Chương 1675: Quan bi Đế thị
Phương Hành cũng không biết Thiên Ma nói chuyện gì với Đế Lưu, thậm chí thời gian bàn bạc của hai người cũng không tính là quá lâu.
Tóm lại khi cửa lớn của tháp mở ra, thân ảnh của Đế Lưu xuất hiện trước mặt hắn, cũng đã hoàn toàn đổi thành người khác.
Lần này tính ra là lần thứ hai Phương Hành nhìn thấy Đế Lưu, lần đầu gặp nhau, vị đế tử này vừa ở trong mộ của Thái Hư Tiên Vương tỉnh lại, hung ác điên cuồng bá đạo, thô bạo tàn nhẫn, không ai bì nổi, về sau Phương Hành giả dạng thành bộ dạng của Đế Lưu, hành động bình thường đều bắt chước hắn, lúc ấy hắn đã nhận định, đây căn bản chính là một tồn tại bán phong bán ma trời sinh, hung cuồng và cao ngạo từ trong xương tủy, căn bản sẽ không bị người ta thuần phục, mà đây cũng là nguyên nhân hắn lúc ấy không muốn thu phục Đế Lưu mà là định trực tiếp trấn sát hắn, nhưng hắn lại không ngờ, lần thứ hai gặp mặt Đế Lưu, không ngờ đã hoàn toàn giống như đổi thành người khác!
- Là ngươi giết phế vật Đế Thích kia?
Đế Lưu vừa hiện thân, liền nhướn mày, hỏi Phương Hành một câu như vậy.
Phương Hành trở nên cảnh giác, gật đầu nói:
- Thế thì sao?
Có điều Đế Lưu lại không động thủ như trong dự đoán, lại cười lạnh nói:
- Vậy chứng tỏ ngươi vẫn có mấy phần bản sự...
Phương Hành có chút ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy bên trong thần hồn của Đế Lưu tỏa ra một ý niệm hung ác điên cuồng, điềm nhiên nói:
- Ta luôn gọi Đế Thích là phế vật, nhưng ta biết, phế vật này cũng có vài phần bản sự, lúc trước phụ vương giao vị trí đế tử cho ta, chỉ sợ cũng vẫn tiếc tên phế vật này...
Nói đến đây, lại hơi dừng lại, không nói tiếp, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Hành, trong ánh mắt không còn lãnh ý:
- Bất luận là như thế nào, chúng ta cũng nên nói điều kiện hợp tác.
Giờ bắt đầu bàn điều kiện à?
Thiên Ma rốt cuộc đã hứa gì với quái vật này?
Phương Hành trong lòng vô cùng ngạc nhiên, sau đó hắn liền trực tiếp hỏi ra.
Nhưng đối mặt với vấn đề này, Đế Lưu lại chỉ lạnh lùng cười:
- Điều kiện tiên quyết để hợp tác chính là đừng tùy tiện thăm dò ta!
Phương Hành ngây ra một thoáng, đành phải đáp ứng, sau đó hỏi lại điều kiện của Đế Lưu.
- Điều kiện thứ nhất chính là không thể làm tổn hại tới lợi ích của ta!
Phương Hành nghe xong liền cười to:
- Cái này thì ngươi cứ yên tâm, ta luôn luôn khẳng khái hào phóng.
Đế Lưu cũng không để ý, lạnh lùng nói ra điều kiện thứ hai:
- Không được ngủ với nữ nhân của ta!
Điều này lại khiến Phương Hành ngẩn ra, sắc mặt vô cùng cổ quái, dò hỏi:
- Ngươi có biết nữ nhân của mình đã bị người ta giết sạch rồi không?
Đế Lưu thản nhiên nói:
- Vẫn còn rất nhiều!
Phương Hành bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Điều kiện Thứ ba là gì?
Thanh âm của Đế Lưu bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, dường như bọc trong một cỗ hàn khí:
- Không thể giết cừu nhân của ta!
Những lời này lại khiến Phương Hành ngây ra, nghi hoặc nói:
- Giúp ngươi giết cừu nhân cũng không được à?
Đế Lưu lạnh lùng nói:
- Nữ nhân ta muốn tự ngủ cùng, cừu nhân cũng phải tự mình giết, chuyện sảng khoái như vậy, sao có thể tặng cho ngươi?
Phương Hành triệt để nghẹn lời, mơ mơ màng màng đáp ứng.
Mà Đế Lưu sau khi nói xong ba điều kiện này không ngờ lại không nói gì nữa, liền quay trở lại quái tháp.
Cái này cũng lạ thật, Phương Hành vốn cho rằng hắn bị trấn áp trong quái tháp, sẽ chờ đợi cơ hội để ra ngoài, không ngờ hắn thoạt nhìn ở bên trong ở vô cùng thoải mái, hơn nữa nghĩ lại, lúc ban đầu trấn áp vị đế tử này, mỗi lần trở lại thức giới, luôn có thể nghe thấy hắn đang mắng chửi, gào thét, nhưng vừa qua không lâu, liền không nghe thấy tiếng mắng nữa, vốn lúc ấy cho rằng hắn là mắng mệt rồi, trở nên thành thật, hiện tại mới phát giác hình như không phải như vậy, hắn giống như là có chủ ý khác!
Cũng chính bởi vì có lần đàm phán này, Phương Hành mới yên tâm, nghênh ngang trở về Đại Xích thiên.
Sau đó âm thầm quan sát, hắn cũng quả thật đoán được sẽ phát sinh chuyện gì, lúc bái kiến ba vị Tiên Tôn, tới Thái Thanh trì tắm rửa, triệu hoán thần hồn của Đế Lưu ở trong thức giới, để vị Đế Lưu điện hạ này biến thành Đế Lưu điện hạ chân chính.
Có điều nói là Đế Lưu điện hạ chân chính, nhưng cũng có chút cổ quái.
Thức hải kim liên Phương Hành dùng thần thông Phật môn gieo vào vẫn tồn tại trong thức hải của Đế Lưu, mà thần hồn của Phương Hành thì về trong thức giới, nói cách khác, thông qua đóa kim liên đó, Phương Hành tùy thời có thể trở lại nhục thân này, hoặc là đối thoại với Đế Lưu.
Bởi vậy, đối với tất cả phát sinh trong tiên điện, Phương Hành cũng đều biết, cho đến về sau, Đế Lưu tiến vào tổ điện, hắn cũng hoàn toàn bị lây, ở trong tổ điện này có tổ linh gần trăm vạn năm của Đế thị nhất tộc, tất nhiên đáng sợ dị thường, nhưng lúc này, Phương Hành cũng không cần phải lo lắng, bởi vì Đế Lưu chính là Đế Lưu chân chính, kim liên trong thức hải của hắn nhiều nhất cũng chỉ được xem như một đạo cấm chế bí ẩn mà thôi, tích uẩn vô hình cho dù là cảm ứng được được sự tồn tại của kim liên cũng sẽ không có phản ứng gì!
Vậy chuyện còn lại rất đơn giản, vào tổ điện, đốt mệnh đăng, tất cả không hề có trở ngại.
Nhưng sau khi Đế Lưu hoàn thành tất cả những cái này, khi Phương Hành vội vã muốn rời đi, Đế Lưu lại trầm mặc.
- Chuyện vẫn chưa kết thúc!
Hắn bình tĩnh nói.
Phương Hành lập tức trở nên cảnh giác, nói:
- Ngươi còn muốn làm gì nữa?
Không thể trách hắn cẩn thận, thật sự ở trong tổ điện quỷ dị này, tất cả đều phải cẩn thận, hắn không biết Thiên Ma là làm thế nào để thuyết phục Đế Lưu, nhưng biết rằng, ở trong tổ điện này, nếu Đế Lưu nổi lên tâm tư khác, lập tức mở rộng thức hải, tùy ý để kim liên mình gieo vào bại lộ dưới tích uẩn trăm vạn năm trong tổ điện này, vậy chỉ sợ kim liên hắn gieo lập tức sẽ bị xóa đi, thậm chí là thần hồn của hắn cũng sẽ bị thương nặng, có điều dù sao có thức giới, cũng không đến mức trực tiếp bị ma diệt thần hồn.
... Nhưng thế cũng đủ khiến hắn phải cẩn thận rồi!
- Hiện tại vẫn không thể đi...
Đế Lưu sau khi trầm mặc một phen, thản nhiên nói:
- Trừ giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này ra, ta còn đáp ứng với vị tiền bối kia một chuyện!
- Vị tiền bối kia?
Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, thằng ôn này cũng khách khí với Thiên Ma thật, có điều vẫn lo lắng, vội vàng truy hỏi:
- Chuyện gì?
Đế Lưu trả lời lời ít mà ý nhiều:
- Dẫn ngươi đi xem một khối bia?
Phương Hành quả thực có chút nghẹn lời:
- Bia gì?
Đế Lưu chậm rãi đứng lên, ánh mắt đảo qua một mảng tổ điện này, liền thấy đây là một tòa tổ điện thoạt nhìn không biết rộng lớn bao nhiêu, chỗ mắt thường có thể đạt được nhìn tới đều bày từng dãy linh vị, kéo dài tới tận bóng tối xa xa, bồng bềnh trong điện bị sương tím bao phủ, ở đây, một loại sương tím từ khí tức hóa thành che phủ tất cả, bởi vậy cho dù là tiên nhân, thần thức cũng không thể tra xét, chỉ có thể cảm giác, tổ điện này rất rộng.
Mà nhìn vô số linh vị, Đế Lưu chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào sâu trong đại điện, không trả lời câu hỏi của Phương Hành, thản nhiên giới thiệu với hắn:
- Trong tổ điện này đều là tổ tiên của Đế thị nhất mạch, trong đây không chỉ có rất nhiều tộc nhân không có được tiên mệnh, cuối cùng chết già, cũng có gia chủ các đời của Đế thị, thậm chí là Thiên Đế trước kia.
- Ai rồi cũng có một ngày phải chết, ngươi nói những cái này để làm gì?
Phương Hành thuận miệng đáp lại, vẫn muốn mau rời khỏi đây.
Nhưng Đế Lưu nghe vậy lại cười lạnh, thản nhiên nói:
- Thế à?
Sau đó trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị:
- Nhưng ngươi chẳng lẽ đã quên, tiên nhân có thể trường sinh....
- Hả?
Phương Hành cũng giật mình, hắn tất nhiên biết, từ lúc bắt đầu có được tiên mệnh, trên lý thuyết tiên nhân sẽ có thọ nguyên vô tận, bởi vì nguyên nhân thể chất và tu vi, hay là một số cái khác, có lẽ sẽ có già yếu, nhưng thọ nguyên không thể khô kiệt.
- Vậy cũng có gì là lạ đâu, không chết già thì cũng có thể bị giết chết, thậm chí tu luyện đến chết!
Theo bản năng vẫn đáp lại một câu.
- Đúng vậy, ngươi nói không sai, nhưng cho dù là vậy, cũng không thể mỗi người đều như vậy chứ?
Đế Lưu dần dần thuận theo hành lang giữa các linh vị, chậm rãi đi sâu vào trong đại điện, vừa đi vừa nói:
- Đế thị nhất mạch ta từ sau khi tiên nhân khai thiên, tới Tam Thập Tam Thiên, vẫn luôn là đại tộc, trải qua hưng suy vinh nhục, nhưng thực lực không tầm thường, lúc huy hoàng nhất lại từng làm Thiên Đế, quản hạt chư thiên vạn giới, mà gia chủ các đời của Đế thị ta cũng đều là một nhóm người thực lực mạnh nhất của Tam Thập Tam Thiên, trên lý thuyết đều có thể trường sinh, ngươi cảm thấy bọn họ rốt cuộc là vì gì, cuối cùng lại không có một ai trường sinh?
Trong lời nói cũng lộ ra ý vị cổ quái, Phương Hành nghe mà cũng không nhịn được nhíu mày:
- Vì sao?
Đế Lưu lúc này lại cười khổ, đầu tiên là lắc đầu, sau đó nói:
- Ta cũng không biết, chỉ có điều, ta biết một nguyền rủa liên quan tới Đế thị nhất tộc chúng ta, Đế thị chi chủ ta cũng hơn phân nửa kết thúc trường sinh như vậy!
- Gì cơ?
Khi nói đến đây, Phương Hành cuối cùng cũng có chút hiếu ký.
NHưng Đế Lưu lại không giải thích, thản nhiên nói:
- Sắp đến bia đá rồi, tự ngươi nhìn đi.
Bất tri bất giác, hắn liền dãn Phương Hành tới chỗ sâu nhất trong tổ điện, ở đây, tồn tại một tấm bia đá màu đen phong cách cổ xưa, thoạt nhìn rất thô ráp, cũng có một số vết nứt, bên trên có một loại khí tức phong cách cổ xưa khó có thể hình dung đập vào mặt, trên mặt bia có vô số tự phù màu vàng như ẩn như hiện bồng bềnh, thiên biến vạn hóa, khó có thể nắm bắt, giống như là vằn nước biến ảo thành vậy.
- Là lão gia hỏa kia bảo ta xem à?
Lúc này ở trán Đế Lưu cũng có một khe hở mờ mờ, đó là một con mắt nằm thẳng, giống như Đế Thích lúc trước giấu nhục thân của Độc Long Tử vậy, mà trong con mắt này, mơ hồ có thể thấy được một đóa hoa sen màu vàng, đó chính là kim liên Phương Hành gieo trong thức hải của Đế Lưu, mà lúc này, Phương Hành có thể thông qua con mắt này nhìn thấy, cảm thụ tất cả những gì mình muốn biết.
- Lão gia hỏa?
Đế Lưu lạnh lùng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:
- Quả thật là điều kiện vị tiền bối kia đề xuất!
Phương Hành không nói gì, trầm mặc một lúc.
Hắn tất nhiên vẫn nhớ, chư vị tồn tại trong quái tháp đều từng nói, muốn hắn trở lại Tam Thập Tam Thiên tận mắt nhìn thấy một số thứ.
Có điều hắn cũng không ngờ, thứ đầu tiên phải xem không ngờ ở trong tổ điện của Đế thị.
Nếu không phải có tên nội gián Đế Lưu này dẫn mình vào, sợ là mình không thể nhìn thấy.
- Ừ xem thì xem!
Con mắt ở trán Đế Lưu từ từ mở ra, một dòng kim quang vươn ra.
Chương 1676: Đế thị trường sinh kiếp
- Vù!
Ngay lúc một dòng kim mang đó, cũng tức là thần thức của Phương Hành vươn ra, tiếp xúc với khối bia đá, Phương Hành lập tức cảm giác đầu óc choáng váng, bên trong bia đá đó không ngờ sinh ra một sức hút đáng sợ, trực tiếp kéo tất cả thần hồn bên trong kim liên của hắn ra, sau đó đưa vào trong bia đá, biến đổi này tất nhiên khiến hắn kinh hãi, theo bản năng liền cho rằng đây là âm mưu của Đế Lưu, cố ý để bia đá này kéo kim liên ký sinh trong thức hải của hắn ra, hòng thoát khỏi mình.
Không đợi hắn phẫn nộ hét to, hắn đã liền không nói ra lời.
Vào khoảnh khắc này, hắn thậm chí ngay cả thần thức cũng không tỉnh táo, đột nhiên rơi vào trong ảo tượng vô tận.
Sau khi kiên định đạo tâm, Phương Hành trên cơ bản không thể lâm vào trong ảo tượng!
Bởi vì không có bao nhiêu ảo tượng có thể khiến hắn trầm luân!
Nhưng lúc này, hắn lại đột nhiên lâm vào trong ảo tượng, cơ hồ là không có một chút sức phản kháng nào.
Rất nhanh hắn liền minh bạch, đây là bởi vì không phải hắn rơi vào ảo tượng mà là một loại ký ức.
Hoặc là nói, đây là một loại văn bia, văn bia trên bia đá!
Trên bia đá này quả thật ghi lại rất nhiều thứ, nhưng nghiêm khắc mà nói, lại đều về một sự kiện.
Cái chết của gia chủ các đời Đế thị.
- Giết...
Bên tai Phương Hành nghe thấy tiếng hô, khi mở mắt ra thì nhìn thấy Thần tộc sinh linh bộ dạng quái dị hung tàn, giống như thủy triều xông về phía hắn, loại khí thế này cơ hồ sắp bao phủ hắn, mà chính hắn thì hóa thành một vị đại tướng thống quân, chung quanh đều là tu sĩ, theo mình xung phong liều chết, bọn họ xông vào trong đám Thần tộc sinh linh vô tận, không ngừng xung phong liều chết, không ngừng chiến đấu, đây là một hồi chiến đấu vô cùng thảm thiết, lại kéo dài vô tận, ước chừng tiến hành ba tháng, hắn cũng xung phong liều chết ba tháng.
Người bên cạnh hắn càng lúc càng ít, nhưng Thần tộc sinh linh đó lại dường như càng lúc càng nhiều!
Đến cuối cùng, chung quy chỉ còn lại một mình hắn, trên người không còn một chút tiên khí, bản thân bị trọng thương, đường đường là đại tu Độ Kiếp, thậm chí ngay cả khí lực để giơ binh khí lên cũng không có, cuối cùng, hắn bị vô số Thần tộc sinh linh vây khốn, xé nát nhục thân.
- Đó là một mảng tiên cảnh bao la.
Lại một lần nữa, Phương Hành giống như hóa thân thành một người khác, hắn đối mặt với ánh mắt lo lắng của vô số người, trên mặt lộ ra hào quang kiên nghị:
- Cho nên, bất kể những quái vật này hung tàn cỡ nào, cường đại cỡ nào, chúng ta cũng nhất định phải cướp lấy một nơi để sống, vì thế, tu hành ma công thì sợ gì? Các ngươi lo sẽ tẩu hỏa nhập ma, ta thì không lo, để ta bế quan tu luyện trước, đợi lúc ta thần công đại thành, ta sẽ giống như phụ thân suất binh xung phong, trong vạn quân lấy thủ cấp của yêu ma đó, mang tới trước lăng của cha ta tế bái.
Nhưng rất nhanh Phương Hành liền lại nhìn thấy, mình ở trong một động phủ u ám, tu luyện ma công tới tẩu hỏa nhập ma, thống khổ vạn phần, hắn muốn hét lên, muốn tìm người để cầu cứu, nhưng lại một từ cũng không nói ra được, cuối cùng lặng lẽ tịch diệt trong thống khổ vô biên.
- Nghe người ta nói, có một loại dị bảo trời ban, có thể giúp chúng ta đạp phá cảnh giới Độ Kiếp, chém giết, liều mạng cũng phải cướp về...
...
- Ta chính là tộc trưởng Đế thị, các ngươi dám đả thương ta?
Từng màn từng màn, nhất sinh nhất diệt, vô số ảo tượng hiện ra trong lòng Phương Hành, hắn trải qua trạng thái sắp chết của vô số người, cùng với ấn ký cuối cùng bọn họ lưu lại trên bia đá này, hắn nhìn thấy từng đời tộc trưởng của Đế thị, hoặc là bởi vì chém giết với Thần tộc mà vẫn lạc, hoặc là bởi vì cố tăng tu vi, tẩu hỏa nhập ma mà vẫn lạc, hay là trong lúc tranh đoạt tiên mệnh với tiên nhân cùng đến từ Thiên Nguyên mà vẫn lạc, thậm chí còn có một số người bị một số thích khách thần bí ám sát, cuối cùng vẫn lạc một cách không cam lòng.
Nếu những vẫn lạc này đều coi như bình thường, nhưng ảo tượng về sau lại khiến hắn càng lúc càng cảm thấy cổ quái!
- Không ngờ, lão bất tử kia đột phá đến cảnh giới mới, ta cũng phải bế quan, đột phá tiếp.
- Đế thị ta gặp đại nạn, nếu không qua được kiếp nạn này, chẳng phải là sẽ cắt đứt hương khói sao? Các ngươi đi đi, để ta lấy!
- Ài, đây là một tạo hóa có một không hai, nếu có thể thành, ta chết có là gì, Đế thị nhất mạch sẽ trở thành chúa tể. . .
Lần này hắn nhìn thấy một kiểu chết khác, có một số Đế thị tiên chủ, khi lần mò cảnh giới tu hành mới, tiên nguyên nổ tung mà chết, có một số là ở gia tộc bị kẻ địch đuổi giết, liều chết đánh lui địch mà chết, cũng có một số, hoặc là nói rất nhiều người phải bỏ tính mạng khi tranh đoạt tạo hóa trở thành Thiên Đế với thế lực tiên gia khác mà chết.
- Đây là bia vinh quang mà tổ tiên của Đế thị nhất mạch lập ra à?
Trong ảo tượng vô tận, Phương Hành chỉ còn một tia tỉnh táo, trong lòng bắt đầu xuất hiện nghi hoặc vô tận.
Sau đó lại tiếp tục xuất hiện ảo tượng, khiến hắn lập tức phủ quyết ý tưởng này.
- Ta chấp chưởng thiên đình đã ba ngàn năm, thọ nguyên cũng đã đạt tới vạn năm, nếu cứ tiếp tục thì còn gì thú vị?
Hắn biến thành một lão giả dáng người khô gầy, lại địa vị cao quý vô cùng, co quắp trên một chiếc ghế cực lớn, trong điện trống rỗng, một người cũng không có, hoặc là nói, dưới điện đều là người, nhưng trong mắt hắn lại không có bất kỳ ai, trong cơ thể hắn dường như có lực lượng vô tận, dường như hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể làm được tất cả mọi chuyện, nhưng trong lòng hắn lại mỏi mệt đến cực điểm, vạn niệm đều không còn, lâm vào trong một loại thống khổ giống như tịch diệt, cuối cùng, hắn cười khổ một tiếng, tán đi một thân thần hồn!
- Đế tử tám ngàn năm, chưa bao giờ nghe thấy....
Hình ảnh lại xuất hiện, Phương Hành lại ngồi trên chiếc ghế trên cực lớn đó, lần này, hắn không mỏi mệt như vậy nữa, ngược lại tràn ngập phẫn nộ, hắn nhìn nam tử trung niên cũng đang phẫn nộ trước mắt, nghe hắn lớn tiếng gào thét:
- Ngươi làm Thiên Đế cũng đủ rồi, ngươi sao không chịu nhường ghế? Ngươi rốt cuộc muốn làm chúa tể vạn giới tới khi nào? Ta đã chịu đủ rồi, ta chịu ngươi luôn đè trên đỉnh đầu ta đủ rồi, cho nên, phụ vương, ngươi thoái vị đi, Thiên Đế này đến phiên ta làm...
- Phụ vương, ngươi già rồi, lại không có dũng khí tiến thủ, ngươi đã hai ngàn năm không phá cảnh, mà ta đã vượt qua ngươi, cho nên, nhường vương vị này đối với ngươi cũng không có gì là không tốt cả, ngươi ở lại chỗ này mà ẩn cư đi.
Rất nhanh hắn lại nhìn thấy một nam tử anh tuấn bá đạo, mặt mày tươi cười nói với hắn, lần này, hắn thậm chí không hề có cảm giác phẫn nộ, chỉ cảm thấy một sự khủng bố, bởi vì trong mắt hắn lúc này, nam tử kia, nam tử vốn vô cùng quen thuộc với hắn kia không ngờ có tu vi mạnh hơn hắn, đáng sợ hơn hắn, khiến hắn một ngón tay cũng không dám động đậy.
- Phụ vương à, ta đã thay đổi chủ ý, ẩn cư không phải là kết quả tốt nhất, chỉ cần ngươi còn sống, sẽ luôn có người sinh ra dã tâm với danh hào của ngươi, dao động sự thống ngự của ta, khiến ta phiền lắm, cho nên ngươi hay là. . . Trở về thiên địa đi!
Hình ảnh lại biến đổi, vẫn là nam tử đó, chỉ là lần này lại không phải là đang khuyên hắn thoái vị!
- Ngươi dựa vào cái gì mà cứ ngồi mãi trên vương tọa? Ngươi đã mấy ngàn năm rồi không để ý đến chính sự, vậy sao ngươi sao không trực tiếp thoái vị cho ta? Chư thiên vạn giới, hiện tại không ai hài lòng với ngươi cả, bọn họ đều nguyện ý để ta ngồi trên vương vị, cho nên, ngươi buông tay đi...
Lại một lần, hắn nhìn thấy vô số cao thủ, vây quanh hắn, sát khí như thủy triều ập tới.
- Ha ha, từ ngày ta đoạt vương vị của gia gia ngươi, ta đã biết sẽ có một ngày này, đến đây đi, con ta, tất cả của ngươi đều là ta dạy, ta cũng vẫn đang chờ một ngày này, hiện tại thi triển ra tất cả bản lĩnh của ngươi đi, xem hai cha con ta ai xứng đáng ngồi trên vị trí này hơn, người khác thì đừng quản họ làm gì, cho dù bọn họ hủy thiên đình...
Lại một lần nữa, Phương Hành nhìn thấy một người thanh niên xuất hiện trước mặt mình, sau đó triển khai đại chiến khuynh thế!
- Vù!
Không biết qua bao lâu, Phương Hành mới đột nhiên thoát thân khỏi ảo tượng vô tận, lại cảm ứng được thần thức tỉnh táo của mình, hắn có một loại cảm giác thoải mái giống như từ trong ác mộng tỉnh lại, loại cảm giác đó cơ hồ giống như là giải thoát.
- Ha ha, hiện tại ngươi đã biết lời nguyền của Đế thị nhất mạch ta rồi chứ?
Thanh âm của Đế Lưu vang lên, khiến Phương Hành tin mình quả thật đã thoát ly ảo tượng đáng sợ đó.
- Mẹ nó, Đế thị nhất tộc các ngươi đều nuôi ra cái hạng gì thế, giết cha mình mà như vui chơi vậy.
Phương Hành thở phào, lâp tức liền chửi ầm lên.
Cũng không trách hắn mắng khó nghe như vậy, thật sự hắn ở trong bia đá đó nhìn thấy rất nhiều thứ, quả thật giống lúc trước đã nghĩ vậy, tộc trưởng các đời của Đế thị, có đủ loại kiểu chết, thậm chí có một số đều không ghi lại trên bia đá, chỉ là biến mất rồi, có người tẩu hỏa nhập ma, có người bị ám sát, có người chết trận, thậm chí có một số là chán sống, tự mình giải thoát, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, trong đây kiểu chết nhiều nhất không ngờ là nhiều đời con giết cha mà chết!
Nhất là đến về sau, cơ hồ là liên tục mấy đời đều như vậy.
Loại cảm giác khiến thần thức của hắn quả thực đã trải qua sự tra tấn thống khổ khó có thể hình dung.
- Đây là số mệnh của Đế thị nhất tộc chúng ta!
Mà nghe thấy Phương Hành chửi ầm lên, Đế Lưu không ngờ không tức giận, ngược lại còn cười lạnh.
Hắn ngừng lại một chút, mới thản nhiên nói:
- Trong nhân thế có luân hồi, luôn có người phải chết, sau đó có người thay thế, nhưng tiên giới lại khác, có tiên mệnh, chỉ cần ngươi muốn, tránh khỏi tất cả kiếp nạn, thậm chí có thể sống sót vĩnh viễn, đây là trường sinh, nhưng trường sinh lại mang đến rất nhiều vấn đề, giống như Đế thị ta vậy, cho dù có thể trường sinh, lại không có Tiên Đế vĩnh hằng, luôn sẽ có nhi tử của ngươi tới giết ngươi, ngồi trên vị trí của ngươi. Giống như ta, bắt đầu từ ngày ta trở thành đế tử, ta biết rằng mình sớm muộn gì cũng sẽ phải tranh giành vị trí của phụ vương ta, nếu không phải ta giết hắn, thay thế hắn thì là hắn giết ta.
Khi nói đến đây, trên mặt Đế Lưu lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái, nói khẽ:
- Cầu trường sinh mà không được, ngược lại đời đời chết oan chết uổng, giống như bị nguyền rủa vậy, đây là Trường sinh kiếp trong truyền thuyết của Đế thị nhất mạch!