Chương 1677: Đế Lưu tương
Đời đời chết oan chết uổng!
Trên bia đá màu đen ghi lại tao ngộ của đế vương các đời của Đế thị nhất mạch, khiến cho tâm tình Phương Hành trở nên áp lực, có một loại tư vị không nói nên lời, chỉ cảm thấy tất cả đều hoang đường, nhưng hắn lại biết, những gì được ghi chép lại nhất định không phải là giả, bởi vì Đế thị nhất mạch cho dù muốn làm ghi chép giả, cũng chỉ có thể đổi những thứ xấu thành tốt, chứ không thể ghi lại bê bối của Đế thị, nói thật, bên trong mười gia chủ của Đế thị, có bảy tám người bị con cháu của mình trảm sát, cái này quả thật không phải là chuyện vẻ vang gì.
- Tên gia hỏa đó bảo ngươi dẫn ta đến xem bia đá này, rốt cuộc là có ý gì?
Bình tĩnh suy nghĩ, Phương Hành lại cảm thấy vô cùng cổ quái, tuy đây là bí mật bất truyền của Đế thị nhất mạch, cho dù mang ra cho ngoại giới thổi phồng, cũng chỉ là một món ăn ngon, chỉ là bất luận như thế nào, đây cũng là chuyện của Đế thị nhất mạch. Hắn nghĩ như thế nào cũng không hiểu, các lão gia hỏa trong quái tháp bảo mình xem bia đá này làm gì? Cái này thì có liên quan gì tới đại kiếp nạn?
- Ta sao biết dụng ý của bọn họ là gì?
Đế Lưu lãnh đạm nói:
- Ta chỉ là biết trong tổ điện này có một khối bia đá như vậy, hơn nữa dẫn ngươi tiến vào xem cũng không phải là việc khó gì, liền thuận miệng đáp ứng mà thôi, nếu không phải bọn họ đăc biệt đề xuất, ngươi ngươi cho rằng ta ta thích dẫn ngươi đi xem lắm à?
- Ta cũng không thích xem...
Phương Hành nói thầm một câu, trong lòng cũng cảm thấy không thích cho lắm.
- Hừ!
Đế Lưu không nói gì.
- Ngươi bị lão bất tử đó thuyết phục, có phải cũng có liên quan tới chuyện này không?
Cảm nhận được lãnh ý trong lòng Đế Lưu, Phương Hành cũng đột nhiên có xúc động, trầm giọng hỏi.
Đế Lưu lại không giấu diếm, thấp giọng bật cười, lộ ra có chút hung ác nham hiểm:
- Đương nhiên, nếu ta đã định trước phải quyết đấu với phụ vương, vậy ta tất nhiên phải chuẩn bị trước, để tránh đến lúc đó quá mức nhỏ yếu, sẽ khiến lão nhân gia thất vọng, dù sao, phụ vương ta cũng quá mạnh mẽ, nói hắn là người mạnh nhất của Đế thị từ trước tới nay cũng không ngoa, nếu không có trợ lực khác, ta vĩnh viễn không thể là đối thủ của hắn!
Phương Hành giật mình, trở nên cảnh giác, vội hỏi:
- Lão nhân kia hứa cho ngươi lợi ích gì?
Đế Lưu tựa hồ nghe ra vẻ đau lòng trong lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng:
- Vị tiền bối kia nói ngươi khẳng định sẽ hỏi vấn đề này!
Phương Hành nói:
- Vậy thì sao?
Đế Lưu thản nhiên nói:
- Hắn bảo ta trả lời ngươi một câu!
Phương Hành lập tức có chút hưng trí:
- Nói gì?
Đế Lưu nói:
- Liên quan đéo gì tới ngươi?
Phương Hành lập tức ngây ra một thoáng, một lúc sau liều nổi giận:
- Lão bất tử này...
- Việc ta phải làm đã làm xong rồi, trở về thôi!
Đế Lưu lạnh lùng nói, muốn xoay người rời khỏi, nhưng cũng đúng lúc này, Phương Hành bỗng nhiên nói:
- Chậm đã.
Đế Lưu lập tức có chút bực mình, lại nghe Phương Hành tò mò nói:
- Nơi đó là gì?
Theo hướng Phương Hành chỉ nhìn lại, liền thấy Phương Hành lúc này là quan tâm tới một hàn đầm ở sau bia đá.
Bia đá đã nằm gần điểm cuối của tổ điện, nhưng lại không phải là điểm cuối, ở mặt sau bia đá còn có một mảng đất trũng, giống như là chạm ngọc, có một loại ngọc thạch phủ kín, bên trong hàn ý dày đặc, khiến người ta sợ hãi, lại tỏa ra tiên ý thấm vào lòng người, dường như có thể khiến lỗ chân lông cả người đều thông thoáng, cũng giống như trực tiếp đề thăng tu vi, chỉ có điều, nói là hàn đầm, chỉ là phiến đất trũng này có bộ dạng giống như hàn đầm, nhưng hiện giờ bên trong lại rỗng tuếch, chỉ ở chính giữa có một chút chất lỏng!
- Ài, chỉ còn ít thế thôi à.
Khi Đế Lưu nhìn về phía hàn đầm đó, lại cúi đầu thở dài một tiếng, dường như có chút mất mát.
- Đó rốt cuộc là thứ gì?
Phương Hành lại càng nhìn càng động lòng, có chút kích động vội vàng hỏi.
- Ngươi giả mạo thân phận của ta lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa thấy qua thứ này à?
Đế Lưu châm biếm, xem ra bị Phương Hành đoạt xá, hắn cũng không phải không có oán khí.
- Đúng là Đế Lưu tương à?
Phương Hành lập tức trở nên kích động:
- Không ngờ có nhiều như vậy?
Từ vừa rồi hắn đã phát hiện, chất lỏng trong hàn đầm này không ngờ chính là Đế Lưu tương mà hắn từng được ngửi, chỉ là không thể tin được bảo vật cỡ này lại dễ dàng hiện ra trước mặt mình như vậy, trong lòng không quá dám tin, nhưng nghe thấy khẩu khí này của Đế Lưu, hắn liền có thể xác định, trong lòng sao lại không kích động? Dù sao Đế Lưu tương hắn từng thấy, mỗi lần chỉ có một lọ, mà trong một lọ đó cũng chỉ có vài giọt mà thôi, nhưng trong hàn đầm đó lại là một cái vũng chu vi chừng ba thước.
Cộng lại sợ cũng không mấy vò?
- Đế Lưu tương cũng càng ngày càng ít, theo ghi chép trên cổ tịch của Đế thị, từng có cả một hàn đầm...
Đế Lưu trầm mặc hồi lâu, mới lãnh đạm lên tiếng.
- Cả một hàn đầm?
Phương Hành nghe mà ngây ra, con mắt ở trán Đế Lưu cũng sáng rực.
- ... Hơn nữa lấy đi không hết, mỗi lần lấy dùng đều có thể đầy lại!
- Còn có thể đầy lại?
Con mắt đó không chỉ sáng ngời, hơn nữa còn tỏa ra quang mang dọa người.
Đế Lưu lại bị bộ dạng này của hắn khiến cho nhíu mày:
- Có gì lạ đâu, ngươi cho rằng Đế thị nhất mạch ta có thể đứng sừng sững ở Tam Thập Tam Thiên mấy chục vạn, thậm chí gần trăm vạn năm mà không hề rung chuyển, cường giả xuất hiện lớp lớp lại không có vốn liếng tương ứng à.
- Ặc!
Liên tưởng đến truyền thuyết của Đế thị nhất tộc, cùng với những gì nhìn thấy trên bia đá vừa rồi, ai nấy đều vội vàng muốn làm thịt lão tử của mình sau đó thì tự ngồi lên vương vị, Phương Hành cũng không nhịn được mà cảm thán:
- Nếu giống như ngươi nói, vậy quả thật là không nhiều lắm, chỉ có một chút như vậy, chắc muốn đưa ngươi tới cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng khó, sau này còn tu luyện thế nào được?
- Không sao...
Thanh âm của Đế Lưu lại vang lên:
- Khi vị phụ vương vô địch của ta vẫn lạc, nó lại sẽ đầy lại.
Phương Hành nghe vậy liền ngẩn ra:
- Có ý gì?
Đế Lưu đã lộ ra có chút chán ngán, thản nhiên nói:
- Đế Lưu tương vốn là thiên địa tinh hoa, tốc độ sinh trưởng của nó quá chậm, đã không thể đuổi kịp sự tu hành của Đế tộc tiên nhân ta, chỉ có điều, ta từng nghe một vị Tiên Tôn nói, sự sinh trưởng của Đế Lưu tương cũng không phải hoàn toàn dựa vào thiên địa, khi mỗi một vị cường giả của Đế tộc ta vẫn lạc, nó đều sẽ một lần nữa đầy lại.
- Thế à?
Phương Hành lắc đầu, quyết định bỏ mặc, một lát sau, hắn không nhịn được thử thăm dò:
- Ta muốn...
Đế Lưu lạnh lùng cự tuyệt:
- Không thể!
Phương Hành lập tức quýnh lên:
- Vì sao không thể?
Đế Lưu lạnh lùng nói:
- Đừng quên ước định của chúng ta, không thể tổn hại tới lợi ích của ta!
Phương Hành cười nhạt:
- Đây không phải là lợi ích của ngươi, đây là của lão tử ngươi...
Đế Lưu căn bản khinh thường không thèm trả lời, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Trong lòng Phương Hành xoay chuyển rất nhanh, vội vàng khuyên bảo:
- Ê ê ê, đừng nóng giận, ta lấy một chút thôi được không?
Đế Lưu căn bản không để ý tới hắn, Phương Hành cũng có thể cảm nhận được oán khí của hắn.
Mắt thấy cách bảo bối đó càng lúc càng xa, Phương Hành bỗng nhiên hạ quyết tâm, cười lạnh:
- Này, nói cho ngươi biết nhé, đừng tưởng rằng bản đế tử... Không đúng, đừng tưởng rằng Phương đại gia ta không biết lão bất tử Thiên Ma đó đáp ứng ngươi cái gì?
Đế Lưu dừng chân, cười lạnh nói:
- Ngươi biết à?
Phương Hành cười lạnh, nói:
- Truyền thừa của bọn họ đều đã hứa cho ta rồi, còn có thể đáp ứng cho ngươi gì nữa? Nghĩ tới nghĩ lui, cái bọn họ có mà cái ta không cần, chỉ có ma tâm đó, ngươi chính là vì nó mới đáp ứng giúp ta phải không?
- Ma tâm?
Đế Lưu nghe xong cũng hơi giật mình, sau đó cười lạnh:
- Ngươi thực sự không rõ tầm quan trọng của nó!
- Quan trọng gì chứ?
Phương Hành nghĩ một chút, quyết định từ bỏ, cười lạnh nói:
- Theo ta nghĩ, ngươi chắc là ký thác hy vọng vào ma tâm, tương lai tiện đánh bại lão tử của ngươi, ta không biết đó là gì, cũng không quan tâm, có điều ta biết, bất kể là tu hành công pháp gì, đi theo con đường gì, cũng đều không thoát khỏi tài nguyên, cho dù ngươi là Đại Xích thiên đế tử, tương lai ta cũng sẽ thả tự do cho ngươi, nhưng ngươi liệu có đảm bảo có tài nguyên sung túc không? Nhưng ta thì lại không như vậy, đừng nhìn Phương đại gia ta tay trắng làm nên sự nghiệp, nhưng bảo bối ta có rất nhiều, ngươi ở bên trong thức giới, không thể không biết ngay cả Thái Hư Bảo Thụ cũng lọt vào tay ta rồi chứ? Tài nguyên của ta có thể nói là....
Nghĩ tới đây, nén một hồi mới nói:
- ... Dùng mãi không hết!
Đế Lưu trầm mặc một lúc, không ngờ giống như đang nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, qua một lúc mới nói:
- Ngươi chịu cho ta?
Phương Hành cười nói:
- Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, mọi người đều vui.
Ngừng lại một chút, thấy Đế Lưu không trả lời, hắn lại không nhịn được bồi thêm một câu:
- Hơn nữa ở trong thức giới của ta cũng phải trả tiền thuê nhà!
- Ngươi là người đầu tiên từ trước tới nay tiến vào Đế thị tổ điện của ta!
Đế Lưu qua mới chậm rãi lên tiếng:
- Nếu cho ngươi lấy Đế Lưu tương, ngươi cũng sẽ là người đầu tiên từ trước tới nay ở trong tổ điện lấy đi Đế Lưu tương, tuy theo cách nói của các tiền bối, phụ vương ta đang phong quan, trong khoảng thời gian ngắn không thể xuất quan, cũng không thể phân tâm, cho dù một người lấy đi Đế Lưu tương, hắn cũng sẽ không phát giác, nhưng sự kiện này vẫn không phải là nhỏ.
Phương Hành:
- Tiên dược à tiên dược.
Trong lòng Đế Lưu hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Chỉ có thể lấy một chút, hơn nữa phải cho ta một nửa!
Phương Hành lập tức mừng rỡ, cười nói:
- Ngươi yên tâm, ta chỉ lấy một vò thôi.
Nói xong, vội vàng thúc giục Đế Lưu đi tới, cùng lúc đó, thần niệm ở trong thức giới lật đi lật lại, cuối cùng cũng tìm được một bình rượu, sau đó lấy, đưa cho Đế Lưu, nhảy vào trong đầm.
Nhưng Đế Lưu đứng trước hàn đầm lại ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi.
- Sao thế, mau lấy đi.
Phương Hành sốt ruột, không nhịn được lại thúc giục.
Đế Lưu nhìn bình rượu kia, cố nén lửa giận trong lòng:
- Trước tiên cất cái vại này của ngươi đi.
Phương Hành có chút chột dạ giải thích:
- Cái này tuy thoạt nhìn thì giống cái vại, nhưng quả thật là bình rượu mà.