Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 339 - Chương 1467: Ai Muốn Thành Tiên, Hãy Tới Bái Ta

Unknown

 

Chương 1467: Ai muốn thành tiên, hãy tới bái ta

 

Không ai ngờ được rằng, trên người Thanh La lại có phù triện Tiên Đế tự tay viết ra.

 

Đó đường đường là Tiên Đế, vốn các vị Tiên Vương ở Đại Tiên giới, mỗi người xưng bá một phương, là tồn tại cấp cao nhất, sau đó đến Tiên Vương hỗn loạn, ba vị Tiên Vương cuối cùng giành chiến thắng, lại xưng đến, tục truyền đã đạt tới cảnh giới siêu việt Tiên Vương, hiện giờ tồn tại Tiên Đế đã là chí cao vô thượng ở Tam Thập Tam Thiên, với thân phận của họ, phù triện tự tay viết ra, có mấy người có thể có, không ai ngờ rằng, với thân phận địa vị của Thanh La tiên tử, không ngờ cũng có một đạo!

 

Nói thật, đạo phù triện này không phải pháp bảo, nhưng hơn hẳn pháp bảo, Các loại pháp bảo cũng chỉ là các loại kỳ vật, nhưng trên một đạo phù triện này chất chứa lực lượng của Tiên Đế, lại cơ hồ có thể làm được tất cả mọi chuyện. Sau khi thấy trên đỉnh đầu Thanh La tiên tử có phù triện của Tiên Đế, chư vị thượng tiên thậm chí không ùa lên ngăn cản nàng ta, mà là tản ra trốn tránh, dù sao đó cũng là phù triện Xích Đế tự tay viết ra, Thanh La tất nhiên có thể mượn dùng phù này để phá vỡ Phù Đồ Thiên Giới giới rồi rời khỏi, cũng có thể dùng nó để giết người!

 

Đương nhiên, phù triện dù sao cũng chỉ là phù triện, chỉ có thể chứa một đạo tiên lực, nếu dùng để đào tẩu, vậy thì không thể giết người, nếu dùng để giết người, vậy thì không thể đào tẩu, hơn nữa dưới một kích, nếu có người mạng lớn có thể thoát được, cũng không cần phải lo lắng.

 

Một đạo tử mang bắn thẳng lên trời, đâm vào thương khung, thoạt nhìn, không ngờ là ở trên thương khung mở ra một cái lỗ, mà Thanh La tiên tử thì trực tiếp cười dài, bộ dạng rất đắc ý, trên thực tế nàng ta dám vào Phù Đồ Thiên Giới giới này, chính là bởi vì có phù triện này trong tay, mà vừa rồi, nàng ta cũng sớm có thể rời đi, chỉ là lo Đế Lưu chưa chết, cho nên ở lại quan sát thêm một lúc mà thôi, hiện giờ cách thời gian Đế Lưu rơi vào Thiên Tuyệt chi địa đã gần một ngày, vẫn không có bất kỳ dị biến gì xảy ra, nàng ta cũng có thể yên tâm rời đi!

 

Dù sao nàng ta cũng tin rằng, Thiên Tuyệt địa trong truyền thuyết là ngay cả thiên cũng có thể táng diệt, chắc phụ vương Thanh Huyền vực chủ của nàng ta đi vào cũng không ra được, nàng ta không tin phế nhân như Đế Lưu, còn có thể ở trong Thiên Tuyệt địa một ngày mà không chết, đó quả thực chính là truyền thuyết!

 

Theo tiếng cười, Thanh La tiên tử bay lên trời, tử khí bao phủ, váy xanh tung bay, thật sự rất có phong thái kinh thế, mà trơ mắt nhìn nàng ta độn đi, những thượng tiên này không ngờ không ai dám tới gần ngăn cản, giống như là thỏ bị dọa, trốn đi thật xa, chỉ sợ lực lượng mạnh mẽ vô biên đó sẽ có một tia bắn vào mình.

 

Lúc Thanh La tiên tử bay đi, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, có chút bất ngờ, lâp tức mừng rỡ.

 

Chung quanh sơn cốc, đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế, Tiên Quân Trọng Sương, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng đã trốn chạy, lúc này ở xa trăm dặm, nhưng chung quanh sơn cốc không ngờ còn có một bóng người, là một tiểu cô nương đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, chính là tiểu manh nữ, nàng ta vốn là bị Quan Phi Hưng dẫn theo tới đây, đứng cách sơn cốc không xa, không ngờ Thanh La tiên tử tế ra đế phù, Quan Phi Hưng sợ hãi chạy trốn, bỏ lại nàng ta.

 

Lúc trước ở Thượng Huyền thành, khi tiểu manh nữ bị chiếu ra huyết mạch Tiên Vương, Thanh La không ở trong thành, cũng không biết tin tức này, nhưng về sau vào Phù thiên, đồng hành mấy ngày, lại từ trong miệng người khác nghe nói, cũng từ trong ánh mắt nhìn nàng ta của Quan Phi Hưng biết được tiểu manh nữ lai lịch không rõ này nhất định là có quan hệ gì đó với Thanh Tà Tiên Vương, trọng yếu phi thường, mà Quan Phi Hưng lại là túc địch của nàng ta, hai người đấu pháp không biết mấy trăm năm, nha đầu này của quan hệ không tồi với Quan Phi Hưng, vậy mình đương nhiên không thể để hắn được như ước nguyện.

 

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, liền bấm quyết, trên người một đạo tiên đái nhẹ nhàng bay ra.

 

Tiên đái như linh xà, nháy mắt đã quấn lên hông tiểu manh nữ, sau đó trực tiếp kéo nàng ta bay lên, tới thẳng cửu thiên!

 

- Ngươi... Ngươi dám... Không được...

 

Xa xa, Quan Phi Hưng nhìn thấy một màn này, sợ tới biến sắc, liều mạng lao tới.

 

Chỉ tiếc, hắn vừa rồi một lòng muốn giữ mạng, bay đi quá xa, lúc này muốn đuổi theo đã không kịp!

 

- Ha ha, Quan Phi Hưng, thừa dịp ngươi ở Phù Đồ Thiên Giới, ta sẽ tiến vào vào Man Hoang, diệt đám dư nghiệt do ngươi suất lĩnh.

 

Thanh La tiên tử tắc thần thanh khí sảng, cất tiếng cười to, thân hình đã biến mất trong mây mù mờ mịt.

 

Nàng ta lúc này quả thật là hưng phấn đến cực điểm, chỉ cảm thấy chuyến đi tới Phù Đồ Thiên Giới lần này không uổng công, không chỉ nhổ đi cái gai trong lòng, giải quyết được tai hoạ ngầm lớn nhất, lại có một vui mừng bất ngờ như vậy, lừa Quan Phi Hưng được một vố, dù nàng ta dã tâm không nhỏ, lúc này cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

 

Mà mấy vị thượng tiên thì ngược lại với nàng ta. Khi quay lại sơn cốc, sắc mặt của mọi người đều đại biến, phẫn uất vô cùng.

 

Nhất là Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, thật sự có một loại cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vốn bí mật của tiên mệnh không còn, khó khăn lắm mới tìm được tiểu manh nữ, lại phát hiện chí bảo mình cực khổ tìm kiếm không ở trên người nàng ta, mà vào khoảnh khắc cuối cùng, lại bởi vì mình nhất thời sơ xuất, không ngờ ngay cả bản thân tiểu manh nữ cũng bị Thanh La âm hiểm độc ác kia bắt đi.

 

- Mạo hiểm nhiều như vậy, không tiếc chọc giận Xích Đế để tới Phù Đồ Thiên Giới này, lại không ngờ, cuối cùng vẫn công dã tràng.

 

Tiên Quân Trọng Sương thản nhiên nói, vẻ mặt lại có chút tiếc nuối.

 

- Hì hì, không phải là công dã tràng, mà là lỗ to, tuy chúng ta đều có chỗ dựa, nhưng lần này vào Phù Đồ Thiên Giới đuổi giết Đế Lưu, rõ ràng cũng đã đắc tội với Xích Đế nhất mạch, chỉ sợ bọn họ sau này sẽ trả thù, bất kể là ai đụng phải cũng sẽ đau đầu, mấu chốt nhất là, chúng ta giống như chẳng ai đạt được mục đích, Đế Lưu đó cũng vẫn còn sống, người này trong truyền thuyết không phải là hạng lương thiện, nếu tương lai hắn còn sống mà ra ngoài, chắc sẽ giống như chó điên cắn chúng ta.

 

Phụ nhân xinh đẹp trong Phong Quân Vũ Thiếp lại bật cười, chỉ có điều đó là cười tự giễu, rất có cảm giác bất đắc dĩ.

 

- Hừ, tất cả đều là vì hắn, nếu hắn có thể xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ băm thây hắn.

 

Quan Phi Hưng cắn răng quát lạnh, lúc này tất nhiên cực hận Thanh La, nhưng nhắc tới Đế Lưu, cũng hận tới nghiến răng, chỉ cảm thấy mình lần này là chí ắt phải thành công, cuối cùng lại thất bại thảm hại, nếu không phải Đế Lưu đó bất chấp thân phận, đoạt đi bảo bối trong tay tiểu manh nữ, mình đã sớm thành công rồi, việc gì phải quay về bao vây Thanh La, cuối cùng lại bị nữ nhân đó bắt cả tiểu manh nữ đi.

 

- Chủ nhân có lệnh. Đế Lưu phải chết!

 

Cho dù là Thần Đồ Thái Tuế, cũng đột nhiên mở miệng, trong thanh âm giống như có chút hoảng sợ.

 

Những người khác nghe thấy vậy đều lắc đầu cười, có chút không cho là đúng.

 

Bọn họ biết rằng, thần tướng cảnh giới như Thần Đồ Thái Tuế, thực lực tuy không kém, nhưng dù sao cũng là Thần tộc sinh linh, địa vị không thể so với thượng tiên, lần này hắn lĩnh mệnh mà đến, người phái hắn đến tất nhiên chính là vị đế tử hung danh vang đội ở Tam Thập Tam Thiên, mà hắn không ngờ tay không mà về, sợ là cho dù trở về, nhất định cũng không có kết cục tốt.

 

- Thôi, đi xem giết chóc cuối cùng của thăng tiên hội như thế nào, trên tay chúng ta cũng không có đế phù, nếu muốn rời khỏi thì phải mượn cơ hội sau khi phù đồ phong tiên, thiên địa mở lại, nếu bỏ lỡ chỉ sợ sẽ phải ở lại đây ba ngàn năm!

 

Tiên Quân Trọng Sương cười cười, quay về vương tọa, đi vào sâu trong Phù thiên.

 

Những người khác nhìn nhau một cái, cũng chỉ có thể đi theo hắn, tuy mỗi người đều không cam lòng, nhưng cũng biết Phù Đồ Thiên Giới này vốn cũng là một mảng đại lục, rộng lớn vô biên, nếu Đế Lưu thực sự muốn trốn, bằng vào tu vi của bọn họ, muốn tìm khắp Phù Đồ Thiên Giới, kiểu gì cũng phải mất mấy năm thời gian, mà hiện giờ, thăng tiên hội lại sắp kết thúc, bọn họ không thể không nhân cơ hội rời khỏi.

 

- Giết.

 

Quả nhiên, khi bọn họ chạy tới nơi thiết lập tế đài lúc ban đầu, liền thấy được một mảng hỗn loạn, giết chóc tới máu chảy thành biển, tanh hôi vô cùng, mà bên trong chiến trường này, cơ hồ mỗi người đều có chứa oan nghiệt đáng sợ, đang liều mạng chém giết trong không trung, vốn bọn họ lúc ban đầu mà đi đuổi theo Đế Lưu, nơi này còn có gần bốn vạn tán tu, nhưng lúc này vẫn còn sống để chém giết lại chẳng được là bao, cho dù tính hết lại sợ là cũng không tới một ngàn.

 

- Người ta đều ngôn trong Phù Đồ tiên nhiều yêu ma, tuy được phong tiên mệnh, nhưng sẽ giống ma hơn là giống tiên, nhưng không thể không thừa nhận, Phù Đồ tiên từ trong núi thây biển máu đi ra, thực lực thật sự không kém, chính tiên bình thường mười lấy mười cũng không địch được một, tên gia hỏa lúc trước tự phong là Ma tổ, một thanh kiếm đại náo Tam Thập Tam Thiên cũng không phải chính là từ Phù Đồ Thiên Giới đi ra sao?

 

Tiên Quân Trọng Sương nhìn chiến trường phía dưới, nói ra một câu, dường như có chút cảm khái.

 

- Một khi đã như vậy.

 

Yêu nhân trong Phong Quân Vũ Thiếp đột nhiên linh cơ khẽ động, thấp giọng nói với Phong Quân:

 

- Vậy chúng ta sao không tới giúp một chút.

 

- Hả?

 

Những người khác lúc này cũng đều nghĩ đến vấn đề này.

 

Lúc này gần ngàn yêu ma chém giết lẫn nhau, ba người cuối cùng giành chiến thắng sẽ có tư cách đạt được tiên mệnh, như vậy bọn họ sao không nhúng tay vào lúc này, lựa chọn một người để giúp đỡ? Dùng sự trung thành của họ để trao đổi, chọn lấy một người, giúp hắn chiến thắng trong chém giết, như vậy, cuối cùng có thể có được sự trung thành của Phù Đồ chính tiên, chuyến đi tới Phù Đồ Thiên Giới lần này cuối cùng của không đến nỗi trắng tay.

 

- Ha ha, ý kiến hay.

 

Phong Quân vẫn đang suy tư, Tiên Quân Trọng Sương lại bỗng nhiên bay ra đầu tiên, vương tọa hàng lâm xuống chiến trường, khí độ vô hạn, thanh âm lanh lảnh, truyền khắp cả tòa chiến trường:

 

- Ai muốn thành tiên, hãy tới bái ta!

Bình Luận (0)
Comment