Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 382 - Chương 1585: Giả Thần Chỉ

Unknown

 

Chương 1585: Giả thần chỉ

 

 

 

- Sao có thể, đến lúc này rồi mà Thần Chủ vẫn không gặp ta à?

 

Trong lòng Phương Hành lúc này thực sự cũng rất nôn nóng, hắn xuất thủ với cự ngạc, xuất thủ với Thông Cổ Thần Vương, một mặt chính là để trút giận, mặt khác cũng là muốn mượn phương pháp này làm to chuyện, kinh động tới Thần Chủ, người khác sợ Thần Chủ, nhưng hắn lại không sợ, hiện giờ chỉ ngại đủ loại quy củ, không gặp được nàng ta mà thôi, mà hiện giờ, chỉ cần gặp được Thần Chủ, tất nhiên sẽ có thể giải quyết đại bộ phận vấn đề, chỉ có điều khiến hắn không ngờ là, mình đã một đường xung phong tới đây, Thần Chủ không ngờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, mà Thông Cổ Thần Vương cùng với U Ẩn Trùng Mẫu đó không ngờ trực tiếp trở mặt, hạ lệnh muốn bắt hắn, cũng khiến tâm tư của hắn xoay chuyển rất nhanh!

 

- Có chút không thích hợp!

 

Trong lòng hắn hiện lên suy nghĩ này, trong miệng lại quát lạnh:

 

- Không thấy Thần Chủ, bản đế tử sao chịu thôi!

 

Dứt lời, đoạt lấy một cây cung trong tay tiên tướng bên cạnh, sau đó lại thuận tay từ trong đầu lâu khô lâu bên hông rút ra một đạo thần quang, hóa thành một mũi tên, giương cung như trăng tròn, trực tiếp bắn về phía Thần Tiêu cung.

 

Ầm!

 

Mũi tên đó bay tới giữa không trung, rất nhanh liền gặp phải cấm chế ở ngoài Thần Tiêu cung, nổ tung như pháo hoa.

 

- Đến lúc này rồi vẫn không thúc thủ chịu trói, Đế Lưu điện hạ, ngươi uy phong lắm!

 

Thông Cổ Thần Vương đứng trước Thần Tiêu cung, cười lạnh, vung cờ lệnh, chỉ huy sinh linh Thần tộc.

 

- Đáng giận, Thông Cổ, ngươi dám giả lệnh của Thần Chủ, to gan lắm!

 

Phương Hành Lúc này lại biến sắc, có rất nhiều vấn đề trong chốc lát không thể nghĩ thông, hung hăng lườm Thông Cổ một cái, dẫn đầu bay về phía cửu thiên, cùng lúc đó, một đạo thần niệm vội vàng truyền tới bộ hạ.

 

- ...Đi!

 

- Còn muốn đào tẩu à?

 

Thông Cổ Thần Vương thấy một màn này, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng sai phái các thiên thần tướng giữ hắn lại.

 

Nơi này vốn chính là sào huyệt của Thần Minh, không biết có bao nhiêu sinh linh Thần tộc đóng quân, lúc này nghe thấy tiếng quát của Thông Cổ Thần Vương, đồng loạt xông lên, chậm rãi cường hành bao vây Phương Hành!

 

- Ta chính là Đại Xích thiên đế tử, nô bối các ngươi ai dám ngăn cản ta?

 

Thấy một màn này, Phương Hành vận chuyển tiên uy, gầm lên một tiếng, chấn nhiếp chư thiên bát phương.

 

Một câu uy hiếp rất bình thường, đại khái là chẳng có tác dụng với hắn, nhưng ở Thần Minh này, tiếng hét của Phương Hành vừa vang lên, cộng với một thân hung uy hiển hách của hắn, không ngờ thật sự mang tới tác dụng, không biết có bao nhiêu sinh linh Thần tộc đã anh dũng xông lên, đột nhiên trở nên do dự, lui về phía sau vài bước, cũng có một số người xông lên, cũng người thì đứng lại trong không trung, không dám tiến lên nữa.

 

Từ lúc chúng tiên khai thiên tới nay, sinh linh Thần tộc tất cả đều là nô, sự sợ hãi đối với tiên nhân đã ăn sâu vào trong xương tủy của họ!

 

Cho dù họ đã theo Thần Chủ, quyết định phản kháng Đại Tiên giới, nhưng loại sợ hãi này là không thể tiêu trừ, nếu đối mặt với tiên nhân bình thường, họ còn có thể đánh một trận, nhưng dù sao Phương Hành hiện giờ có thân phận của Đế Lưu, đó là con của Tiên Đế, thế gian thân phận tôn quý hơn hắn có được mấy ai? Hơn nữa người hạ mệnh lệnh dù sao cũng là Thông Cổ Thần Vương, chứ không phải Thần Chủ, bởi vậy một câu hét lớn này của Phương Hành vừa ra khỏi miệng, đã hình thành một loại cục diện xấu hổ, chúng thần đều kinh hãi, không ai dám xông lên.

 

- Chúng ta đi!

 

Mượn cơ hội này, Phương Hành lại rống to một tiếng dẫn đầu lao về phía thiên ngoại.

 

Hắn lúc này một thân hung uy cuồn cuộn, không ngờ đã nổi sát tâm, bất luận là ai dám đến đều một đao trảm sát!

 

- Phế vật! Phế vật, một đám phế vật, không ngờ bị đế tử, dọa thành như vậy!

 

Thông Cổ Thần Vương giận không thể át, luôn miệng gầm lên, việc đã đến nước này, nào dám để Phương Hành đào tẩu, hiển nhiên hắn phải xông tới thiên ngoại, bản thân cũng không dám tự tay tiến lên động thủ với hắn, bất đắc dĩ đành cắn răng hạ một quyết định!

 

Vội vàng xoay người lại, từ trong Thần Tiêu cung lấy một lá cờ trận thần uy cuồn cuộn, sau đó giơ hai ngón giữa và ngón trỏ lên, điểm vào mi tâm, kéo ra một đạo thần ti, bám vào trên cờ trận, cờ trận lập tức vù một tiếng, phóng lên cao, giống như tia chớp bay lên chín tầng trời, từng đạo Hồng Mông bảo quang chiếu xuống, giống như ráng màu, lại giống như sóng gợn!

 

Theo Hồng Mông bảo quang hàng lâm, một mảng đại lục này trong nháy mắt cũng xuất hiện biến hóa đáng sợ, ở bảy góc của đại lục đều tồn tại một ngọn núi nhỏ không khiến người ta để ý, mà lúc cờ trận trong tay Thông Cổ Thần Vương bay lên trời, bảy tòa núi nhỏ đồng thời nứt ra, bên trong đều có một lá cờ trận cực lớn từ dưới đất lên bay ra, phóng thẳng lên trời, sau đó cả đại lục này, hoặc là nói cả Tiểu Tiên giới này đều bị từng đạo Hồng Mông bảo quang chiếu vào, quang hoa vạn trượng.

 

Dưới chân đám người Phương Hành, đại địa cũng vỡ ra, bùn đất, núi đá chung quanh đều điên cuồng bay lên trời, mặt đất phía dưới bọn họ lại đang không ngừng lõm sâu, ngay cả bọn họ đã bay đến không trung cũng bị lực lượng đáng sợ dưới chân kéo xuống, đầu tiên là cóc được Tiệt đạo đạo đồ dùng làm tọa kỵ, sau đó chính là các tiên binh, tiếp theo là các vị tiên tướng, đến cuối cùng, ngay cả mấy người Lộc Tẩu và Văn tiên sinh cũng bị loại lực lượng đáng sợ này kéo xuống, miệng kinh hô không thôi!

 

- Những sinh linh Thần tộc này từ lúc nào học được trận pháp cao minh như vậy thế?

 

Phương Hành cũng đã bị vô số Hồng Mông lực lượng bám lấy, trong lòng vừa sợ vừa giận:

 

- Thông Cổ Thần Vương này to gan lớn mật, không ngờ dám dùng danh nghĩa của Thần Chủ để hại ta. . . Hắn. . . Hắn rốt cuộc là điên rồi, hay là gan to tày trời dám…

 

Khi một suy nghĩ còn chưa hiện lên hết, hắn cắn răng một cái, không giãy dụa nữa, theo lực lượng đó rơi xuống.

 

Vào chớp mắt hắn rơi xuống, đại địa nứt ra, cả tòa đại lục từ bốn phía cuồn cuộn nổi lên, giống như hình thành một vỏ trứng rỗng, bao phủ cả hắn và các tiên binh tiên tướng dưới trướng vào trong, không ngờ hình thành một lồng giam quỷ dị, dùng cả đại lục làm thân lồng, nhốt đám người Phương Hành ở trong, lâp tức lại xuất hiện vô số phù văn, hiển hóa ở trên lồng giam này, sau đó thì nghịch chuyển, từng đạo lực lượng khó có thể hình dung xé trời rạch biển tỏa ra, không ngừng hút ra tiên khí tinh thuần.

 

Nhìn lồng giam giống như hoa sen, Thông Cổ Thần Vương đã lẳng lặng bồng bềnh trong tinh vực, sắc mặt hắn hiển nhiên cũng vô cùng khó coi nhìn lồng giam đó, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy.

 

- Thông Cổ, ngươi quả nhiên to gan!

 

U Ẩn Trùng Mẫu qua một lúc mới quay đầu nhìn hắn:

 

- Không ngờ dám làm ra chuyện thế này?

 

- Ta cũng là vì nghĩ cho Thần Minh, Thần Chủ có thể trách ta sao?

 

Thông Cổ Thần Vương thở hắt ra mấy hơi, sắc mặt cổ quái nói.

 

- Ha ha, tốt nhất hãy mong tất cả được như ngươi mong muốn, nếu không, Thần Chủ không chỉ trách tội ngươi thôi đâu.

 

U Ẩn Trùng Mẫu quay đầu, nghiêm túc nói:

 

- Nàng ta sẽ khiến tộc của ngươi vĩnh viễn biến mất trong thiên địa!

 

Thông Cổ Thần Vương vốn đã vô cùng lúng túng, lúc này lập tức trở nên càng lúng túng hơn.

 

- Là Thần Chủ bất mãn với chúng ta, muốn lừa giết chúng ta, hay là có âm mưu gì khác!

 

Mà lúc này, Tiệt đạo đạo đồ rơi vào trong trận pháp giống như hoa sen này ai nấy cũng đều thất kinh, bọn họ lúc này đều không bị thương hay là mất mạng, chỉ bị nhốt trong một không gian rất lớn, không hề có cánh cửa nào, chỉ cảm thấy chung quanh đều có áp lực mãnh liệt ùa tới, khiến bọn họ căn bản không thể nổi lên tâm tư đào thoát, trong lòng lại càng nghĩ càng lo lắng, không nhịn được mà suy đoán lung tung!

 

- Không phải Thần Chủ, là Thông Cổ Thần Vương đó hại chúng ta!

 

Phương Hành lúc này cũng sầm mặt, lạnh giọng nói.

 

Trong lòng hắn rất xác định điểm này, vừa rồi trước khi xông tới Thần Tiêu cung, hắn đã bắn ra một tên về phía Thần Tiêu cung, mũi tên đó lại từ một đạo căn nguyên hắn từ trong khô lâu thần cung lấy ra biến thành, sau khi bắn ra một này, khí cơ tỏa ra xung quanh, nếu Thần Chủ ở trong Thần Tiêu cung, nhất định có thể phát hiện, bởi vì khô lâu thần cung vốn chính là Thần Chủ luyện hóa và ban cho, không có đạo lý nào lại không nhận ra đồ của chính nàng ta, nhưng sau khi bắn ra một đó, nàng ta vẫn không xuất hiện, liền chứng tỏ một vấn đề.

 

Hiện tại khiến Phương Hành lo lắng chỉ là nếu Thần Chủ không ở Thần vực, vậy người lúc trước thư từ qua lại với Tử Huyền tiên soái là ai?

 

Đám người Thông Cổ Thần Vương cứ bảo mình chờ ở đây, rốt cuộc là có ý gì?

 

 

 

 

Chương 1586: Điên Đảo Âm Dương trận

 

 

 

Ầm ầm ầm

 

Một loại thanh âm giống như sấm rền chậm rãi vang lên ở bốn phía, giống như một cái cối xay trầm trọng, dùng một loại tốc độ chậm chạp, từ từ thôi động, mà theo cối xay này chuyển động, trong không gian đám người Phương Hành bị cầm tù, cũng có một loại lực lượng thong thả đến khó có thể phát hiện, nhưng lại không thể ngăn chặn lặng lẽ vận chuyển, theo loại lực lượng này, mỗi người bọn họ đều khiếp sợ phát hiện một biến hóa, đó chính là, lực lượng trong cơ thể mình không ngờ đang bị đại trận chung quanh hút ra từng chút một, tuy số lượng cũng không nhiều, nhưng không dừng lại một chút nào, hơn nữa căn bản không thể ngăn chặn, giống như là hạt đậu trong cối xay, ép đi tất cả!

 

- Không ngờ bên trong Thần tộc lại có đại trận bực này, đây là Điên Đảo Âm Dương trận trong lời đồn, chúng ta bị nhốt ở đây, lực lượng trên người sẽ bị đại trận không ngừng hút ra ngoài, đến cuối cùng, tất cả người trong trận đều sẽ hóa thành thây khô!

 

Lộc Tẩu trận pháp cao minh, nhận ra đại trận này, sợ tới biến sắc.

 

Các tiên binh tiên tướng khác cũng bị ảnh hưởng, tất nhiên cũng không thể không phát hiện sự cổ quái này, ai nấy đều chấn kinh.

 

Bọn họ căn bản không thể chống lại lực lượng của đại trận này, tất nhiên cũng không ngăn cản được đại trận hút ra lực lượng của mình.

 

- Xem ra hắn vẫn không muốn giết chúng ta!

 

Mà Phương Hành cũng sầm mặt, cảm nhận được loại vận chuyển của đại trận này, lực lượng trong cơ thể đang xói mòn, thầm suy đoán:

 

- Nếu hắn muốn gây bất lợi cho chúng ta, việc gì phải chậm rãi như vậy, đại trận thôi động, chẳng qua là nhất thời tam khắc, tất cả mọi người sẽ biến thành thây khô, nhưng hiện tại xem ra, đại trận này vận chuyển cực kỳ thong thả, chỉ có thể hút ra từng tia tiên khí của chúng ta, cho dù Tán tiên bình thường, ở trong đại trận này chắc cũng có thể chống đỡ được hai ba ngày, người có tiên mệnh thì ít nhất cũng có thể chống đỡ được hơn mười ngày.

 

- Không sai, hắn làm như vậy chỉ là muốn khiến chúng ta suy yếu.

 

Lộc Tẩu gật đầu, đồng ý với suy đoán của Phương Hành, chỉ là sắc mặt vẫn do dự bất định:

 

- Nhưng hắn rốt cuộc có ý gì?

 

- Chẳng lẽ, hắn chỉ là đang uy hiếp, muốn dùng phương pháp dao nhỏ cắt thịt này để bức chúng ta đồng ý với điều kiện nào đó?

 

Văn tiên sinh cũng thầm đoán.

 

Một đám Tiệt đạo đạo đồ, từ trong mười vạn Phù Đồ tiên giết ra, cũng đều là hạng bất phàm, lúc này đã rất nhanh bảo trì bình tĩnh, không còn sự bối rối lúc ban đầu, mà Lộc Tẩu và Văn tiên sinh lại là hạng tồn tại lúc trước ở Thiên Nguyên dưới điều kiện hữu hạn, vẫn có thể tu hành đến tuyệt đỉnh thế gian, tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng rối loạn, đều bảo trì lạnh lùng bình tĩnh.

 

- Nếu như vậy, thằng ôn này chắc rất nhanh sẽ tới tìm chúng ta!

 

Phương Hành sau khi suy tính, nói với Lộc Tẩu:

 

- Lão, ngươi dẫn mấy người đi tra xét một chút, xem có phương pháp phá vỡ trận này hay không, những người khác thì đừng loạn, cứ ngồi xuống, đừng vận công, ở trong trận này, vận công càng lợi hại thì tiên khí bị hút ra sẽ càng nhiều, nếu ngưng thần thủ tâm, vậy có thể hạ tốc độ tiên khí bị hút ra tới thấp nhất.

 

Lộc Tẩu đáp ứng, từ trong một đám tiên binh chọn mấy người am hiểu trận thuật, tự đi tra xét.

 

Mà Phương Hành thì ngồi xuống, chau mày suy nghĩ.

 

Cho tới hiện tại, hắn vẫn chưa biết, mưu kế của Thông Cổ Thần Vương này rốt cuộc là để đối phó với Đại Xích thiên hay là đối phó với Đế Lưu?

 

Nếu là đối phó với Đại Xích thiên thì cũng thôi, nhưng nếu với đối phó với "Đế Lưu" hắn.

 

Vậy sẽ có một vấn đề vô cùng đáng sợ bày ra trước mặt!

 

Thông Cổ Thần Vương hoàn toàn không có lý do gì để đối phó mình, nếu làm như vậy, tất nhiên là có lý do của hắn!

 

Mà lý do này là ai cho hắn?

 

Chuyện đã tới nước này, hắn cũng không thể không dùng hết các loại phương pháp để tra xét, thần thức như tơ, vươn ra bên ngoài, chỉ tiếc hắn rất nhanh liền phát hiện, trận này ngăn cách thiên địa, trận lực như cối xay, mỗi khi thần thức của mình vươn tới rìa sẽ bị lực lượng của đại trận ma diệt, căn bản không thể tra xét cục diện bên ngoài, mất đi thần thức, hắn cũng giống như người mù, căn bản không tìm hiểu được tình hình bên ngoài!

 

- Đạo chủ, Điên Đảo Âm Dương trận này e là căn bản không thể phá giải từ bên trong.

 

Rất nhanh, Lộc Tẩu cũng mang đến một tin tức rất không tốt:

 

- Trận này đơn giản đến cực điểm, chính là một trận để vây nhốt, phối hợp với một nghịch chuyển tụ linh trận, người xây trận thực sự là khí phách thông thiên, nàng ta dùng tinh thần làm trận, lại khổng lồ vô biên, khiến người ta khó có thể tưởng tượng, hiện giờ thì làm khó rồi, đại trận càng đơn giản càng khó có thể phá giải, bởi vì nó căn bản không lưu lại cho chúng ta sơ hở gì, trừ phi... Trừ phi là ở bên ngoài có người giúp chúng ta mở đại trận này, nhưng càng khó khăn hơn là, ở trong đại trận này chúng ta không thể gửi ra tin tức, quả thực chính là hạt đậu trong cối xay, chỉ có thể chờ chết.

 

Phương Hành cũng không khỏi nhíu mày, cục diện thế này thực sự không thể tính là rõ ràng.

 

Nhất lực hàng thập xảo, đại trận càng đơn giản càng khó phá giải, giống như Điên Đảo Âm Dương trận này, phương pháp phá giải vô cùng đơn giản, đó chính là ở bên ngoài phá đi một trong mấy cờ trận của nó là được, thậm chí là động tay động chân trên cờ trận, có thể khiến trận này xuất hiện lỗ hổng, nhưng ở trong trận lại căn bản không có phương pháp phá giải, quả thực là toàn vẹn không sứt mẻ!

 

Có điều nhìn bộ dạng khẩn trương của Lộc Tẩu, Phương Hành bật cười, nói:

 

- Ngươi đừng gấp, vẫn chưa tới lúc tuyệt vọng!

 

- Thế này vẫn chưa tính là tuyệt vọng à?

 

Lộc Tẩu ngây ra một thoáng, thất thanh hỏi.

 

Phương Hành gật đầu:

 

- Trước tiên cứ kiên nhẫn chờ đợi, tự nhiên sẽ có biện pháp!

 

Lộc Tẩu thấy bộ dạng này của hắn, cũng chỉ có thể do dự gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.

 

Từng tia tiên khí bị hút ra, sự kiên nhẫn của chư tiên cũng tiêu hao từng chút một, loại cảm giác đó quả thực giống như mình đang không ngừng đổ máu, chảy vài giọt máu thì không sao, nhưng cứ chảy mãi sẽ càng lúc càng suy yếu, cho đến tử vong, mỗi người đều minh bạch đạo lý này, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh, loại chờ đợi này là đáng sợ nhất.

 

Nhưng lúc này, uy vọng của Phương Hành cũng được thể hiện ra, chư tiên không ai dám quấy nhiễu.

 

Bên trong đại trận, trừ trận lực vận chuyển, hút tiên khí ra, dường như tất cả đều ngưng kết, mãi lâu sau vẫn không nghe thấy một tiếng nói nào, có điều, cuối cùng sau khi khoảng nửa ngày thời gian trôi qua, trong bóng tối hư vô trước mắt đám người Phương Hành, lại đột nhiên xuất hiện một tia biến hóa, một bóng dáng xuất hiện, rất nhanh vẽ ra một hình người, một nam tử dáng người khô gầy, mặc áo xám, tóc hoa râu, ánh mắt bình tĩnh mà trầm mặc, thản nhiên nhìn về phía Phương Hành.

 

- Di Dư Thần Vương.

 

Vừa thấy người này, đám người Lộc Tẩu đều lắp bắp kinh hãi.

 

Ngàn vạn lần không ngờ, bị nhốt hồi lâu, người đầu tiên nhìn thấy không phải là Thông Cổ Thần Vương mà là vị Di Dư Thần Vương này.

 

Hắn dường như cũng là một trong tam đại Thần Vương của Thần vực này, chỉ có điều không thường nhìn thấy như Thông Cổ Thần Vương và U Ẩn Trùng Mẫu, từ sau khi đoàn người bọn họ tới Thần vực, chỉ vào ngày đầu tiên thấy vị Thần Vương này một lần, cũng không có giao tiếp gì!

 

- Ngươi cuối cùng cũng tới rồi!

 

Ngược lại với sự kinh ngạc của đám người Lộc Tẩu, Phương Hành lại bình tĩnh vô cùng, dường như đã sớm đoán được hắn sẽ đến.

 

- Ta thật sự không ngờ, thì ra ngươi chính là Đại Xích thiên đế tử!

 

Vị Di Dư Thần Vương đó quan sát Phương Hành một lúc, mới đột nhiên lên tiếng, mỉm cười, sau đó ánh mắt thản nhiên đảo qua mặt Lộc Tẩu và Văn tiên sinh, rất có mấy phần khinh thường, điều lại khiến Lộc Tẩu và Văn tiên sinh trong lòng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, nhìn ánh mắt đó, vị Di Dư Thần Vương này dường như có biết mình, nhưng bọn họ bất kể là nhớ như thế nào cũng không thể nhớ nổi đã gặp vị Thần Vương này ở đâu.

 

- Ta cũng không ngờ ngươi là đại đệ tử của Thần Chủ!

 

Phương Hành cũng quan sát vị Di Dư Thần Vương này, cũng mỉm cười, gật đầu một cái, nói.

 

- Chỉ là cơ duyên xảo hợp, hoặc là nói không còn đường nào để đi nên mới bái vào môn hạ của nàng ta mà thôi.

 

Di Dư Thần Vương dường như có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó hơi cau mày nhìn Lộc Tẩu và Văn tiên sinh một cái, nói:

 

- Cũng giống như đạo lý hai người này bái vào môn hạ của ngươi vậy, có điều ngươi không ngờ dám nhận bọn họ, cũng khiến ta có chút giật mình. . .

 

- Không cần nhiều lời, ta biết lai lịch của hai người bọn họ, tự có dụng ý của ta!

 

Phương Hành trực tiếp cắt ngang lời hắn, bình tĩnh nói.

 

- Ta không quan tâm dụng ý của ngươi là gì, hiện tại chuyện đáng để ta quan tâm vốn cũng không nhiều!

 

Vị Di Dư Thần Vương kia cúi đầu thở dài, lộ ra có chút mỏi mệt, mở miệng nói:

 

- Lúc trước ta nợ ngươi một cái nhân tình, nếu đã gặp ngươi, tất nhiên phải trả nhân tình này, ngươi nói đi, cần ta giúp ngươi thế nào?

 

Hắn ngừng lại một chút rồi lại nói:

 

- Nhưng ngươi phải nhớ rõ, ta chỉ nợ ngươi một cái nhân tình, hơn nữa tu vi của ta có hạn, có lẽ có thể giúp ngươi phá vỡ một cờ trận ở bên ngoài, thả các ngươi ra, nhưng sau khi ra ngoài, Thông Cổ và U Ẩn nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó ta không thể giúp các ngươi đào thoát khỏi tay họ đâu!

 

- Hắn có thể cứu chúng ta ra ngoài?

 

Đám người Lộc Tẩu trong lòng đều mừng thầm, dâng lên chút hy vọng.

 

Tuy sau khi ra ngoài, cũng không tránh được phải đại sát một hồi với đám người Thông Cổ Thần Vương, đặc biệt là giết ra từ trong vòng vây có phòng bị của Thần vực, e là sẽ là một hồi huyết chiến, cũng không biết có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, nhưng chung quy vẫn tốt hơn là bị nhốt ở đây.

 

- Cái này không vội, ngươi trước tiên nói với ta thế này là sao, Thần Chủ có biết không?

 

Lại không ngờ rằng, Phương Hành vô cùng bình tĩnh, nhướn mày, hỏi Di Dư Thần Vương một câu.

 

- Chuyện nhốt các ngươi Thần Chủ tất nhiên không biết, nàng ta không định kết thù với Đại Xích thiên!

 

Di Dư Thần Vương nói vô cùng đơn giản:

 

- Chuyện này chỉ xem như là Thông Cổ tự chủ trương mà thôi, Thần Chủ biết chuyện kết minh với Đại Xích thiên, nhưng nàng ta không biết Thông Cổ mượn ý chỉ của nàng ta, ở ngoài quy định sinh ra rất nhiều chuyện.

 

- Nói cách khác, không phải nàng ta muốn làm gì với Đại Xích thiên?

 

Phương Hành thở phào, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái:

 

- Nàng ta hiện tại đang ở đâu?

 

Di Dư Thần Vương hơi ngẩn ra, vẫn thành thật trả lời:

 

- Ở nơi nào đó của Đa Bảo Tiên Hà, thôi diễn một đại sự!

 

- Tốt lắm!

 

Phương Hành bật cười,

 

- Ngươi không cần giúp ta phá vỡ đại trận, chỉ giúp ta truyền một tin tức là được rồi!

 

 

Bình Luận (0)
Comment