắn một mực chỉ muốn có được truyền thừa của Thái Thượng đạo, nhưng không muốn gánh vác trách nhiệm, sau khi có được Thái Thượng Đệ Cửu kinh, lại phát hiện một nan đề lớn như vậy, hậu thủ Thái Thượng đạo lưu lại, căn bản không phải cho hắn có thể tự chọn gánh vác hay là không gánh vác, đó căn bản chính là một tử lộ, sau khi có được Thái Thượng Đệ Cửu kinh, hắn đã minh bạch điểm này, chỉ cần hắn vẫn tiếp tục con đường tu hành, sẽ gặp phải con đường mà Thái Thượng đạo thống an bài cho hắn, trừ phi hắn dừng cương trước bờ vực, tìm một người để thay thế mình, sau đó thì tán đi tu vi rồi ẩn cư.
Cũng tức là nói, như vậy sẽ gián đoạn con đường tu hành của mình.
Loại cảm giác này so với mười năm lúc hắn ở Thiên Nguyên mất đi tu vi còn thống khổ hơn, bởi vì mười năm đó không phải hắn muốn mất đi tu vi, tâm vẫn còn, chỉ là không có bản lĩnh, nhưng hiện giờ, nếu hắn lui về phía sau, vậy ngay cả tâm cũng mất, một khi bỏ cuộc, sẽ chân chính mất đi tất cả hy vọng, sau này không thể quay đầu lại, vĩnh viễn biến mất.
Nhưng nếu hắn không làm vậy, cũng chỉ có thể dựa theo quỹ tích Thái Thượng đạo định ra, từng bước đi tiếp.
Mà điểm cuối của con đường là tử lộ!
Thậm chí không chỉ là tử lộ, còn kèm theo rất nhiều thứ.
Vấn đề này thật sự rất khó trả lời, đủ để khốn nhiễu bất kỳ một người tu hành nào!
Nhưng Phương Hành lại không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, chí có thể nói, chỉ mất không đến ba giây lại xác định!
- Ta đã chịu đủ cảm giác không thể tự tại trong mười năm đó rồi, làm sao mà chịu được nữa.
- Cho dù là tự chịu diệt vong, cũng phải liều một phen.
- Huống hồ cái gọi là tử lộ, cũng chưa chắc đã thực sự là tử lộ, người khác thấy là tử lộ, đó là bởi vì người khác không đi được, nhưng ta là ai, ta là đế tử, à không, ta là Phương đại gia, ở trước mặt ta, chẳng có đường nào là không đi thông được cả.
- nan đề vạn cổ của các ngươi chưa chắc đã có thể làm khó được ta.
Sau tiếng cười điên cuồng của Phương Hành, rất nhanh lại vang lên những lời âm ngoan, giống như đã hạ quyết tâm nào đó.
Sau đó, hắn lạnh lùng hét lớn:
- Con đường này ta sẽ đi.
Vào khoảnh khắc này, trên mặt Phương Hành có vẻ ngưng trọng chưa từng có, cũng bá đạo chưa từng có.
Có một loại quyết tuyệt gặp khó không quay đầu.
Cùng lúc đó, lực lượng thần hồn của hắn tăng vọt, thân mình đang bị tám mươi mốt xích sắt quấn chặt ở bên dưới lúc này cũng đột nhiên mở mắt, nhìn thế giới hư vô này, nhìn chín chín tám mươi mốt mệnh số quấn trên người mình, sau đó Phương Hành trong thế giới biển máu đột nhiên giơ hai tay lên, kết thành một pháp ấn, giữa Thiên Ngoại Thiên này, Phương Hành cũng đồng dạng giơ tay lên kết pháp ấn, một cỗ cự lực khó có thể hình dung từ trên người hắn ùa ra.
Loại lực lượng khổng lồ này vừa phát ra, một khóa sắt quấn trên người hắn bị giật đứt.
Vào một thoát giật đứt xích sắt, ở sâu trong nội tâm của Phương Hành, dường như có một loại lực lượng bùng nổ, loại lực lượng này luôn ở đó, từ khoảnh khắc sinh ra, đều ẩn chứa trong cơ thể mỗi người, nhưng bị chín chín tám mốt mệnh tỏa khóa lại, lúc này, Phương Hành chặt đứt xích sắt đó, lại giống như mở phong ấn cho loại lực lượng này.
Tuy chỉ chặt đứt được một xích sắt, tiết ra được một tia lực lượng, nhưng lại đại biểu cho một loại tuyệt nhiên!
Cũng đại biểu cho, Phương Hành đã bước ra một bước!
Hắn ở trên con đường không có hy vọng đó, bước ra một bước!
Sau đó thì không thể quay đầu lại nữa.
Nhưng chỉ là một bước, hiển nhiên không đủ để bổ khuyết cho dã tâm của Phương Hành!
Sau khi chặt đứt một xích sắt, vẻ quyết tuyệt trên mặt Phương Hành càng mạnh hơn, cắn chặt răng, pháp lực mênh mông cuồn cuộn lại lần nữa tăng vọt, còn dồi dào hơn lúc nãy, loại lực lượng này đều là nội tình hắn bình thường tích lũy lại, lúc này bị hắn dồn ra hết, muốn chặt đứt nhiều mệnh số hơn, nói đến cũng lạ, vào thời khắc hắn gọi ra tất cả lực lượng này, không ngờ có một đạo kiếm quang đột ngột xuất hiện. Giống như đến từ thiên ngoại, mang theo một cỗ uy nghiêm căn bản không thể kháng cự.
Mà lấy kiếm quang này làm trung tâm, lực lượng vô tận bám lên đó, lại hóa thành một trường kiếm có lực lượng đáng sợ, dưới sự điều khiển của Phương Hành, hung hăng chém tới xích sắt thứ hai.
Xích sắt thứ hai cũng bị chặt đứt, biến mất trong hắc ám vô biên.
Rồi sau đó, Phương Hành thậm chí chưa kịp cảm ngộ đã lại vung kiếm, chém về phía cái thứ ba.
Lại một xích sắt bị chặt đứt, trong hai mắt Phương Hành đã có hào quang huyết tinh chớp động!
Bên trong biển máu chung quanh, đột nhiên bị khí cơ thần bí kéo ra sóng to ngập trời, mỗi một sóng máu đều cao chín trăm chín mươi chín trượng, đó đã căn bản không giống như là biển máu, mà giống như có ba đạo lực lượng thần bí xuất hiện, ảnh hưởngtới sóng máu, không ngờ khiến cho sóng máu vốn hoàn toàn do Phù thiên ý khống chế, có năng lực thông thiên triệt địa, thế của nó như sắp đánh nát thương khung.
- Khí cơ của hắn đã thay đổi!
Thái Hư Bảo Bảo kinh hãi, theo bản năng nói:
- Hắn rõ ràng không có tiên mệnh, tu vi sao lại đề thăng?
Chẳng trách hắn kinh ngạc, bởi vì thường thức trong giới tu hành này chính là, sau khi tu hành đến cảnh giới nhất định, cần có tiên mệnh mới có thể tiếp tục tu hành, nhất là Phương Hành lúc này, hắn căn bản đã tới cảnh giới viên mãn, nếu không có tiên mệnh,vậy hẳn là nửa bước cũng khó đi mới đúng, nhưng lúc này, Thái Hư Bảo Bảo lại cảm giác được rất rõ ràng, Phương Hành trong khô lâu thần cung không ngờ khí cơ đang tăng vọt, hơn nữa là tăng vọt từng cấp một, trong nháy mắt đã tăng ba cấp, loại tốc độ này quả thực khiến hắn cũng phải e ngại.
Cho dù đã sớm nghe Phù quái thụ nói qua, đệ tử truyền thừa của Thái Thượng đạo không cần tiên mệnh, nhìn thấy một màn này vẫn không khỏi kinh ngạc!
Mà lúc này, Phù quái thụ đã kêu to:
- Ta biết ngay mà, đệ tử của Thái Thượng đạo luôn đáng ghét như vậy.
Có điều không ồn ào được bao lâu, hắn lại đột nhiên khiếp sợ ngâm miệng lại, dường như ý thức được gì đó, ánh mắt cực kỳ cổ quái, một lúc sau, hắn cơ hồ mang theo vẻ nức nở hô to:
- Trời ạ, vì sao lại cảm thấy khí tức của ta, những con kiến các ngươi rốt cuộc coi ta là gì? Là gà mái đẻ trứng à? Hay là hộ pháp thủ hộ phật bảo? Nguyên liệu luyện kiếm. Hay là vật thí nghiệm bất tử?
- Xem ra với tích lũy hiện giờ của ta, cũng chỉ có thể chặt đứt được ba mệnh số này trước thôi.
Mà lúc Thái Hư Bảo Bảo và Phù quái thụ một người thì khiếp sợ một người thì khóc to, Phương Hành đã ngừng tay, lúc hắn muốn chém xích sắt thứ tư, lực lượng trên kiếm quang đã biến mất, mà kiếm quang cũng hóa thành giống như ngân xà, không ngừng chạy trước mặt bổn tướng của Phương Hành trong hư không, hắn cũng bình tĩnh lại, biết hiện giờ chỉ có thể làm được tới một bước này!
Trong lòng cũng không quá tiếc nuối, thậm chí là cảm thấy kinh hỉ, ngưng thần tự ngộ một lát, hắn bật cười, cười vô cùng vui sướng!
- Thái Thượng đạo muốn các đệ tử nước vào một tuyệt lộ, nhưng bữa cơm tử tù lại rất phong phú.
- Tuy bước ra một bước này, đi vào con đường này, nhưng không thể không nói tử lộ này thực sự rất bằng phẳng.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn có thể cảm nhận được, sau khi chặt đứt ba mệnh số, tu vi của hắn đã tăng vọt, cánh cửa mà tu sĩ bình thường có tiên mệnh mới qua được, hiện giờ đã bị hắn dễ dàng vượt qua
Loại đề thăng trên tu vi này không chỉ là lực lượng đề thăng, phần lớn là khai ngộ và sáng tỏ.
Nhìn kiếm quang chạy bên cạnh mình, hắn không nhịn được cười một tiếng, xòe tay ra, đạo kiếm quang đó giống như là ngân xà, cuộn lại trong lòng bàn tay hắn, rất có linh tính, đây là một đạo thiên ý kiếm quang lúc hắn ở Thanh Vân tông, nhìn Huyền Quan Trảm Thủ đồ mà có được, kiếm quang này rất khó điều khiển, chỉ là dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, mới được hắn sử dụng, bình thường thậm chí gọi ra cũng không được, nhưng sau khi hắn bước ra một bước quyết tuyệt đó, kiếm quang này lại chủ động xuất hiện trước mặt hắn!
Mà càng khiến cho Phương Hành cảm thấy thú vị là, kiếm quang này không ngờ lờ mờ có liên hệ với Phù thiên ý.
Đương nhiên, kiếm quang chỉ là kiếm quang, chỉ là một đạo kiếm ý, lại không phải là kiếm chân chính, không nhìn ra quan hệ cụ thể!
Phương Hành cũng không để ý tới những cái này, dù sao đối với hắn mà nói, đạo kiếm quang này thật sự đã xem như là uy lực bất phàm!
- Ha ha, tiên mệnh.
- Thì ra tiên mệnh, nói trắng ra là thứ đơn giản như vậy.
Hắn thu hồi kiếm quang, lại thì thào tự nói, cười xùy một tiếng, trở về thế giới biển máu, khi mở mắt ra, thế giới đã có chút bất đồng, vì trong lòng có lĩnh ngộ, khí chất cả người cũng thay đổi một chút, hắn trước đây dùng nhục thân của Đế Lưu, khí chất phong mang, có đôi khi ngược lại bị nhục thân này đoạt đi, nhưng hiện giờ, phong mang của hắn lại hơn nhục thân một bậc.
- Ha ha, không nói đến tương lai như thế nào, chuyện tiếp theo cũng rất thú vị!
Phương Hành lẩm bẩm, sau đó không do dự nữa, bước ra, trở về thế giới biển máu, hắn đứng dậy ra khỏi khô lâu thần cung, sau đó nhìn thấy Thái Hư Bảo Bảo và Phù quái thụ, thản nhiên nói:
- Đi thôi!
Thái Hư Bảo Bảo ngây ra một thoáng:
- Đi đâu?
Phương Hành nói:
- Đương nhiên là ra ngoài, làm chút chuyện thú vị.
Thái Hư Bảo Bảo ngây ra một thoáng, vội vàng nhảy lên, đứng phía sau Phương Hành.
Sau đó Phương Hành liền quay đầu nhìn về phía Phù quái thụ, ánh mắt cổ quái.
Phù quái thụ đột nhiên run run, mang theo vẻ nức nở nói:
- Xin tha mạng!
Phương Hành sau khi nhìn nó một lúc, mới nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng:
- Yên tâm, ta không ăn ngươi đâu.
Phù quái thụ nhất thời mừng rỡ, nhưng còn chưa kip lên tiếng, Phương Hành lại bồi thêm một câu:
- Có điều ta có lời muốn nói với ngươi!
Phù quái thụ ngẩn ra, thanh âm nịnh nọt lập tức vang lên:
- Ngài còn gì phân phó?
- Hừ!
Sắc mặt Phương Hành bỗng nhiên trầm xuống, quát lạnh:
- Nhớ phải giữ bí mật cho ta, bằng không sẽ quay lại giết chết ngươi!
- Được rồi, ngài yên tâm đi, đánh chết ta cũng không nói.