Chương 1588: Chó săn của Thần tộc
Không trời không đất, không ngày không đêm, dường như cứ chờ như vậy, nhưng trong lòng lại biết không thể cứ vậy mãi, tiếng động giống như sấm rền đó đang nhắc nhở tu vi mà bọn họ vất vả tu hành được sẽ chảy đi từng chút một, tuy tốc độ của đại trận đã giảm tới thấp nhất, trình độ rút đi cũng vô cùng thong thả, không để ý thì cũng không cảm ứng được, nhưng loại xói mòn này không một khoảnh khắc nào dừng, cứ cách một đoạn thời gian đều có thể cảm giác được rõ ràng mình đang yếu đi.
Loại tư vị này nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu!
Nhất là tư vị tu vi xói mòn, chắc không có bất kỳ tiên nhân nào có thể chịu được!
Bởi vì tu vi đối với tiên nhân mà nói, đó quả thực giống như vàng bạc của phú ông, phú ông này có lẽ bình thường có thể ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như nước, nhưng hắn tuyệt đối không chịu nổi cứ ngồi yên nhìn tài phú của mình bị người ta lấy đi từng chút một.
Cho dù tốc độ lấy đi này rất chậm cũng không được!
Bởi vậy, tiên nhân bị Điên Đảo Âm Dương trận vây khốn, rất ít người có thể thực sự chịu tới lúc mình bị hút khô mới chết, ngược lại sẽ có đại bộ phận trước tiên bị loại cảm giác này bức cho phát điên, hoặc là cãi lộn, hoặc là không ngừng oanh kích tòa đại trận này một cách vô ích, dẫn tới tiên khí của mình sẽ bị hút ra nhiều hơn, sau đó tự đoạn sinh cơ, hoặc là điên cuồng tự giết lẫn nhau, cuối cùng rơi vào một hồi thi cốt...
Thông Cổ Thần Vương lẳng lặng chờ ngày, cuối cùng không nhịn được, vẫn mượn lực lượng của một đạo cờ trận, chiếu vào trong trận để xem xét, cũng cho rằng lúc này cấp dưới của Đế Lưu nhất định đã đại loạn, nói không chừng bị hắn chém chết rất nhiều, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, trong trận này không ngờ là một mảng trầm tĩnh, tất cả mọi người chỉ lẳng lặng ngồi khoanh chân, không hoảng hốt không hỗn loạn, lặng im giống như bãi tha ma!
- Xem ra đế tử điện hạ dạy dỗ thuộc hạ rất tốt, cũng khiến người ta bội phục!
Thông Cổ Thần Vương lẳng lặng quan sát một lúc, mới chậm rãi mở miệng, mặt mày tươi cười nhìn Phương Hành.
- Ha ha, đường đường là đế tử mà ngay cả chút thủ đoạn này cũng không có thì lăn lộn thế nào được?
Phương Hành mở mắt, nhìn một đạo hư ảnh của Thông Cổ Thần Vương ở trước mắt, cũng không tức giận, cười nói:
- Người nên hiếu kỳ là ta, ta từ lâu đã muốn giáp mặt hỏi một câu ngươi, Thông Cổ à Thông Cổ, ngươi đường đường là Thần Vương, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ này, ta là đế tử đó lão huynh, ngươi không ngờ dám gây bất lợi đối với ta, không sợ Đại Xích thiên trách tội, phát binh tấn công ư? Thế lực của Thần Minh tất nhiên không nhỏ, nhưng các ngươi sẽ không cho rằng chỉ liên minh của mấy tiểu tộc các ngươi liền có thể ngăn cản được mười vạn tiên binh của Đại Xích thiên chứ?
- Tất nhiên không ngăn cản được!
Thông Cổ Thần Vương thành thành thật thật trả lời:
- Cường giả càng mạnh, nhược giả càng yếu, theo cổ tịch ghi lại, tiên nhân lúc ban đầu khi tới Tam Thập Tam Thiên, Thần tộc sinh linh chính là cường địch của tiên nhân, một độ giết cho tiên nhân gần như là tuyệt tích, cuối cùng chỉ có thể giảng hòa ngừng chiến với các đại thần tộc, tham sống sợ chết, nhưng các ngươi tiến bộ thật sự quá nhanh, chúng ta từng một lần cho rằng, tiên nhân cảnh giới Tán tiên đã là chiến lực mạnh nhất của Nhân tộc, nhưng không ai ngờ được, các ngươi lại ở trong tiên mệnh tìm được tạo hóa, xuất hiện chính tiên, bên trong chính tiên, lại xuất hiện Thái Ất thượng tiên, trong Thái Ất thượng tiên xuất hiện Đại La Kim Tiên, trên Đại La Kim Tiên lại sinh ra vương trong tiên mạnh hơn.
Nói đến đây, vẻ mặt hắn trở nên bi thương, lộ ra vẻ trầm trọng:
- Mạnh yếu nghịch chuyển, trong trận đại chiến này, các Thần tộc dần dần bất lợi, có người bị tiên nhân tiêu diệt, có người bị tiên nhân nô dịch, cuối cùng không thể tranh phong với tiên nhân nữa, cho dù Thần tộc chúng ta đều có thiên phú thần thông...Mà giống như, mấy vạn năm qua đi, sự cường đại của tiên nhân đã đạt tới đỉnh phong, mà Thần tộc sinh linh chúng ta lại càng lúc càng yếu, cho đến hôm nay, đừng nói có thể đấu với tiên nhân hay không, đại bộ phận Thần tộc sinh linh, cho dù có đảm lượng để đấu với tiên nhân cũng không có, cái họ muốn chỉ là sống tạm, cho dù đi theo Thần Chủ cũng chỉ là ngại thân phận tiên nhân của nàng ta.
- Ha ha...
Phương Hành nghe vậy liền phá lên cười:
- Liệu có thể là tiên quân của Đại Xích thiên vừa đến, những Thần tộc sinh linh này sẽ trực tiếp đầu hàng không?
- Rất có khả năng.
Trong tiếng cười của hắn, Thông Cổ Thần Vương lại không hề có ý cười, mặt lộ vẻ bi ai bất đắc dĩ:
- Bảo họ đánh rắn giập đầu thì được, bảo họ khi dễ Thiên Nguyên đồng nguyên với tiên nhân với các ngươi một chút thì được, nhưng bảo bọn họ thật sự chống cự đại quân của Tam Thập Tam Thiên, có mấy ai gan cầm vũ khí để đánh? Bộ dạng lúc trước của bọn họ ngươi cũng thấy rồi đấy, vừa quay lưng đi, ai nấy đều hận Đại Tiên giới tới ngứa răng, nhưng vừa đối diện, lại luôn theo bản năng tự cho mình là nô tài của tiên gia.
- Vậy ngươi còn dám nhốt ta?
Phương Hành cũng không có kiên nhẫn ở đây nghe Thông Cổ Thần Vương kể khổ, mắt trực tiếp trợn lên.
- Ha ha, chính bởi vì như vậy mới phải nhốt ngươi.
Trong ánh mắt Thông Cổ Thần Vương lộ ra vẻ điên cuồng, qua một lúc, mới trầm giọng lên tiếng, vẻ mặt không ngờ lộ ra có chút cuồng nhiệt:
- Ngươi là đế tử, ngươi là đế tử của Đại Xích thiên, cho dù nghe người ta nói, ngươi hiện tại đã không bằng trước, nhưng ngươi dù sao cũng là Đế Lưu, từng ở trong truyền thuyết của Thần tộc sinh linh chúng ta, ngươi một độ là đế tử mạnh nhất, bọn họ hiếm có người từng thấy Tiên Đế, cũng không dám đi đàm luận, chỉ có người thường xuyên xuất hiện trong nghị luận của bọn họ, ai nấy đều sợ ngươi, ai nấy đều kính ngươi, thậm chí không dám nói thẳng tên của ngươi.
Nhìn bộ dạng cuồng nhiệt này của hắn, ngay cả trong lòng Phương Hành ngươi lạnh toát, tuy vẫn chưa biết Thông Cổ Thần Vương này muốn làm gì, nhưng hắn lại cảm giác được một loại dự cảm không ổn, không nhịn được cười nói:
- Cái này... Ta thấy ngươi hay là bình tĩnh một chút đi!
- Không thể bình tĩnh, không thể bình tĩnh.
Thông Cổ Thần Vương miệng không ngừng lẩm bẩm, thân hình trở nên phai nhạt:
- Chân chính đối mặt với ngươi, nói ra những lời này cũng càng kiên định suy nghĩ của ta, phải dựa theo kế hoạch của ta mà làm, phải giết ngươi... Ha ha, ngươi đã tới nước này mà vẫn lạnh lùng bình tĩnh như vậy, vậy thì ta sẽ dứt khoát vận chuyển đại trận nhanh hơn một chút, Đế Thích chắc trong một ngày sẽ tới gặp ngươi, ta sẽ đem ngươi làm quà tặng cho hắn, cũng tặng cho Thần Chủ, tất cả tất cả đều sẽ như ta mong muốn!
- Ê ê, ngươi quay lại tán gẫu một chút đi.
Hiển nhiên thân ảnh của Thông Cổ Thần Vương phai nhạt rồi biến mất, Phương Hành cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh hãi.
Vốn nói chuyện phiếm với hắn, phân tích lợi hại là để hù dọa hắn chứ không phải muốn chọc giận hắn.
Thằng ôn này sao lại đột nhiên tự trở nên kích động như vậy!
Hơn nữa vừa rồi vất vả lắm mới từ trong miệng hắn moi được ra hai chữ "Đế Thích", chính là lúc nên hỏi thêm mấy câu, ai ngờ hắn lại nóng vội như vậy, một câu cũng không giải thích thêm liền muốn ra ngoài vận chuyển đại trận nhanh hơn.
Mẹ nó, khiến mình giống như là bác sĩ tâm lý của hắn vậy!
Sau khi Thông Cổ Thần Vương rời khỏi không lâu, tốc độ vận chuyển của đại trận rõ ràng đã nhanh hơn, hắn không ngờ thật sự đẩy nhanh tốc độ vận chuyển của trận, biến đổi này tất nhiên cũng khiến Phương Hành và một đám Tiệt đạo đạo đồ phía dưới kinh hãi, có Tiệt đạo đạo đồ tu vi thấp một chút, đang một lòng miễn cưỡng chống đỡ, lại cơ hồ trong chớp mắt liền mất đi đại lượng tiên khí, cơ hồ có chút thương gân động cốt, cũng không biết có bao nhiêu người lúc này đã hoảng sợ kêu thành tiếng, nhìn về phía Phương Hành với ánh mắt tội nghiệp.
- Đạo chủ...
Bọn họ có thể chém giết với cường địch, nhưng cứ như vậy mất đi tu vi một cách vô ích, lại ai cũng không cam lòng!
- Phương. . . Tiểu Phương Hành, ngươi mau tới đây, Tiểu Cổ Nhi nàng ta. . .
Cũng đúng vào lúc này, bên hông Phương Hành, trong khô lâu thần cung, truyền ra tiếng gọi của Si Nhi, khiến Phương Hành biến sắc, tiểu nha đầu đó vốn đã bị nguyền rủa xâm nhập, tình huống không ổn, toàn là dựa vào ngộ đạo tiên dược Phương Hành cho để chống đỡ, mới có thể duy trì hình người, hiện giờ ở trong đại trận này, cũng là Phương Hành dùng tu vi của mình để che chở cho khô lâu thần cung, hơn nữa khô lâu thần cung vốn chính là tiểu thế giới, ngăn cách thiên địa, bởi vậy sự xói mòn của tiên khí chậm hơn ngoại giới nhiều, mới có thể hữu kinh vô hiểm chống đỡ qua mấy ngày.
Nhưng hiện giờ, Điên Đảo Âm Dương trận đẩy nhanh tốc độ, Tiểu Manh Nữ cũng rõ ràng chịu ảnh hưởng!
Phương Hành không cần vào xem cũng đã biết nàng ta hiện tại thế nào.
- Tên vương bát đản này, rốt cuộc là cùng tên Đế Thích đó giở trò gì?
Hai hàng lông mày của Phương Hành dựng đứng như đao, vẻ âm ngoan xuất hiện trên mặt, nếu với tốc độ xói mòn tiên khí lúc trước, tiên binh của hắn cho dù tổn thất một chút, về sau cũng còn có thể bù đắp được, nhưng với tốc độ hiện giờ, tiên khí xói mòn sẽ rất nhiều, từ đó tổn thương tới căn nguyên, đến lúc đó muốn bù đắp cũng không phải là trong một sớm một chiều.
- Truyền lệnh cho các bộ vực ngoại, khi Đế Thích tiên giá lâm, không cần ngăn cản!
Lúc này ở ngoại giới, trước Thần Tiêu cung, Thông Cổ Thần Vương tay cầm cờ trận ra sức vung vẩy, cũng hiện ra vẻ mặt điên cuồng, hắn vừa vung đại kỳ vừa thôi động Điên Đảo Âm Dương trận vận chuyển nhanh chóng, vừa lớn tiếng hạ các loại mệnh lệnh, trước đây hắn làm việc còn lộ ra vẻ cẩn thận dè dặt, tuy làm ra chuyện cỡ này, lại vẫn lo lắng Thần Chủ sẽ trách phạt, nhưng lúc này suy nghĩ đã thống suốt, làm cũng dứt khoát hơn nhiều, vừa thôi động đại trận vừa hạ xuống các đạo ý chỉ.
- Ngươi thực sự muốn đi vào con đường đen tối này sao?
Ở bên cạnh Thần Tiêu cung, không biết từ khi nào xuất hiện một đạo thân ảnh, đứng trong tinh không.
- Di Dư, ta biết ngươi là chó săn trung thành của Thần Chủ, chỉ nguyện trung thành với một mình nàng ta, nhưng ngươi tốt nhất đừng ngăn cản ta vào lúc này!
Thông Cổ Thần Vương cảm ứng được sự tồn tại của hắn, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng quát.
- Chó săn trung thành?
Di Dư Thần Vương nghe thấy vậy, dường như có chút cười khổ, danh hiệu Thông Cổ Thần Vương này theo bản năng nói ra, trên một trình độ nào đó đã đụng chạm tới hắn, nhưng hắn chung quy vẫn không làm ra phản ứng gì, chỉ than khẽ một tiếng, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi không phải à?
- Ta đương nhiên không phải!
Thông Cổ Thần Vương đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn Di Dư:
- Nếu ta là chó săn cũng là chó săn của cả Thần tộc!
Di Dư Thần Vương nghe vậy, cười nhạt, không có nói gì nữa.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một thanh âm từ trong tinh không xa xôi nhẹ nhàng vang lên:
- Trả lời ta một vấn đề, nếu ngươi không chịu làm chó săn của ta, vậy ta sao phải giữ lại mạng cho ngươi?