Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 381 - Chương 1584: Thẳng Hướng Tới Thần Tiêu Cung

Unknown

 

Chương 1584: Thẳng hướng tới Thần Tiêu cung

 

 

 

Thế gian có vô số thần thông, vẫn luôn được chúng tiên theo đuổi, Thiên Nguyên lưu truyền cái gọi là "Đạo" "Thiên" "Thần" "Huyền" "Pháp", đều là khái quát đối với lực lượng thần thông, dù sao loại lực lượng này có thể hô gió gọi mưa, có thể điều khiển quỷ thần, có thể khai thiên tích địa, người tu hành có cảm ngộ bực này, lại há có thể không lợi dụng loại lực lượng thông huyền này? Bất luận là Thiên Nguyên hay Tiểu Tiên giới, Tam Thập Tam Thiên, hay là Long, Phật, Yêu các giới, căn bản là không có ai không nghiên cứu lực lượng thần thông, ngay cả lịch duyệt phong phú như Phương Hành, từ lúc bước vào tu hành tu hành cho đến nay, gặp người không tu thần thông, chỉ tu võ pháp, cũng chỉ có Thiên NguyênTiểu Võ Thần Lữ Phụng Tiên, cùng với một Phá Trận Tử vô địch cận chiến, người của Thái Thượng Cửu Tiên chỉ nghe danh chứ chưa thấy người mà thôi.

 

Mà có thần thông thì sẽ có pháp môn chống đỡ thần thông.

 

Các môn các phái, cũng đều dạy cách chống đỡ thần thông của người khác, có dùng pháp phá pháp, có tương sinh tương khắc, có mượn pháp bảo chống đỡ, có dựa vào tốc độ để tránh né, còn có vận chuyển huyền công bắn ngược thần thông của người khác ra, đủ loại!

 

Nhưng chắc trước giờ không có ai có thể có thiên phú như Phương Hành.

 

Tu luyện Thái Thượng, đã chặt đứt mười hai mệnh số, hắn đã bắt đầu có thiên phú "Vạn pháp bất xâm"!

 

Bởi vì hắn vốn có ba ngàn đại đạo trong thức giới, bởi vậy thần thông từ trong ba ngàn đại đạo kéo ra, uy lực khi tới trước người hắn tự nhiên sẽ bị suy yếu lực lượng, giống như một đạo lý đơn giản nhất, lửa không đốt được lửa, nước không nhấn chìm được nước, hai loại thần thông bản chất tương thông lúc đụng phải đối phương, uy lực đều sẽ suy yếu trên diện rộng, thậm chí hoàn toàn yên diệt.

 

Đương nhiên Phương Hành lúc này vẫn chưa làm được vạn pháp bất xâm chân chính!

 

Thần thông cường đại đến trình độ nhất định, vẫn có thể đả thương được hắn, thậm chí là bỏ qua ba ngàn trong cơ thể hắn.

 

Hắn hiện tại giống như Tiên Thiên đạo thể vậy, có thiên phú và khả năng vô hạn, chỉ đợi khai quật và trưởng thành!

 

Nhưng thiên phú này dùng để đấu pháp với cảnh giới như Thông Cổ Thần Vương là đủ rồi!

 

Thông Cổ Thần Vương ít có khả năng dùng thần thông đả thương được hắn, muốn đấu thì chỉ có thể thi triển võ pháp!

 

Trên trình độ nào đó, đây cũng là nguyên nhân võ pháp rất được chiến tu hoan nghênh, thần thông pháp thuật khác đều có phân chia cấp bậc, lĩnh ngộ và vận chuyển, thậm chí là uy lực đều khác nhau, chỉ có võ pháp bất kể là phàm nhân bình thường hay là Tiên Đế cao cao tại thượng, đều là nhất mạch tương thừa, phàm nhân bị chọc cho nóng giận sẽ vung quyền đánh người, Tiên Đế cũng như vậy, hơn nữa đều có thể phát huy ra lực lượng của bản thân, bản chất hoàn toàn giống nhau, chỉ có uy lực là cách xa một trời một vực.

 

Những đạo lý này nói thì dễ, nhưng Thông Cổ Thần Vương lại không rõ!

 

Hoặc là nói hắn căn bản không nghĩ đến. . .

 

Lúc này đấu pháp, hắn có thể nói là không hề có ý coi thường Phương Hành, thà dùng dao mổ trâu giết gà chứ không muốn gà bay trứng vỡ, nhưng biểu hiện của Phương Hành thật sự nằm ngoài dự kiến của hắn, căn bản chính là trái với lẽ thường, một bước xông ra khỏi vòng vây, Khi Thiên Phách Man đao hung hăng chém xuống, còn chưa kịp nghĩ gì thì đao đó đã tới trên đỉnh đầu mình, một màn đột ngột đến cực điểm này khiến hắn sợ tới túa mồ hôi lạnh, hét lớn một tiếng, quanh người gần trăm bóng đen chạy trốnvề phía không trung!

 

- Vù!

 

Nhưng Phương Hành cuối cùng vẫn đến quá nhanh, dưới sự xâm nhập của đao khí, vô số hài cốt của Thông Cổ Thần Vương kéo ra chưa hình thành kịp thế bao vây thì đao khí trong tay Phương Hành đã trào ra, chém xuống cánh tay đang thao tác vô số tơ đen của hắn.

 

Vừa chém một cái, ít nhất cũng có một nửa hài cốt tan tác lả tả, mất đi linh tính, héo rũ nằm dưới đất!

 

- A, Đế Lưu ngươi thực sự dám...

 

Thông Cổ Thần Vương mồ hôi lạnh chảy ướt lưng, bản thân hắn tu vi không cao, toàn là ỷ vào tiên thi khôi lỗi mình dùng huyết mạch thiên phú để luyện chế mà ngăn địch, kéo dãn khoảng cách với đối thủ càng xa càng tốt, hiện giờ bị Phương Hành tới gần, loại cảm giác đó thực sự còn đáng sợ hơn là bị đao kề cổ, hơn nữa hắn hiện tại cũng thực sự không hiểu vị Đại Xích thiên đế tử này sao lại điên tới như vậy, đang ở Thần vực không ngờ lại dám hạ sát thủ với mình, cũng không biết hắn có thực sự dám giết mình hay không, trong lòng sao mà không sợ cho được?

 

Trong tiếng gầm thét, tay kéo mấy chục bóng đen tới ngăn cản Phương Hành, mình thì lập tức chạy trốn.

 

- Giết...

 

Ở trên đại địa phía dưới, các Thần tộc vốn định xuất thủ với Tiệt đạo đạo đồ, thừa dịp Thông Cổ Thần Vương chiếm hết thượng phong, bọn họ cũng muốn xuất thủ chiếm tiện nghi, chỉ là ngàn vạn lần không ngờ, Thông Cổ Thần Vương lại bại nhanh như vậy, trong chớp mắt đã bỏ chạy!

 

Cũng chính bởi vậy, tiếng hô đánh giết của bọn họ vừa vang lên được một nửa liền giống như bị người ta kẹp cổ vậy!

 

Ai nấy ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Đại Xích thiên đế tử hung khí vô hạn trong không trung, vẻ mặt có thể nói là phong phú đến cực điểm!

 

- Các ngươi muốn giết ai?

 

Phương Hành cúi đầu nhìn xuống, sâu trong ánh mắt hung quang di động, sát khí lành lạnh.

 

- Giết... Giết tới giết lui có ý nghĩ gì chứ, mọi người ngồi xuống uống chén trà tâm sự không phải tốt hơn sao?

 

Mấy vị sinh linh Thần tộc xông lên trước nhất đột nhiên thay đổi sắc mặt, tận tình khuyên bảo.

 

- Cút mẹ ngươi đi.

 

Phương Hành cười lạnh, xoay tay lại một đao chém xuống, đao khí lạnh lẽo cắt khí quyển ra một đạo cầu vồng sâu vạn trượng, sinh linh Thần tộc ở gần lập tức bị đao khí lạnh lẽo đáng sợ đánh bay, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.

 

- Đạo chủ, hiện tại nên làm thế nào?

 

Đám người Lộc Tẩu nhảy lên giữa không trung, vẻ mặt nghiêm túc.

 

Vừa rồi nhìn thấy Phương Hành trảm cự ngạc, đánh bại Thông Cổ, thật sự khiến bọn họ trong lòng sung sướng, chỉ tiếc hiện tại mọi người không phải là trẻ con, trong lòng tất nhiên là thống khoái, nhưng cũng biết đã gây ra đại họa rồi, ở trên địa bàn của Thần Minh người ta mà lại chém thấn tướng của người ta, đánh bại Thần Vương của người ta, Thần Chủ sao có thể dễ dàng buông tha cho họ?

 

Lúc này nếu không mau giết ra ngoài, chỉ sợ đại quân Thần tộc lập tức sẽ đến!!

 

- Làm thế nào à?

 

Ánh mắt Phương Hành đảo qua xung quanh, nhìn về phía vị trí trung tâm nhất của một mảng đại lục này, nơi đó có một tòa thần cung cao ngất trong mây, hắn cau mày, cười nói:

 

- Đơn giản, Thần Chủ vẫn không chịu gặp chúng ta, vậy chúng ta đi gặp nàng ta!

 

Nói xong vung Khi Thiên Phách Man đao lên, chỉ thẳng về phía trước:

 

- Giết tới thần cung!

 

- Không ngờ muốn xông vào Thần Tiêu cung?

 

Đám người Lộc Tẩu lập tức sắc mặt đại biến, ai nấy đều kinh hoàng.

 

Vị đế tử này... Đảm lượng cũng lớn quá rồi!

 

Nếu nói chém cự ngạc, đánh bại Thông Cổ Thần Vương, còn có thể nói là cái tức nhất thời, vậy xông vào Thần Tiêu cung lại chính là thực sự khiêu khích uy nghiêm của Thần Chủ, vị Nữ Đế danh chấn hoàn vũ kia liệu có dưới cơn giận dữ mà giết sạch đám người mình không?

 

- Đi theo đế tử, giết tới thần cung!

 

Lúc Lộc Tẩu và Văn tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô đang lo lắng, bên tai lại vang lên tiếng hét, tiên tướng tiên binh dưới trướng vào lúc này đã điên cuồng hò hét, tế ra tiên bảo, tay cầm binh khí, ai nấy sục sôi vạn phần, không hề có một chút do dự nào, đám tiên phỉ vốn xuất thân không cao, đã sớm trong quá trình đi theo Phương Hành, có được ân huệ to lớn, tạo hóa như trời, lúc này lại bị một màn không tiếc tất cả mà báo thù cho Tiểu Điêu Toản và Tiểu Cổ Quái của Phương Hành khiến cho kích thích, trong lòng đang tức giận lại kích động vạn phần, lúc này đừng nói là bảo họ xông vào Thần Tiêu cung, cho dù là xông vào tiên điện cũng được!

 

- Thôi, vào thời điểm mấu chốt này đành phải ủng hộ hắn vô điều kiện, theo hắn liều tiếp đi!

 

Trong lòng Lộc Tẩu cũng có tính toán, không nhiều lời, cờ trận cực lớn sau lưng đã bay đến đỉnh đầu của hắn.

 

- Giết!

 

Lấy Phương Hành dẫn đầu, Tiệt đạo đạo đồ oanh oanh liệt liệt giết tới thần cung, thanh thế rất lớn, khí cơ kinh thiên, ven đường không biết có bao nhiêu sinh linh Thần tộc bị dọa cho kinh hãi đảm chiến, từ xa vây xem, cũng có vài thần binh thần tướng đã sớm phát hiện không đúng, vội vàng xông lên cản lại, chỉ là ở trước mặt Phương Hành, những thần binh thần tướng bình thường này lại há có thể cản được?

 

Toàn là vừa đối mặt đã bị Khi Thiên Phách Man đao của Phương Hành đảo loạn trận thế, giống như bánh chẻo ngã xuống đất.

 

- Vị Đại Xích thiên đế tử này thực sự điên rồi à?

 

Thần binh thần tướng hay sinh linh Thần tộc bình thường thấy một màn này, trong lòng đều khiếp sợ như sóng như biển.

 

Mà cạnh lộ tuyến lao về phía Thần Tiêu cung của đám người Phương Hành, trên một tòa núi cao ngoài vạn dặm, có một nam tử áo xám đang đứng chắp hai tay sau lưng, nhìn hắn, chính là Di Dư Thần Vương Phương Hành đã gặp một lần trước đây, nhìn Phương Hành dẫn tiên binh tiên tướng lao thẳng tới Thần Tiêu cung, vị Di Dư Thần Vương này cũng không nhịn được mà khẽ thở dài, trong mắt không biết là nét cười hay vẻ bất đắc dĩ, lẩm bẩm:

 

- Vị đế tử này đúng là thú vị thật, chẳng lẽ là hắn đã phát hiện ra gì đó?

 

Đại lục này vốn là từ Tiểu Tiên giới luyện thành, với tu vi hiện giờ của đám người Phương Hành, đi tới Thần Tiêu cung cũng không cần quá lâu, mấu chốt nhất là, sinh linh Thần tộc bình thường ở trước mặt Cáp Mô quân do Phương Hành suất lĩnh, thật sự không có sức chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ lao về phía Thần Tiêu cung, không ngờ có một loại khí phách trong trăm quân đánh thẳng về phía trước.

 

- Đế tử điện hạ, quá kiêu ngạo rồi đó.

 

Lúc Phương Hành đã chỉ còn cách Thần Tiêu cung hơn ngàn dặm, đột nhiên trong Thần Tiêu cung, hai bóng người bay lên, một người là Thông Cổ Thần Vương vừa thua chạy về Thần Tiêu cung, người còn lại là U Ẩn Trùng Mẫu yêu mỵ, hai đại Thần Vương đứng trong hư không trước Thần Tiêu cung, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Phương Hành ở phía dưới.

 

- Ha ha, bản đế tử cũng biết làm như vậy là không tốt, mời Thần Chủ xuất hiện đi, ta sẽ trực tiếp xin lỗi nàng ta.

 

Ngẩng đầu nhìn hai đại Thần Vương này, Phương Hành dừng bước, mỉm cười nói.

 

- Xin lỗi? Thông Cổ Thần Vương oán hận nhìn Phương Hành, cười lạnh nói:

 

- Đến lúc này còn muốn gặp Thần Chủ à? bắt lại cho ta!

 

 

Bình Luận (0)
Comment