Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 399 - Chương 1678: Máu Tràn Đại Xích Thiên

Unknown

 

Chương 1678: Máu tràn Đại Xích thiên

 

 

 

Phương Hành cuối cùng vẫn khó có thể nghĩ thông, các lão bất tử trong quái tháp rốt cuộc muốn mình nhìn thấy gì trên bia đá của Đế thị, bởi vì từ nội dung bên trong bia đá này cho thấy, quả thật không có gì đáng để thăm dò, chẳng qua chỉ là sự vẫn lạc của gia chủ các đời của Đế thị mà thôi, mặc dù có rất nhiều kết cục không tốt, lại không phải toàn bộ, trên tổng thể mà nói, đây chỉ có thể được coi là ghi chép không hoàn chỉnh, bên trong chắc không che giấu bí mật gì, cho dù là trường sinh kiếp Đế Lưu nói, cũng chỉ là một cách nói bao quát mà thôi, ít nhất thì Phương Hành không thật sự nhìn thấy có nguyền rủa gì cả, không có ảnh hưởng của ngoại lực.

 

Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, hắn không thấy được trong bia đá này có truyền thừa gì.

 

Lúc trước những người trong quái tháp dụ hoặc hắn, chẳng những muốn hắn nhìn thấy một số cố sự, còn sẽ trao cho hắn truyền thừa của bọn họ, đây cũng là chỗ mà Phương Hành chú ý nhất, mà bên trong này này rõ ràng không có truyền thừa gì!

 

Cũng ở trong bia đá, cảm nhận được áp lực vô biên, đã trải qua vô số tử kiếp, mấy thứ này dường như sau khi Phương Hành ly khai bia đá cũng cứ vậy tiêu tán, giống như từ trong một cơn ác mộng bất ngờ tỉnh dậy, loại cảm giác áp lực này cũng lập tức tan thành mây khói, nhưng ở sâu trong thâm tâm, lại để lại đại lượng lạc ấn, mấy thứ này cũng giống như là một loại tích uẩn, chậm rãi tích tụ sâu trong thần hồn của Phương Hành!

 

Đương nhiên, mấy thứ này quá mức huyền ảo, cho dù là Phương Hành cũng không ý thức được sự tồn tại của chúng.

 

So sánh với lần xem bia đó, hắn kích động với Đế Lưu tương phát hiện về sau hơn.

 

Dưới yêu cầu cưỡng chế của Đế Lưu, cũng chỉ đành thu hồi cái vại mà hắn gọi là bình rượu, dùng bình rượu bình thường để chứa đầy hai bình, trong mỗi bình sợ là không dưới bảy tám cân, đã hẹn trước với Đế Lưu rồi, một bình cho hắn, một bình cho mình, sau đó đều thu vào thức giới, đến lúc này, mới có thể nói là cảm thấy mỹ mãn, công đức viên mãn, cuối cùng cảm thấy không vào tổ điện này một chuyến vô ích.

 

Trong lòng cũng cảm thấy vô cùng may mắn, không ngờ Đế Lưu tương lại dễ tới tay như vậy, thậm chí là ở chung quanh hàn đầm, ngay cả trận pháp cấm chế cũng không có, có điều nghĩ lại cũng hiểu, tổ điện này bản thân chính là cấm chế mạnh nhất rồi, nếu không phải hắn mượn nhục thân của Đế Lưu để vào đây, vậy chắc cho dù hắn là Đại La Kim Tiên, thậm chí là ba vị Tiên Tôn mạnh hơn cả Đại La Kim Tiên bình thường cũng đừng hòng vào được điện này, lấy được một giọt Đế Lưu, tất cả chỉ có thể nói là vận khí của Phương đại gia hắn!

 

- Đế tử vẫn chưa ra.

 

Cũng đúng lúc này, ngoài tổ điện có một tiếng hét lớn truyền vào.

 

Thanh âm này cực kỳ mỏng manh, dường như trải qua địa vực vô tận mới tới được nơi này.

 

- Đế tử vẫn chưa quay ra.

 

Thanh âm lại vang lên, so với vừa rồi thì vang hơn mấy phần.

 

Rồi sau đó từng tiếng hét lớn vang lên, càng lúc càng vang, giống như từng tầng sóng cuộn truyền tới.

 

Đế Lưu tất nhiên minh bạch, đây là ba vị Tiên Tôn ở bên ngoài sốt ruột, bọn họ có lẽ là cho rằng mình lúc này vẫn chưa ra, lo mình ở bên trong xảy ra bất ngờ, nhưng bọn họ căn bản lại không thể tiến vào, cũng chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài, vận chuyển thần thông hét to, từ trong thanh âm này, cũng có thể nghe ra được, ba vị Tiên Tôn này quả thật là đang sốt ruột vạn phần, lo lắng cho an nguy của đế tử!

 

...

 

- Đây là tổ điện của Đế thị, tuy hung hiểm vạn phần, nhưng Đế thị huyết mạch ở bên trong chắc không có nguy hiểm gì?

 

Mà lúc này, Phổ Hóa Tiên Tôn ở ngoài tổ điện cũng đang nhíu mày, trong lòng nghi ngờ vạn phần, thậm chí ánh mắt cũng có chút hoảng sợ, ba vị Tiên Tôn bọn họ thần thông quảng đại, địa vị cao cả, ở Đại Xích thiên ngoài Tiên Đế ra thì bọn họ đứng đầu, có thể nói là không gì không làm được, nhưng tổ điện lại là cấm địa duy nhất đối với bọn họ, bởi vậy sau khi phát hiện Đế Lưu chậm chạp chưa ra, bọn họ thật sự có chút không kiềm chế được, vạn nhất vị đế tử này ở ở bên trong gặp phải bất trắc gì, vậy ba người bọn họ sẽ to tội!

 

- Thật sự không được rồi, để Đế Uyển vào xem thử nhé?

 

Thanh Tĩnh Tiên Tôn không nhịn được liền đề nghị chỉ là vừa nói đến đây, trong lòng lại vô cùng lo lắng.

 

- Không được, tổ điện không thể vào tùy tiện, ngươi có biết bên trong có cái gì...

 

Lăng Hư Tiên Tôn lại lạnh lùng cự tuyệt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

 

Thanh Tĩnh Tiên Tôn trong lòng cả kinh, minh bạch dụng ý của hắn:

 

- Đế Lưu điện hạ liệu có lấy... thứ đó đi không?

 

Phổ Hóa Tiên Tôn cũng cả kinh nói:

 

- Không được Tiên Đế cho phép, người tự tiện lấy Đế Lưu tương đều phải chết, không có ai không ngoại lệ cả.

 

- Hắn chắc... Không lớn gan vậy chứ?

 

Ngay cả Lăng Hư Tiên Tôn cũng có chút không dám xác định.

 

- Thúc giục cái gì, ở Đế thị tổ điện ta chẳng lẽ lại xảy ra bất trắc gì được à?

 

Cũng đúng vào lúc này, chợt nghe thấy phía dưới có một tiếng hừ lạnh, lại thấy mây mù tan đi, để lộ một con đường, Đế Lưu thân mặc hắc giáp chậm rãi từ trong tổ điện đi ra, sắc mặt hơi có chút âm trầm, cho dù là đối với ba vị Tiên Tôn cũng không quá khách khí.

 

- Đế tử, ngươi vừa rồi ở bên trong. . .

 

Phổ Hóa Tiên Tôn thấy Đế Lưu, trong lòng cả kinh, vội vàng thấp giọng hỏi.

 

- Chỉ là cảm hoài tiên tổ, tĩnh tọa một lát mà thôi.

 

Đế Lưu thản nhiên mở miệng, không nhắc tới chuyện khác.

 

- Ừ.

 

Lăng Hư Tiên Tôn mắt sáng như đuốc, nhìn lướt qua người Đế Lưu, với tu vi của hắn, tất nhiên có thể liếc một cái là nhìn thấu toàn thân của Đế Lưu, cho dù là tiểu thế giới bên hông Đế Lưu cũng không cản được thần thức của hắn, nếu bên trong giấu Đế Lưu tương, vậy hắn lập tức có thể cảm giác được khí tức tương ứng, có điều nhìn qua, phát hiện trên người Đế Lưu quả thật không giấu diếm gì, mới hơi yên tâm.

 

Mà Đế Lưu thì rõ ràng không lo sẽ bị bọn họ phát hiện ra gì, chẳng hề để ý, cười lạnh một tiếng, ngẩng mặt lên, tựa cười mà như không phải cười nói:

 

- Ba vị Tiên Tôn, để cho các ngươi yên tâm, cũng để cho chúng tiên của Đại Xích thiên yên tâm, cho dù là đối mặt với chỉ trích vô vị này, bản đế tử vẫn vô cùng phối hợp, đi một vòng trong tổ điện, hiện tại...Chắc không còn ai hoài nghi thân phận của bản đế tử nữa chứ?

 

Nghe hắn nhắc tới việc này, ánh mắt của ba vị Tiên Tôn nhất thời thắt lại, nhìn nhau một cái.

 

- Đại Xích thiên đế tử, tôn quý vô song, lão phu vốn không tin có người to gan lớn mật, dám giả mạo đế tử. . .

 

Yên lặng một thoáng, Lăng Hư Tiên Tôn lại nhẹ nhàng mở miệng, thản nhiên giải thích.

 

Lúc này trong lòng ba người bọn họ tất nhiên không thể nói là hết sạch nghi ngờ, chỉ có điều từ hồn đăng được châm lên, quả thật có thể xác định Đế Lưu chính là Đế Lưu, điểm này là không cần hoài nghi, mà đường đường là đế tử, bị người ta hoài nghi, thậm chí nói là bị người ta vu hãm, đó cũng quả thật không phải chuyện nhỏ, thậm chí nói bởi vì người khác nghi ngờ, liền tự mình vào tổ điện để nghiệm chứng bản thân, nói là ủy khuất thôi thì không đủ!

 

Thân là ba vị Tiên Tôn, bọn họ tất nhiên biết nên làm như thế nào, lời này chính là đang trấn an.

 

Coi như là câu trả lời cuối cùng, bọn họ đã thừa nhậnthân phân đế tử chân chính của Đế Lưu!

 

- Vậy thì tốt!

 

Đế Lưu trong lòng tất nhiên cũng minh bạch, gật đầu đáp ứng, sau đó cười lạnh một tiếng, bước về phía trước.

 

Hắn hành tẩu trong hư không, đi rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước bước ra, trong lòng chúng tiên đều như vang lên một tiếng nổ.

 

Bởi vì phía hắn đi tới lúc này chính là Đế Nhai đang bị tiên binh bao vây.

 

- Điện hạ. . . Hoàng huynh. . . Ca ca. . . Tam ca ca, ngươi đừng. . . Đừng giết ta mà...

 

Đế Nhai lúc này sớm sợ tới mặt cắt không còn hột máu, cả người cơ hồ là xụi lơ xuống đất, run giọng hô to, nhìn Đế Lưu bước về phía mình, hắn thật sự có chút không chống đỡ được, nhìn hắn quả thực giống như nhìn thấy ma thần vậy, mấy lần cố lấy dũng khí, vận chuyển tiên lực để đào tẩu, nhưng lại không thể nào làm được, dù sao hắn quả thật cũng biết, tu vi của mình quá kém, nếu dám chạy trốn, vậy chỉ sợ một tiên tướng bình thường cũng có thể trấn áp hắn!

 

- Đế Nhai, ngươi đúng là một phế vật.

 

Đế Lưu nhìn hắn, nhếch miệng cười, chậm rãi giơ tay lên.

 

- Đừng, đừng, ta nguyện ý. . . Ta nguyện ý để hút ra tiên mệnh.

 

Đế Nhai hô to cả người đều lâm vào tuyệt vọng.

 

Dù sao tuy hắn nói như vậy, nhưng bản thân trong lòng cũng minh bạch, tiên mệnh là không thể bị hút ra!

 

Mà khi hắn lớn tiếng hô lên một câu này, một chưởng đó của Đế Lưu đã vỗ tới đỉnh đầu của hắn.

 

Không hề dài dòng lằng nhằng, tiên uy đáng sợ ầm một tiếng trút vào trong cơ thể hắn.

 

Cả người Đế Nhai đều ngây ra, một lúc sau, hai hàng huyết lệ thuận theo gò má chảy ra, sau đó thì trực tiếp nổ tung như mưa.

 

Sau đó, Đế Lưu lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau máu tươi trên bàn tay, nhìn về phía một người.

 

Chính là Đế Uyển!

 

Nàng ta lúc này cũng bị hung khí trên người hắn chấn nhiếp, sắc mặt kinh nghi bất định, một lúc sau, bỗng nhiên hô to:

 

- Ngươi. . . Ngươi đừng tới đây, ngươi là giả, ngươi là hàng giả. . . Cho dù ngươi có thể lừa gạt thần linh của tổ tiên trong tổ điện, nhưng không lừa được ta. Ngươi căn bản không nhớ rõ chuyện lúc trước, bằng không ngươi trả lời ta đi, trước đây ngươi và Đế Tôn ca ca từng đánh một trận, là ai thua ai thắng?

 

Trước đây nàng ta lợi dụng vấn đề này để hỏi Phương Hành, cũng chính bởi vì lúc đó Phương Hành tránh không đáp, mới khiến nàng ta trong lòng bắt đầu xác định lời nói của Độc Long Tử là thật, mới tin Đế Lưu không phải là Đế Lưu thật sự, mới có một loạt an bài đã phát sinh về sau.

 

Lúc này, vì muốn sống, nàng ta trong lòng linh quang chợt lóe, lại vội vàng hỏi ra vấn đề này.

 

- Lần đó bị phụ vương ngăn cản, căn bản không hề đánh.

 

Đế Lưu biết nàng ta đang nói chuyện gì, cười khẽ trả lời, lộ ra hàm răng trắng ởn.

 

- Cái này...

 

Đế Uyển cả người đều ngây dại, một câu cũng không nói ra được.

 

Mà Đế Lưu thì cười lạnh lẽo, lại giơ tay lên, giống như lúc trước đối mặt với Đế Nhai.

 

- Chậm đã!

 

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Lăng Hư Tiên Tôn cuối cùng không nhịn được, một đạo thân ảnh lướt tới cản trước người hắn và Đế Uyển.

 

Đế Lưu thấy một màn này, sắc mặt thay đổi, phẫn nộ quát:

 

- Lão già kia, ngươi dám ngăn cản ta?

 

Một tiếng hét lớn này chấn kinh tứ vực, khiến chư tiên sợ hãi.

 

Cho dù ngươi là đế tử, cho dù Tiên Đế phong quan. . .

 

Ngươi cũng không nên nói ra những lời này với Lăng Hư Tiên Tôn, bối phận cao nhất, tu vi cao nhất trong ba vị Tiên Tôn chứ.

 

. . . Đương nhiên, ở trong lòng chúng tiên lại lờ mờ cảm thấy đây mới đúng là Đế Lưu!

 

 

Bình Luận (0)
Comment