Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 495 - Chương 495: Phong Đao Sương Kiếm (1)

Chương 495: Phong đao sương kiếm (1)

Trước đây, trong triều đình, Nhạc Phiên luôn duy trì mối liên hệ hữu hảo với các thế lực khắp nơi.

Nhạc Cảnh Long và Trang Vương cũng từng rất thân thiết.

Lúc trước Trang Vương "không cẩn thận" để Nhạc Cảnh Long trốn thoát, thực ra đó chỉ là một vở kịch mà hai bên cùng nhau hợp sức song tấu mà thôi.

Sau khi Nhạc Phiên tự mình lập quốc, hai bên vẫn bí mật giữ liên lạc với nhau.

Trang Vương muốn đoạt lấy quyền lực và ngồi lên ngôi vua, nên luôn hi vọng có được sự ủng hộ của Nhạc Phiên.

Nhưng bây giờ, khi Nhạc Cảnh Long qua đời, Nhạc Cảnh Dương lên ngôi, mọi chuyện lại bắt đầu thay đổi.

Trong ván cờ lớn này, rốt cuộc là ai đang thao túng tất cả?Vệ Chiêu càng suy nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện không ổn, mỗi bước chân dường như đều mang theo một sự nguy hiểm không thể chủ quan được.

Trong lúc còn đang suy tư, hắn chợt thấy các bá quan trong triều lần lượt đã rời đi, hắn đành lùi sang một bên tránh đường.

Các thế lực thuộc phe Trang Vương tất nhiên là vô cùng thân thiện mà nói cười với hắn, nhưng cũng ngược lại, những người thuộc phe Thanh Lưu lại tỏ ra vô cùng cao ngạo , đi ngang qua mặt hắn mà không thèm để ý.

Vệ Chiêu không hề tức giận, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Khi nhận ra tất cả các quan thần trong triều đã rời khỏi Càn Thanh môn, hắn định hướng Duyên Huy điện đi đến , nhưng đột nhiên lại gặp Ân Sĩ Lâm, một đại sĩ của Nội Các, đang đi ngược hướng lại với hắn.

Ân Sĩ Lâm, một người quê gốc Hà Tây, xuất thân bần hàn, nhưng vào năm hắn hai mươi hai tuổi, đã thi đỗ bảng vàng, sau một đêm nổi danh.

Hắn là người vô cùng bảo thủ, lại cứng nhắc nhưng cũng rất nghiêm túc trong việc học tập nghiên cứu.

Suốt nhiều năm qua, hắn đã giữ rất nhiều chức vụ quan trọng, như việc đảm nhiệm Quốc Tử Giám, Hàn Lâm viện Hàn Lâm, Đại học sĩ Long Đồ các, rất được đám người Đổng Phương tán thưởng.

Đây cũng được xem là một trong những trụ cột của phái Thanh Lưu.

Ân Sĩ Lâm từ trước nay luôn giữ vững nguyên tắc, tuân thủ nghiêm ngặt phong tục truyền thống của Hoa Triều, và đặc biệt, hắn rất không coi trọng những người như Vệ Chiêu.

Trước đây, hắn cũng đã rất nhiều lần dâng tấu chương, cầu xin Hoàng đế đuổi hết bọn thiếu niên " Luyện Đồng" đi, tận tình khuyên bảo Hoàng đế nên tu dưỡng phẩm hạnh.

Hoàng đế luôn biết rõ tính cách của hắn, nên cũng không tức giận.

Sau khi đọc xong tấu chương kia, Hoàng đế chỉ giao cho Vệ Chiêu nhìn xem, sau đó liền tỏ ra thản nhiên mà cười.

Gã khuyên can không được Hoàng đế nên liền chĩa mũi nhọn về phía Vệ Chiêu, công khai công kích, thường xuyên làm Vệ Chiêu khó chịu, bẽ mặt trên triều, Vệ Chiêu cùng gã giao phong mấy lần, hai bên có thắng có bại, nhưng cũng không ai nhường ai.

Mấy ngày trước tại Lễ hội ở Tướng phủ, Vệ Chiêu còn mang theo Bàn Long bảo kiếm đến tham dự, ép cho Ân sĩ Lâm phải dập đầu hành lễ với hắn trước mặt mọi người, còn không ngừng hung hăng trút bỏ thù hận.

Khi thấy Ân Sĩ Lâm tiến về phía mình, Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng, định tránh đi nhưng lại thấy bước chân Ân Sĩ Lâm loạng choạng, khuôn mặt tái nhợt.

Cố gắng đi thêm vài bước nữa, thân thể hắn chợt mềm nhũn, ngã trước chân Vệ Chiêu.

Cho dù Vệ Chiêu và hắn có mâu thuẫn, nhưng bây giờ hai người bọn họ còn đang ở trước Càn Thanh Môn, Vệ Chiêu không thể không khom người xuống, đỡ hắn dậy, kêu lên: " Ân học sĩ."

Thấy Ân Sĩ Lâm nhắm mắt không tỉnh, Vệ Chiêu quay đầu lại nói: "Nhanh, mau đưa Ân học sĩ đến Dưỡng các, mời thái y qua đây xem."

Tông Thịnh vội mang theo người tới, Vệ Chiêu đang muốn giao Ân Sĩ Lâm cho Tông Thịnh, chợt thấy tay Ân Sĩ Lâm bóp bên hông mình một cái.

Trong lòng hắn hơi động, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, nói: "Hay là để ta đi."

Vệ Chiêu nhanh chóng đưa Ân Sĩ Lâm đi đến Dưỡng Các bên cạnh Càn Thanh Môn.

Hắn đi cực nhanh, bỏ lại đám người Tông Thịnh ở phía sau rất xa.

Đợi bốn phía không còn ai khác, Ân Sĩ Lâm dùng thanh âm cực nhỏ ở bên tai hắn , thì thào nói ra hai chữ: "Khuê Sâm."

Vệ Chiêu cố gắng trấn định, nhưng bước chân không khỏi có chút lảo đảo.

Rất nhanh hắn lập tức thanh tỉnh lại, đặt Ân Sĩ Lâm xuống Dưỡng các, cũng không liếc hắn một cái, liền phất tay áo bỏ đi.

Trạch viện của Ân Sĩ Lâm nằm ở trên đại lộ phía Nam ở nội thành, chỉ có hai tiểu viện, cái cổng màu đen, nhìn có chút tàn tạ nhưng ngược lại có chút hợp với thân phận thanh lưu của hắn.

Hắn trước giờ luôn thích thanh tĩnh, lại từ chối thu lễ vật người ta dâng tặng, toàn gia quyến chỉ dựa vào bổng lộc của hắn mà sống.

Tất nhiên nhà của hắn cũng nuôi không nổi quá nhiều người hầu, toàn bộ gia quyến của hắn hiện đều đã chuyển đến Hà Tây sinh sống, trong trạch viện chỉ có hai nam bộc và một bà lão phụ trách bếp núp mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment