Chương 1466: Đế Lưu ở đâu
- Phù nhất giới, pháp tắc vỡ nát, không có một ngọn cỏ, hắn cho dù trốn thì có thể trốn đi đâu?
Ở Phù Thiên giới, đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Tiên Quân Trọng Sương, Thần Đồ Thái Tuế đều vẻ mặt âm hàn, đoán phương hướng đào tẩu của Đế Lưu, mà Thanh La tiên tử thì đã bị bọn họ vây trong một sơn cốc, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bọn họ, thậm chí ở sâu trong vẻ bình tĩnh còn mang theo một tia lạnh lẽo, tựa hồ là là đang mỉm mai bọn họ, Lúc này, nếu bọn họ liên thủ, nhất định có thể phá vỡ cấm chế trên sơn cốc, nhưng lại không thèm để ý tới Thanh La, dù sao tìm kiếm Đế Lưu mới là quan trọng nhất!
Chỉ có điều, theo phương hướng Đế Lưu đào tẩu, bọn họ đã thi triển các loại thần thông, thậm chí trực tiếp chạy theo một phương hướng trăm vạn dặm, nhưng lại không thấy bóng người, rơi vào đường cùng, mới tụ tập lại ở nơi này, nghiêm mặt thương nghị!
- Hắn không thể thực sự trốn tránh không trở lại chứ?
Nhìn Thanh La tiên tử, Vũ Thiếp lạnh giọng cười nói:
- Phù Thiên khác với những nơi khác, đại tế ba ngàn năm một lần, cũng ba ngàn năm mới mở ra một lần, hắn nhân lúc thăng tiên hội chưa kết thúc mà ra, chẳng lẽ muốn ở đây thượng ba ngàn năm à?
Thanh La tiên tử vẻ mặt bình tĩnh, căn bản chẳng buồn để ý tới suy đoán của nàng ta.
- Hừ, hắn đã mất tiên mệnh, nếu pháp môn bóc ra tiên mệnh đó là giả, như vậy hắn tiến vào Phù Thiên nhất định chính là để cướp đoạt lại tiên mệnh, nhưng hiện giờ có chúng ta ở đây, hắn làm sao mà thực hiện được? Thanh La, ngươi hiện tại đã tính sai rồi, Đế Lưu chính là chạy thoát dưới mí mắt chúng ta thì sao? Hắn lần này chính là tiến thoái lưỡng nan, ngươi cũng lọt vào tay chúng ta, cấm kỵ trong sơn cốc này chính là thủ đoạn bảo mệnh của ngươi à? Hừ, phá vỡ nó là dễ như trở bàn tay thôi.
Phong Quân bay tới phía trên sơn cốc, cúi đầu nhìn xuống, thanh âm lãnh khốc.
- Đế Lưu đại nhân tự có an bài của Đế Lưu đại nhân, Thanh La không có tư cách hỏi hắn, hắn bảo ta bất chấp tất cả mọi giá ngăn cản mấy người các ngươi, ít nhất cũng phải cầm chân các ngươi thời gian một chén trà, ta đã làm được, chuyện còn lại thì ta không biết, điện hạ hắn rốt cuộc trốn đi đâu, rốt cuộc có an bài gì, những việc này ta đều không biết, cũng không muốn biết, hiện tại cảm thấy vẻ mặt rối rắm của các ngươi rất là nực cười, cũng được, Thanh La ở ngay đây đấy, các ngươi nếu thực sự chịu không nỗi thì phá vỡ cấm kỵ, bắt ta ra đi.
Cho tới lúc này, Thanh La tiên tử mới mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt.
Những lời này nàng ta cũng không phải lần đầu tiên nói ra, mà chỗ khiến đám người Phong Quân Vũ Thiếp đau đầu nhất cũng chính là ở đây, với tính tình của Đế Lưu, bảo một nữ nhân liều chết giúp hắn là hoàn toàn có thể làm được, hơn nữa nếu đổi là họ, cũng sẽ không định nói ra kế hoạch tiếp sau với một quân cờ đã quyết định vứt bỏ, cho nên bọn họ tin Thanh La hoàn toàn không biết gì về chuyện phía sau.
- Nếu ả đã muốn chống đối đến cùng, vậy cho ả cơ hội.
Thần Đồ Thái Tuế dĩ nhiên đã nổi giận:
- Phá vỡ cấm chế, bắt nàng ta ra, nghiêm hình tra tấn, không sợ nàng ta không nói!
- Không sai, dù sao chúng ta cũng khôngcó nhiều thời gian, trước khi thăng tiên hội kết thúc nếu không rời đi, e là sẽ bị nhốt ba ngàn năm!
Tiên Quân cũng lên tiếng, không ngờ phụ họa với lời nói của Thần Đồ Thái Tuế.
Các vị thượng tiên thần tướng đều bao vây chung quanh sơn cốc, vừa rồi Thanh La đấu với họ một hồi, liền tìm khe hở vào sơn cốc, tế ra pháp bảo bảo vệ phía trên sơn cốc, giằng co với bọn họ, mà cấm chế bao phủ sơn cốc, đối với bọn họ mà nói, không phải là nan đề không thể phá giải, chỉ phải lãng phí một chút thời gian mà thôi, cho nên mới khiến cho bọn họ vẫn kéo dài đến hiện tại, mà hiện giờ, bọn họ đã xác định, không thể đuổi kịp Đế Lưu kia, chỉ đành xuống tay với Thanh La!
- Nhất định phải tìm được tìm được hắn.
Đúng lúc này, bên trong hư không xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, một đạo thân ảnh đồng thời bay vút tới.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, liền thấy người đó không ngờ chính là Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, vừa rồi lúc đại loạn, người khác đều quan tâm tới tung tích của Đế Lưu, nhưng Quan Phi Hưng lại là người ít có hứng thú nhất, so sánh với Đế Lưu, hắn quan tâm tới tiểu manh nữ tụng kinh bên cạnh Đế Lưu hơn. Nhân lúc đại loạn, cứu tiểu manh nữ từ trong đàn yêu ma ra, sau đó thì tự tới một chỗ, không biết là hỏi cái gì.
Hiện giờ đã nửa canh giờ không lộ diện, ai cũng cho rằng hắn sẽ không xen vào, không ngờ hiện tại lại xông tới
- Đế Lưu đó không ngờ đáng giận đến vậy, nhất định phải tìm được hắn!
Quan Phi Hưng bay tới, đặt tiểu manh nữ xuống đất, sau đó gầm lên.
- Ha ha, Quan đạo hữu vì sao bỗng nhiên quan tâm đến thế, ta còn tưởng rằng ngươi muốn đi rồi.
Tiên Quân Trọng Sương thấy bộ dạng này của Quan Phi Hưng, cũng hứng trí trêu ghẹo.
- Ta quả thật với không có hứng thú với Đế Lưu, nếu hắn thực sự nắm giữ bí mật tiên mệnh, vậy theo xem một chút cũng chẳng sao, nhưng nếu hắn là phô trương thanh thế, bỏ trốn mất dạng, ta cũng chẳng buồn quan tâm hắn chết thế nào.
Quan Phi Hưng lạnh lùng lên tiếng, trong ánh mắt đầy lửa giận:
- Nhưng ta không ngờ hắn là đường đường là đế tử, không ngờ bất chấp bất cố thân cướp đi một kiện dị bảo của Thanh Tà nhất mạch chúng ta?
- Dị bảo?
Các thượng tiên nhìn nhau, cũng cảm thấy có chút tò mò, trên thực tế bọn họ đã sớm biết tiểu manh nữ đó thân thế bất phàm, dù sao chuyện ở Thượng Huyền thành nàng ta bị Giám Tiên Kính ra huyết mạch Tiên Vương cũng không phải là bí mật, chỉ có điều so sánh với nàng ta, các thượng tiên quan tâm tới Đế Lưu hơn mà thôi, hiện tại thấy bộ dạng lo lắng của Quan Phi Hưng, trong lòng cũng có suy đoán, xem ra thân phận của tiểu manh nữ này không chỉ là dư nghiệt của tội vương, nói không chừng còn có bí mật khác, chỉ là bị Đế Lưu đoạt trước, cướp đi rồi.
- chúng ta không giúp đỡ được ngươi, ha ha, Đế Lưu để lại Thanh La nha đầu cản phía sau, mình thì chạy mất rồi.
Phong Quân lạnh lùng mở miệng, thản nhiên nói.
- Đúng vậy, ngay cả Thanh La nha đầu cũng không biết hắn đi đâu, ngươi muốn tìm Đế Lưu, không phải là dễ đâu.
Vũ Thiếp cũng cười lạnh.
- Nàng ta không biết?
Quan Phi Hưng lạnh lùng quay đầu, nhìn Thanh La đang tĩnh tọa trong sơn cốc, cười lạnh nói:
- Nực cười! Ta đã giao tiếp nhiều lần với nữ nhân này, các ngươi thực sự cho rằng nàng ta là loại người ngu trung sao? Ả này tâm tư âm độc, quỷ kế đa đoan, âm hiểm tàn nhẫn, giỏi nhất là giả vờ vô tội, ở sau lưng đâm lén, nếu nàng ta nói mình vì Đế Lưu không tiếc liều chết chặn đường, bổn tọa tuyệt đối sẽ không tin, khả năng lớn nhất căn bản chính là nàng ta đã thương lượng với Đế Lưu, không biết lại đang tiến hành quỷ kế gì.
Nói xong đột nhiên bước lên đột nhiên đi tới bên cạnh sơn cốc, quát lạnh:
- Chư vị, chúng ta cùng nhau liên thủ, phá vỡ những cấm chế này, ta dám cam đoan với các ngươi, chỉ cần nghiêm hình tra tấn nữ nhân này, sưu hồn tồi tâm, nhất định sẽ có thu hoạch.
- Hả?
Các tu sĩ nghe đến đây đều hơi ngẩn ra, trong lòng tin Quan Phi Hưng mấy phần.
Nói tới sự hiểu biết về Thanh La, bọn họ tất nhiên đều không bằng Quan Phi Hưng, hai người đó căn bản chính là địch địch, không biết đã giao thủ bao nhiêu lần, hơn nữa bọn họ lúc trước chỉ phân tích từ góc độ của Đế Lưu, hiện tại ngẫm lại, Thanh La này dường như quả thật cũng không ngu như vậy.
- Cũng được, nghe theo ý kiến của Quan chưởng tọa đi, trước tiên phá cấm chế, bắt nha đầu này ra đã!
Tiên Quân Trọng Sương cười khẽ, cũng từ vương tọa đứng lên, đi tới trước cốc.
- Ha ha, nếu nàng ta không nói, ta cũng muốn nhấm nháp một chút tư vị của thượng tiên.
Thần Đồ Thái Tuế lại cười lạnh, mở miệng.
Các thượng tiên lúc này đã quyết định chủ ý, đều vây đến vùng trời sơn cốc, trên người mỗi người tiên quang hội tụ, chói mắt như mặt trời, tiên khí giống như thực chất từ trên người cuồn cuộn phủ xuống, không nói cái khác, chỉ phần uy thế này thôi đã đủ dọa người rồi, mà lúc này, Thanh La tiên tử ở phía dưới sơn cốc, không ngờ bật cười, ngẩng đầu nhìn nhìn các vị thượng tiên trên cốc, nhẹ nhàng cắn môi, cười giống như báo đen:
- Chỉ bằng vào đám người các ngươi mà thực sự cho rằng vây được ta à?
Sau khi dứt lời, đỉnh đầu nàng ta đã có một đạo tiên mang màu tím bay lên.
Ngay sau đó, thanh âm của nàng ta liền đột nhiên cất cao:
- Quan chưởng tọa nói không sai, bản tiên tử trước giờ đều mưu định rồi mới động, trước lúc tiến vào Phù giới này, đã có thủ đoạn chạy trốn rồi, Đế Lưu điện hạ sở dĩ yên tâm để ta cản phía sau, chính là bởi vì hắn tin ta có thể thong dong rời khỏi, chỉ đáng tiếc, ta giữ lại thủ đoạn này vốn là để cùng đi với hắn, nhưng hắn lại nói đại sự chưa thành, không cho ta đi theo, cũng không chịu để ta tham dự, chỉ có thể dặn ta cố giữ mạng.
- Nơi này là Phù thiên, thiên địa ngăn cách, pháp tắc sụp đổ, không thể trực tiếp lập truyền tống đại trận, ngươi có thủ đoạn giữ mạng gì cũng không thể rời khỏi được thiên này, có thể trốn được đi đâu chứ? Chỉ là vịt chết mạnh miệng thôi, cho dù là Đại La tiên bảo sợ cũng chẳng được.
Vũ Thiếp cười lạnh, trực tiếp cắt ngang lời Thanh La, chỉ có điều, chưa nói xong đã đột nhiên biến sắc.
Bởi vì lúc này, trên đỉnh đầu Thanh La đã xuất hiện một đạo phù triện.
Đạo phù đạo phù đó tử khí cực nhạt, nói ẩn chứa một loại uy nghi mãnh liệt khiến người ta không mắt mắt ra được, không dám nhìn thẳng!
Nhất là nét vẽ trên phù triện, rồng bay phượng múa, không ngờ có một loạikhí phách bao quát thiên địa vạn vật.
- Đó là...
Lúc Nhìn thấy một đạo phù triện này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
- Ha ha, Đại La tiên bảo quả thật là không cứu được ta, nhưng nếu ta dùng để chạy trốn là bút tích của Tiên Đế thì sao?
Thanh La vô cùng đắc ý, lớn tiếng bật cười, đột nhiên ngửa đầu, thổi một ngụm tiên khí vào phù đó!
Nháy mắt, tiên khí mờ mịt, tử quang lấp lánh, giống như một đạo tử điện trực tiếp từ trên phù bay ra, đánh về phía thương khung!