Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 400 - Chương 1679: Máu Tràn Đại Xích Thiên (2)

Unknown

 

Chương 1679: Máu tràn Đại Xích thiên (2)

 

 

 

- Lão hủ không dám ngăn cản đế tử, chỉ có điều. . .

 

Lăng Hư Tiên Tôn nhìn thẳng vào hai mắt đầy hung quang của Đế Lưu, nhìn rất lâu, khi xác định hung quang này giống như thực chất, không phải là ngoài mạnh trong yếu, hắn cũng giống như cuối cùng đã hiểu ra gì đó, nghi ngờ trong lòng cũng mất hết, chậm rãi cúi mắt, không nhìn Đế Lưu, thanh âm cũng lộ ra vẻ trầm thấp, chậm rãi mở miệng nói:

 

- ... Đế Nhai tự ý luyện hóa tiên mệnh, tự tìm đường chết, để tránh hắn ảnh hưởng đến Tiên Đế đang phong quan, giết thì giết, có điều tuy Đế Uyển có sai trước, nhưng dù sao cũng chưa luyện tiên mệnh, hơn nữa nàng ta cũng là muội muội duy nhất của điện hạ, theo lão phu thấy, hay là tha cho nàng ta một mạng đi?

 

- Ha ha, lão Tiên Tôn là đang cầu tình ta à?

 

Đế Lưu cười cười.

 

Lăng Hư Tiên Tôn trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng gật đầu:

 

- Lão phu quả thật là đang cầu tình với điện hạ.

 

- Ha ha.

 

Đế Lưu cũng không trả lời, phá lên cười.

 

Mà lúc này Đế Uyển cơ hồ đã ngất đi, đại khái nàng ta cũng không ngờ, một chiêu mà mình cho rằng đã thua, cuối cùng lại cứu được mạng mình.

 

Đế Nhai quả thật là nên chết!

 

Hắn vì thắng mình, hạ một nước cờ diệu nhất trong cả đời này của hắn, trực tiếp luyện hóa tiên mệnh, đoạt đi tất cả tiên cơ, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này hắn mới chết tới không thể chết thêm được nữa, dù sao đế tử có tiên mệnh chỉ có thể có một, nếu Đế Lưu là giả, vậy tất nhiên hắn thắng tất cả, nhưng nếu Đế Lưu là thật, Đế Nhai sẽ không thể không chết, trên thực tế cho dù Đế Lưu không ra tay, ba vị Tiên Tôn cũng sẽ đưa hắn tới trảm tiên đài, cho nên ba người bọn họ lúc Đế Lưu hạ sát thủ với Đế Nhai, mặc kệ không hỏi, nhưng Đế Uyển thì khác, tuy nàng ta quả thật cũng từng có dị tâm, nhưng dù sao vẫn chưa luyện hóa tiên mệnh, vậy còn có khả năng sống sót.

 

Nhất là ba vị Tiên Tôn, không thể khi Tiên Đế phong quan, để mặc Đế Lưu trảm sát tất cả huynh đệ tỷ muội của hắn!

 

Cũng chính bởi vậy, vào khoảnh khắc cuối cùng, ba vị Tiên Tôn quát dừng Đế Lưu!

 

Mà Đế Lưu cũng chỉ hơi quay đầu nhìn về phía bọn họ, rồi cười cười, không nói gì, hắn cũng phát hiện, ba vị Tiên Tôn không phải là nói dối, bọn họ thực sự muốn ngăn cản mình, sau khi thầm nghĩ trong lòng, liền mỉm cười nói với ba vị Tiên Tôn:

 

- Ba vị Tiên Tôn nếu có ý kiến gì, hay là không ngại nói ra hết một lượt đi, cũng đỡ phiền phức.

 

Ba vị Tiên Tôn đều cảm nhận được hung khí trong lòng hắn, vẻ mặt đều nghiêm túc.

 

- Chúng ta sẽ không ngăn cản đế tử, chỉ là Tiên Đế chắc hẳn cũng không muốn sau khi xuất quan nhìn thấy cục diện đế tử huynh muội tương tàn.

 

Thanh Tĩnh Tiên Tôn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng, như ám chỉ gì đó.

 

Đế Lưu hơi ngây ra, gật đầu cười nói:

 

- Điều này cũng đúng.

 

Sau đó ánh mắt hắn lướt một lượt, quay đầu nhìn về phía những người khác, nói:

 

- Còn gì nữa không?

 

Ba vị Tiên Tôn lại trầm mặc hồi lâu, rất lâu sau, Lăng Hư Tiên Vương mới nói:

 

- Không còn gì nữa, ngươi dù sao cũng là đế tử!

 

Chỉ một câu này, Đế Lưu liền minh bạch rất nhiều điều, bật cười.

 

Mà khi hắn cười, lại không biết có bao nhiêu người trong lòng bắt đầu lạnh toát.

 

Bởi vì những lời này của ba vị Tiên Tôn không nghi ngờ gì nữa đã tỏ rõ một loại thái độ, cũng là một loại dung túng.

 

Sau khi nói xong, ba vị Tiên Tôn đồng thời lựa chọn rời khỏi, chỉ là lúc rời đi, lại mang theo Đế Uyển đã cả người xụi lơ, để lại Đại Xích thiên chư tiên mặt đầy hoảng sợ, ai nấy vẻ mặt áp lực bất an, nhìn về phía Đế Lưu giống như nhìn một hung thần nuốt người, cũng không biết Ma Vương này sắp sửa bắt đầu xuống tay từ, muốn cắn nuốt ai.

 

- Ha ha, hiện tại ngẫm lại cũng thấy thú vị, khi ta đắc thế, người bên cạnh ta ai nấy đều địa vị tôn sùng, khiến người ta kính sợ, nhưng ta vừa chết, thuộc hạ của Đế Thích liền giết sạch người bên cạnh ta, nhưng sau khi Đế Thích chết, ta vừa muốn giết sạch người bên cạnh Đế Thích, thực sự không hiểu vì sao, giết tới giết lui lẫn nhau, giết đều là người của Đại Xích thiên.

 

Thanh âm của Đế Lưu chậm rãi vang lên, dường như có chút bất đắc dĩ, lại khiến người ta trong lòng run lên.

 

Chẳng lẽ đế tử này sau ngàn năm trở về, có chút thay đổi tính tình, không còn hiếu sát như xưa?

 

- Có điều, nếu tất cả mọi người làm như vậy, vậy ta cần gì phải thay đổi.

 

Nhưng lời nói kế tiếp của Đế Lưu lại khiến tất cả mọi người kinh hãi, sau đó hắn đột nhiên phá lên cười.

 

- Bắt đầu từ ngươi đi!

 

Đế Lưu quay đầu nhìn về phía Vân gia, mặt mày tươi cười.

 

Vân gia Tiên Quân hào xưng là Ác Long dưới trướng Đế Thích, lập tức thay đổi sắc mặt, thân hình lảo đảo. Lúc tiên quân tiên tướng ở chung quanh ùa lên, bao vây hắn, thậm chí vẫn không có phản kháng, trên mặt cũng không nhìn thấy hận ý, chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng, hơn nữa không chỉ là hắn, ngay cả cấp dưới của Đế Thích khác, sau khi cây đại thụ Đế Nhai này ngã xuống, ai nấy cũng đều giống như mất đi xương cốt, trong tiếng cười to của Đế Lưu, tất cả đều xụi lơ.

 

- Tiên Quân Vân gia, đại tiên tướng Tằng Hà, tiểu Tiên Quân Yêu Khôi... Mạo phạm đế tử, tội đáng chết vạn lần!

 

- Tiên Quân Phi Tương, Thất Muội thiên Hỏa Ly... Giấu diếm dã tâm. Xúc phạm tiên luật. Đưa lên trảm tiên đài.

 

- ...

 

- ...

 

Từng đám tiên tướng tiên quân đều bị đưa lên trảm tiên đài, đầu rơi xuống đất.

 

Từng tòa động phủ bị tiên binh hung hãn phá phủ xông vào, từ trên xuống dưới, cả người lẫn linh thú, đều bị trảm sát.

 

Từng tông phái, tất cả đều bị nhổ tận gốc, diệt truyền thừa.

 

Từng gia tộc đều bị xua đuổi, hoặc là bỏ tù, hoặc là trực tiếp một đao giết phăng.

 

Trong ba ngày tiếp theo, Đế Lưu thực sự thỏa mãn ảo tưởng của mọi người đối với hắn, ở Đại Xích thiên giết cho máu chảy thành sông, so với ngàn năm trước, khi Đế Thích sau người trảm sát cấp dưới của hắn thì còn hung ác điên cuồng hơn, cơ hồ không buông tha bất kỳ một đạo thống và thế lực cấu kết, hoặc là từng hợp tác với Đế Thích, quả thực chính là giết tới điên rồi, trên trảm tiên đài, từng tốp người bị dẫn lên, cuồng sát ác trảm, mà tầng dưới chót của Đại Xích thiên thì lại có thêm tội tù sung quân, tiếng kêu oan, tiếng hô kinh thiên động địa.

 

Trong bóng tối, đã có không biết bao nhiêu tiên quan không nhìn được nữa, âm thầm đi cầu ba vị Tiên Tôn, hy vọng có thể áp chế đế tử một chút.

 

Nhưng lúc này, ba vị Tiên Tôn không ngờ đều bảo trì trầm mặc, thờ ơ lạnh nhạt đối với việc này.

 

Trừ bảo vệ Đế Uyển, lại ngăn cản Đế Lưu động thủ với Thanh Huyền vực chủ ra, bọn họ không làm một chuyện gì, ngay cả lúc Đế Lưu xuất thủ bắt tất cả mọi người trong gia tộc của Tử Huyền tiên soái vào tù, bọn họ cũng đều không ra mặt ngăn cản.

 

Dường như, bọn họ trực tiếp ngầm đồng ý với cuộc thanh tẩy của Đế Lưu!

 

- Giết nhiều người như vậy có thích không?

 

Sau khi Đế Lưu giết ba ngày ba đêm, Phương Hành không nhìn được nữa, vô cùng bất lực.

 

Đế Lưu Lúc này đang ngồi trên tiên sơn đối diện trảm tiên đài, chậm rãi nhìn từng loạt từng loạt đầu người rơi xuống, thản nhiên tự tại, mà con mắt ở trán hắn lại nhắm chặt, đồng thời không nhịn được oán thầm trong lòng.

 

- Ta chỉ ngại đầu người trên trảm tiên đài quá ít, không phát tiết được hết uất hận trong long ta!

 

Đế Lưu lại lạnh lùng cười, nói một cách thoải mái đến cực điểm.

 

- Trước kia giả vờ bộ dạng của ngươi, vẫn luôn không hiểu, sao người khác vừa gặp ta, không phải muốn giết ta thì chính là sợ tới quỳ gối dập đầu, mà hiện giờ ta cuối cùng cũng minh bạch, đây con mẹ nó chính là tự ngươi gây ra, thực sự không trách được ai.

 

- Hừ, nếu bọn họkhông sợ ta, vẫn còn sát tâm với ta, vậy chứng tỏ ta giết vẫn chưa đủ.

 

Đế Lưu cười lạnh, Phương Hành cũng có thể cảm giác được sát khí trong lòng hắn lại tăng thêm một phần.

 

Hắn cũng biết, đối với Đế Lưu này mà nói, hiện giờ giết người thật sự vẫn không đủ, với tính tình của hắn, nếu đã phóng tay đại sát, vậy phải giết cho thống khoái, chẳng những người trong Đại Xích thiên phải giết, ngay cả người trong mấy phương thiên giới như Thanh Huyền thiên, Ám Sương thiên, Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, Thất Muội thiên, Ám Ảnh thiên, Thượng Thanh thiên có khuynh hướng ngả vào Đế Thích cũng phải giết, hắn muốn mượn biển máu lần này để giết người, thành lập uy nghiêm của mình, trên trình độ nào đó, thậm chí lại biểu thị công khai với chư thiên vạn giới về sự trở lại của mình.

 

Nếu thực sự để hắn giết như vậy, đừng nói là ba ngày, e là ba tháng cũng không đủ.

 

- Ài, dừng đi, còn giết nữa cũng chẳng được gì, quá lãng phí.

 

Cho tới hiện tại, trong lòng Phương Hành đã có chủ ý, cười nói:

 

- Ta biết ngươi muốn lập uy, có ý đồ muốn bồi dưỡng ra ma ý của mình, chẳng lẽ đã giết tới trình độ này, lại vẫn cảm thấy chưa đủ à? Ha ha, còn giết tiếp, ta cũng cảm thấy nhàm chán, không bằng giao chuyện còn lại cho ta đi? Ha ha ha ha, ta nhất định khiến ngươi càng thống khoái hơn, càng có thể thể hiển thủ đoạn của chúng ta hơn...

 

- Ngươi muốn làm như thế nào?

 

Thật đúng là hơi ngẩn ra, sau đó cười lạnh hỏi.

 

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. . .

 

Phương Hành thầm bật cười, nói:

 

- Giết người luôn là thủ đoạn thấp kém nhất, rất không có hàm lượng kỹ thuật.

 

- Hắn đã giết ba ngày rồi, xem ra vẫn chưa có ý định thu tay, có cần ngăn cản hắn không?

 

Mà lúc này ở phía tây Đại Xích thiên, trong một dãy tiên cung trên mây, Tiên Tôn Tiên Tôn đang ngồi đối diện nhau, Phổ Hóa Tiên Tôn và Thanh Tĩnh Tiên Tôn đang đánh cờ, cả nửa ngày mới đi một nước, mà Lăng Hư Tiên Tôn thì ngồi xếp bằng dưới một gốc cây đào, trên đạo bào màu trắng rộng thùng thình dính đầy cánh hoa, tựa hồ là đang minh tưởng lĩnh ngộ, hoặc như là không nghĩ gì cả, chỉ hai mắt khép hờ ngửi mùi hoa đào.

 

Loại trầm tĩnh này không biết kéo dài bao lâu, vẫn là Phổ Hóa Tiên Tôn không nén được, nhẹ nhàng lên tiếng.

 

- Hắn đương nhiên sẽ không thu tay, chúng ta trước đó không phải đã đoán trước rồi sao?

 

Thanh Tĩnh Tiên Tôn cười nhạt, nói:

 

- Với tính tình của hắn, chắc kiểu gì cũng không trút sạch một ngụm ác khí này mới thôi, có điều cũng may, hắn để lại cho Đế Uyển một mạng, sau đó thì trảm Tán tiên, những thượng tiên này trừ mấy người của Vân gia quả thật đi lại thân cận với Đế Thích ra, người khác đều tận lực tránh đi, chính tiên cũng chỉ là hủy đạo thống, sau đó bắt vào tù mà thôi, đối với đám Đại La Kim Tiên như Thanh Huyền vực chủ, lại chỉ nói ngoài miệng, không thực sự động thủ, vẫn chưa ảnh hưởng tới gân cốt của Đại Xích thiên, ngược lại, cũng giúp chúng ta một chuyện, Đại Xích thiên người chiếm tài nguyên mà không làm việc quá nhiều, vừa hay thanh tẩy một phen.

 

Phổ Hóa Tiên Tôn nghe vậy, lại vẻ mặt sầu khổ, than:

 

- Người khác chỉ thấy Tiên Đế phong quan, lệnh cho chúng ta thống lĩnh tất cả sự vụ, nào biết đâu được nỗi khổ của ba người chúng ta, ài, một ngàn năm trước, vốn là hơn mười vị Tiên Vương, hiện giờ lại chỉ còn ba bán Tiên Đế, phân tán ở các tông phái thế gia trong thiên địa, cũng đều tập trung ở ba Tiên triều, mỗi người đều phải tu hành, mỗi người đều cần tài nguyên, làm gì cũng đều là người khác ban cho. Ba người chúng ta đều giật gấu vá vai.

 

Lăng Hư Tiên Tôn lúc này cũng mắt, thản nhiên nói:

 

- Lời này không thể truyền ra ngoài, nếu không Đại Xích thiên nhất định sẽ đại loạn.

 

Thanh Tĩnh Tiên Tôn cười nói:

 

- Tất nhiên không thể truyền ra ngoài, hơn nữa nhất định phải chống đỡ, mượn sự tức giận của đế tử này dọn sạch những thế gia đạo thống tư tàng phong phú lại không được trọng dụng, hoặc giết hoặc bỏ tù, tất cả tài nguyên sung vào của công, cũng là biện pháp hay?

 

Phổ Hóa Tiên Tôn cười khổ nói:

 

- Nếu để người ngoài biết suy nghĩ của chúng ta, e là sẽ mắng chúng ta ác độc nhỉ?

 

Ba người nói đến đây, trên mặt đều lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhưng cũng đúng vào lúc này, có một đạo lưu quang từ xa bay tới, bị Lăng Hư Tiên Tôn giơ tay lên tiếp lại, là một ngọc giản truyền sự, hắn dùng thần thức chiếu vào trong đó, sắc mặt nhất thời biến đổi.

 

Thanh Tĩnh Tiên Tôn hiếu kỳ nói:

 

- Hắn lại muốn động tới tới người nào?

 

Vẻ mặt Lăng Hư Tiên Tôn cũng có chút cổ quái, đưa ngọc giản tới:

 

- Hắn không phải động tới người nào.

 

Thanh Tĩnh Tiên Tôn mặt lộ vẻ tò mò, cùng Phổ Hóa Tiên Tôn nhìn tới, sau đó hai người đồng thời biến sắc.

 

- Thế này còn ác hơn?

 

Qua một lúc, hai người bọn họ mới nhìn nhau một cái, cười khổ.

 

 

Bình Luận (0)
Comment