Ngày hôm đó Ân Sĩ Lâm trở về từ trong triều, tức giận ngút trời, không ngừng chửi bới khắp nơi.
Hạ nhân trong nhà biết hắn vì té xỉu tại Càn Thanh môn , được nội sủng Vệ Chiêu cõng một đoạn đường đến Dưỡng Các , dẫn tới vô cùng nhục nhã, nên tính khí mới lớn như vậy.
Biết tin tức trên, ai cũng không dám xuất hiện trước mặt hắn để bị lây xui xẻo, cả ngày bọn người hầu đều trốn ở ngoại viện, không dám đi vào.
Đêm khuya, Ân Sĩ Lâm vẫn còn đang đọc sách dưới ánh đèn.
Một trận gió nhẹ xuyên qua khe hở cửa sổ, thổi đến nến nhẹ lay động.
Ân Sĩ Lâm đặt sách xuống, mở cửa phòng, đi một vòng vào nhà xí, sau đó lại đóng cửa phòng lại, đi vào buồng trong.
Hắn chậm rãi quỳ xuống với một bóng người, trầm giọng nói: "Mộc Thích bái kiến Giáo chủ."
Trong bóng tối, Vệ Chiêu như bị sét đánh vội lui về phía sau hai bước.
Hắn có chút không dám tin vào lỗ tai mình.
Ân Sĩ Lâm chậm rãi đứng lên, đốt ánh nến, nhìn chằm chằm Vệ Chiêu hiện đang đeo mặt nạ da người.
Hắn vội khom xuống rút một thanh chủy thủy từ trong giày ra, đưa tới trước mặt Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu thấy rõ chủy thủy, thân hình khẽ chao đảo, hai đầu gối mềm nhũn, hắn vội quỳ xuống trước mặt Ân Sĩ Lâm: "Ngũ sư thúc!"Ân Sĩ Lâm đỡ Vệ Chiêu đứng dậy, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc mặt nạ da người trên khuôn mặt của hắn.
Ông dừng lại một lúc để ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn , sau đó ôm chặt hắn vào lòng, nhẹ giọng nói: "Vô Hà, những năm qua, ngươi đã chịu khổ rồi."
Mắt Vệ Chiêu ngay lập tức đẫm lệ.
Hắn chỉ biết, nhiều năm trước sư phụ đã an bài một người lẻn vào Hoa Triều để hỗ trợ hắn, người này biết rất rõ thân phận thật sự của hắn.
Những năm gần đây, hắn đã từng vài lần thu thập thông tin về người này, nhưng rốt cuộc vẫn không biết là vị quan viên nào trong triều.
Hắn cũng biết, hắn còn có một vị Ngũ sư thúc tên là Mộc Thích, nhiều năm trước cũng không biết ông đã đi đâu.
Hắn chỉ biết được từ miệng của Tự Bình thúc, năm đó võ công của vị Ngũ sư thúc kia cũng không cao, là một thiếu niên vô cùng ít nói, tính cách lại có chút hướng nội.
Hắn vạn lần cũng không nghĩ đến, suốt nhiều năm qua, người mà hắn luôn đối nghịch như nước với lửa lại chính là người mà hắn đang tìm.
Ông còn là một trụ cột của phái Thanh Lưu, là một lão học giả bảo thủ, cứng nhắc, tên là Ân Sĩ Lâm.
Người như vậy mà lại chính là Ngũ sư thúc của hắn.
Nghĩ lại, những năm này Ân Sĩ Lâm luôn cố ý gây khó dễ với hắn, có phải là ông đang âm thầm bảo vệ hắn không?Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Ân Sĩ Lâm đã bóp chặt bả vai của hắn, vội vàng nói: "Giáo chủ, người mau trở về Nguyệt Lạc nhanh.
Hoàng Thượng đã biết thân phận thật sự của người rồi!"Sự lo lắng trong mấy ngày qua của Vệ Chiêu đã biến thành sự thật, nhưng giờ phút này hắn không cảm thấy hoảng loạn, mà lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Hắn biết rồi?"Vâng.
Ân sĩ Lâm nói: "Hoàng thượng hình như đã sớm tỉnh lại, hắn biết chúng ta xuất binh tương trợ Bùi Diễm, liền cảm thấy sự tình có chút không đúng, bởi vì ngày đó là chính Bùi Diễm chủ trì điều tra Giáo chủ.
Hắn lại cẩn thận suy nghĩ về mọi sự việc trước và sau khi Bạc Vân Sơn âm mưu phản loạn , nên đã nảy sinh nghi ngờ , sai người đi điều tra lai lịch của Giáo chủ.
Hôm nay, tại nơi của Đổng Phương, ta đã nhìn thấy một bức mật thư, xác định rằng mọi người trong gia đình của Vệ Tam Lang ở Ngọc Gian phủ mấy năm trước đều chết một cách kỳ lạ.
Những thành viên còn lại của gia tộc chỉ biết rằng Vệ Tam Lang từ nhỏ đã rời nhà, nhưng họ chưa bao giờ thấy mặt thật của Vệ Tam Lang.
Sau khi Đổng Phương nhận được mật thư, hắn đã nhanh chóng bẩm báo với Hoàng Thượng.
Cho đến khi ta rời nội các, ta đã nghe rõ một câu: 'Có vẻ như có thể xác định, hắn chính là Tiêu Vô Hà'."
Vệ Chiêu chợt nhớ tới sáng sớm hôm đó, những lời mà Hoàng đế đã từng nói với hắn khi ở Tây Cung, trong lòng phát ra tiếng cười lạnh, cắn răng nói: " Thì ra là hắn vẫn luôn thăm dò ta.
Xem ra, hắn đây là muốn một lưới bắt hết những người của chúng ta, nên mới phong tước vị cho ta, ban thưởng cho ta biệt viện kia."
Ân Sĩ Lâm nói: "Giáo chủ, người vẫn nên nhanh chóng trở về Nguyệt Lạc đi, Hoàng thượng tuyệt sẽ không bỏ qua cho người."
"Nhưng nếu ta trốn thoát, nơi này phải làm sao bây giờ? Chúng ta vất vả nỗ lực kinh doanh nhiều năm như vậy, đã tới bước này rồi, chẳng lẽ phải bỏ cuộc hay sao?"Ân Sĩ Lâm trầm mặc chốc lát, có chút uể oải: "Đúng vậy."
Hắn như nhớ ra gì đó, lại gấp gáp nói: "Giáo chủ, Hoàng thượng và Đổng Phương mấy ngày nay một mực bàn luận với nhau, bọn hắn đang muốn dùng binh sĩ để tấn công Nguyệt Lạc."
Sắc mặt Vệ Chiêu không còn chút huyết sắc, khẽ nói: "Dùng binh với Nguyệt Lạc? Hiện tại hắn nào có binh lực để điều động? Phía Bắc bây giờ đều là người của Bùi Diễm."