Chương 1587: Có chồng rồi thì quên mất con
Vị Di Dư Thần Vương lai lịch thần bí này rõ ràng bị điều kiện Phương Hành đề xuất khiến cho có chút bất ngờ, nhưng hắn không phải là người tò mò, căn bản không hỏi Phương Hành rốt cuộc muốn mình chuyển tin tức gì cho hắn, chỉ thản nhiên nói:
- Thần Chủ phong quan ở Đa Bảo Tiên Hà, thôi diễn đại sự nào đó, người bên ngoài đều không thể quấy rầy, ở một mảng Thần vực này, cũng chỉ có ba người chúng ta có thể truyền một đạo thần niệm tới nàng ta, nhưng nếu tin tức ngươi muốn chuyển không đủ để đả động nàng ta, nàng ta sẽ không để ý tới ngươi. Cho dù là những gì Thông Cổ làm khiến nàng ta bất mãn, nàng ta cũng chưa chắc sẽ bỏ dở thôi diễn, trở về cứu ngươi, chỉ sẽ sau chuyện giết Thông Cổ mà thôi.
- Đúng vậy, đạo chủ, việc này phải thận trọng.
Đám người Văn tiên sinh cũng có chút lo lắng, vội vàng tiến lên khuyên bảo.
Bị nhốt ở đây, không có cách thoát thân, vị Di Dư Thần Vương này bất kể là lai lịch gì, đều là cứu tinh duy nhất hiện tại.
Nhưng Phương Hành rõ ràng là chủ ý đã định, chỉ nói:
- Ngươi cứ truyền tin tức là được!
Di Dư Thần Vương không nhiều lời, thản nhiên nói:
- Truyền chuyện gì?
Phương Hành suy nghĩ một chút rồi bật cười:
- Làm người không thể có chồng thì quên con.
- Ặc.
Dù là người tính tình đạm mạc như Di Dư Thần Vương, cũng bị những lời này khiến cho chấn kinh, sắc mặt trở nên vô cùng cổ quái, qua một lúc mới bình tĩnh nhìn Phương Hành, nói:
- Ngươi xác định. . . Thần Chủ sau khi nghe thấy những lời này sẽ không làm thịt ngươi, mà sẽ đến cứu ngươi chứ?
Trong mắt tất cả Thần tộc sinh linh, Thần Chủ chính là tồn tại băng thanh ngọc khiết, chí cao vô thượng, nam nhi thế gian có ai có thể được nàng ta để vào mắt? Nhất là thiên công nàng ta tu hành, lại cường đại đến cực điểm, tục truyền tu ra một thân băng thanh ngọc khiết, không thể bị phá công, chuyện lập gia đình đối với Thần Chủ mà nói thì căn bản là không thể, ai lại đi ở trước mặt nàng ta đề xuất loại chuyện này? Nhất là câu này "Có chồng thì quên con", lại ngụ ý thô tục, sao nghe giống như đang châm chọc vậy!
Bất kể là Di Dư Thần Vương, hay là đám tiên binh tiên tướng, ánh mắt đều biến đổi!
Nhưng Phương Hành lại tràn đầy tự tin, cười cười vung tay lên:
- Cứ đi đi.
- Cũng được, truyền tin này rồi, ta coi như đã trả ngươi nhân tình đó.
Di Dư Thần Vương hiển nhiên cũng cảm thấy mình phải chịu liên quan, nếu chọc giận Thần Chủ, vị Đại Xích thiên đế tử này tất nhiên chắc chắn sẽ phải chết, nhưng người truyền tin là hắn chỉ sợ cũng không tốt hơn là bao, có điều nếu đã đáp ứng thì không phải nói nhiều nữa, bình tĩnh đáp ứng!
- Đạo chủ, hắn. . . Rốt cuộc là ai?
Sau khi Di Dư Thần Vương ly khai, Lộc Tẩu cuối cùng không nhịn được, vội vàng hỏi.
Hắn và Văn tiên sinh đều phát giác vị Thần Vương này hình như nhận ra mình, chỉ là bất kể bộ dạng hay là khí tức, tu vi cũng đều vô cùng xa lạ, chỉ có ánh mắt lạnh như băng đó khiến bọn họ cảm thấy có chút quen thuộc.
- Các ngươi đã quên đại địch tranh tiên lộ lúc trước rồi à?
Phương Hành cười cười nhìn về phía bọn họ, không trực tiếp trả lời mà dùng một đạo thần niệm đánh vào trong lòng họ.
- Ngươi nói đó là. . .
Nghe thấy những lời này, Lộc Tẩu và Văn tiên sinh rất nhanh liền nhớ tới một người, biến sắc!
- Tất nhiên chính là vị Thiên Nguyên Cửu Linh Vương kia.
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Phương Hành cũng lộ ra có chút thổn thức.
Hắn hiển nhiên cũng không ngờ nhanh như vậy liền gặp lại Cửu Đầu Trùng, đại yêu lúc trước vẫn luôn dã tâm bừng bừng muốn thành tiên, cơ hồ chặt đứt căn cơ của Long tộc này vốn là tử địch của hắn, nhưng lúc trước ở Long giới, dưới cơ duyên xảo hợp mà liên thủ với nhau, mà sau khi đó, nhìn thì người này đã ngã lòng sau khi thành tiên, Phương Hành cũng không còn sát ý với hắn, hơn nữa, trong suy nghĩ của Phương Hành, nếu không có một người phải trảm sát Cửu Đầu Trùng để chứng đạo, vậy không ai ngoài truyền nhân duy nhất của Long cung Ngao Liệt, thế nên liền tha cho hắn.
Từ biệt từ Long giới, tới giờ mới gặp lại!
Thế sự thật sự rất kỳ diệu, Cửu Đầu Trùng lúc trước một lòng thành tiên, vì thành tiên mà không tiếc cắn nuốt cả thân muội duy nhất, sau khi có cơ hội thành tiên, lại lựa chọn gia nhập trận doanh của Thần tộc, mà lúc ở Thiên Nguyên, đối mặt với cành oliu Thần Chủ tung ra lại khinh thường không thèm bận tâm, lén lút lừa gạt cũng nhất định phải bước vào tinh vực, sau khi đi qua tinh lộ, cuối cùng vẫn phải góp sức dưới trướng Thần Chủ.
Sau khi từ biệt ở Long giới hắn rốt cuộc đã phải trải qua những gì, Phương Hành lười chẳng muốn nghĩ, lúc vừa vào Thần vực gặp hắn, cũng không nhận ra hắn, từ biệt ở Long giới đến giờ cũng chưa lâu, nhưng hắn lại biến thành lợi hại, có thể nói là hoàn toàn khác hẳn, ngay cả khí cơ trên người cũng vô cùng vặn vẹo, cả người lại bạc phơ, hoàn toàn khác với trước đây, cũng là hắn âm thầm truyền âm cho Phương Hành, tự xưng là "Cố nhân Long giới", khiến cho Phương Hành mới nhận ra hắn, mà đám người Lộc Tẩu tất nhiên không thể nhận ra thân phận của hắn.
Nhìn bộ dạng này của hắn, cũng không có ý muốn thừa nhận thân phận với đám người Lộc Tẩu!
Có điều Phương Hành cũng nguyện ý tin tưởng hắn, trực giác của hắn cảm thấy, Cửu Đầu Trùng quả thật còn có nhân tình hơn lúc trước.
Nếu không, hắn kỳ thật cũng không cần thiết phải biểu lộ thân phận với mình!
Mặc kệ đám người Lộc Tẩu suy nghĩ lung tung, Phương Hành trong lòng đại định, chỉ chờ Thần Chủ tới nơi!
Nghĩ tới mấy câu nói đó của Cửu Đầu Trùng, trong lòng hắn cũng bình tĩnh lại.
- Nếu không phải Thần Chủ chính miệng phân phó, vậy lúc này sẽ náo nhiệt rồi.
...
- Nếu ngươi là lo Thần Chủ sẽ giận chó đánh mèo thì có thể lảng tránh giống như Di Dư đó, việc này sẽ do một mình ta gánh vác!
Mà ngoại giới lúc này, trong tinh không của Thần vực, vô số Thần tộc sinh linh đều tụ tập trên các sao nhỏ chung quanh, có người thì trực tiếp chen chúc trong tinh vực, mắt lộ vẻ hoảng sợ nhìn về phía Tiểu Tiên giới trước kia, phương hướng này lúc này đã không còn sự tồn tại có đại lục, chỉ có một lồng giam màu đen giống như sen nham thạch, tám đạo cờ trận cùng với các phù văn, bồng bềnh chung quanh hoa sen, chậm rãi nghịch chuyển, từng dòng tiên khí từ trong hoa sen được hút ra, hóa thành các điểm tiên tinh.
Mà Thần Tiêu cung màu trắng thì giống như cung điện bồng bềnh trước hoa sen, lúc này ở cửa cung điện, Thông Cổ Thần Vương đứng khoanh tay, chăm chú nhìn hoa sen trước mắt, hai mắt khép hờ, thấp giọng nói với U Ẩn Trùng Mẫu đang đứng bên cạnh hắn.
- Ha ha, ta vốn không định cùng ngươi gánh oan ức này.
U Ẩn Trùng Mẫu cười thản nhiên, phong đạm vân thanh liếc Thông Cổ Thần Vương:
- Ta chỉ là vô cùng tò mò, ngươi chắn chắn chuyện này sẽ phát triển như ngươi mong muốn chứ? Vạn nhất người tên là Đế Thích thượng tiên kia lừa ngươi thì sẽ như thế nào?
- Hắn sẽ không lừa ta, chúng ta là ai nấy đều có lợi!
Thông Cổ Thần Vương cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
- Ài, cho dù tất cả được như ngươi mong muốn, chỉ sợ Thần Chủ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi đâu.
U Ẩn Trùng Mẫu mỉm cười một tiếng, bay vào trong tinh không, rất nhanh đã không thấy đâu.
Trên Thần Tiêu cung to lớn như vậy, chỉ còn một mình Thông Cổ Thần Vương, cúi đầu không nói gì, cả người lặng im.
- Trước tiên...
Mà lúc này ở Đại Xích thiên nhất mạch, Đế Thích cũng đang lặng im ngồi ngay ngắn bên trong tiên điện, mãi lâu sau vẫn không nói một câu, trước mặt hắn là Thanh La tiên tử vẻ mặt thân thiết cùng với chư vị tiên tướng dưới trướng hắn, trong tay hắn cầm một chiếc ngọc giản, qua hồi lâu, mới nặng nề thở dài một tiếng, sau đó mỉm cười lẩm bẩm:
- Hiện tại vẫn chưa phải lúc là tốt nhất, có điều cũng không phải đề phòng, nghe hắn nói vị đệ đệ kia của ta vô cùng tỉnh táo, phát giác dụng ý của hắn, bởi vậy hắn không thể không chịu mạo hiểm lớn, động thủ trước, biết làm sao được, ta cũng chỉ đành đi thêm một chuyến, tuy như vậy định trước là rất nhiều chuyện sẽ không thể viên mãn, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận!
Dứt lời hắn vung tay đưa ra quyết định:
- Gửi chiến thư xin chiến cho tiên soái, nói vị đệ đệ kia của ta đi sứ tới Thần vực bất lợi, khiến Thần Chủ tức giận, trấn áp hắn ở Thần vực đại lao, làm tổn hại tới tiên uy của Đại Xích thiên ta, ta muốn tự mình xuất binh đi cứu hắn!
- Điện hạ, xin như vậy, e là... E là quá mức rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra sơ hở!
Một vị Thái Ất tiên tướng dưới trướng Đế Thích sắc mặt trầm trọng, tiến lên nhắc nhở.
- Dù sao chỉ cần là hắn chết, người khác đều sẽ hoài nghi ta, có sơ hở hay không thì quan trọng gì?
Biểu hiện của Đế Thích rất nhẹ nhàng, cũng không ngại người ta hoài nghi.
Tiên binh dưới tay hắn cũng chỉ có thể chậm rãi gật đầu, sau đó trình chiến thư.
Cho tới lúc chung quanh không có ai, Thanh La tiên tử mới do dự tiến lên, thấp giọng hỏi:
- Chuyện xảy ra bất ngờ gì à?
- Đúng!
Đế Thích xoa mi tâm, dường như cũng vô cùng đau đầu, nói khẽ:
- Thông Cổ Thần Vương quả nhiên không phải người thông minh, chuyện đơn giản như vậy cũng để xuất hiện sơ hở, có điều cũng tốt, vẫn không đến mức khiến chuyện không khống chế được, vẫn có cơ hội rất lớn.
- Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi. . . Chẳng lẽ. . .
Nghe Đế Thích nói ra cái tên Thông Cổ Thần Vương một cách rất thoải mái, dường như tuyệt không cảm thấy có gì không ổn, Thanh La tiên tử lại sắc mặt thay đổi mấy lần, thậm chí không nhịn được lộ ra có chút run rẩy, nói liền mấy chữ "Ngươi".
- Ta liên thủ với Thông Cổ Thần Vương!
Đế Thích dường như không cảm thấy có gì không đúng, mỉm cười nói ra.
Thanh La tiên tử nghe thấy những lời này, liên tục lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đã đại biến.
Nàng ta nhớ rõ, lúc trước Đế Thích từng vào lúc nàng ta nổi lên nghi ngờ nào đó với Đế Lưu mà nói rằng, Đế Lưu tuyệt đối không có gan dám cấu kết với Thiên Nguyên tu sĩ, ngàn vạn lần không ngờ, hắn lại có gan lớn như vậy, không ngờ đã sớm cấu kết với Thần tộc sinh linh.
Cấu kết với dị tộc là tối kỵ, lúc các thần tộc đi theo Thần Chủ, đối địch với Tam Thập Tam Thiên, liền đã là dị tộc, đừng nhìn tiên soái để đạt được mục đích nào đó, có thư từ qua lại với Thần Chủ, nhưng mỗi một phong thư hắn đưa tới đều được ghi lại trong hồ sơ, giao tới trước bàn ba vị Tiên Tôn, hiện giờ Đế Thích với thân phận như vậy lại âm thầm liên hệ với Thông Cổ Thần Vương, đây căn bản chính là tội lớn!
- Ha ha, ngươi yên tâm đi, tuy chúng ta liên thủ, nhưng hắn sẽ không phản bội Thần Chủ, ta cũng không hội phản bội Đại Xích thiên!
Đế Thích nhẹ nhàng nói xong, hơi lắc đầu, cười nói:
- Chúng ta chỉ là đạt thành nhất trí trên một số chuyện nào đó mà thôi.