Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 497 - Chương 497: Phong Đao Sương Kiếm (3)

Chương 497: Phong đao sương kiếm (3)

Bọn họ lúc thảo luận luôn đề phòng người, nhưng đối với ta ngược lại không quá đề phòng .

nên ta đã lén nghe trộm được một chút.

Bọn họ e là đang muốn điều một số nhân mã của Tiểu Khánh Đức Vương từ phủ Ngọc Đình đến thẳng Bình Châu để mà tấn công Nguyệt Lạc.

Nếu phía bên kinh thành khống chế được Bùi Diễm, hoàng thượng sẽ điều nhân mã của Túc Hải Hầu tới gặp Tiểu Khánh Đức Vương, trực tiếp tấn công Nguyệt Lạc.

Tiểu Khánh Đức Vương?! Vệ Chiêu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, toàn thân như rơi vào trong biển băng.

Giọng nói của Ân Sĩ Lâm lại giống như từ một nơi rất xa truyền tới: "Chúng ta giúp Bùi Diễm đánh đuổi Hoàn Quân, nhìn qua đây là chuyện tốt, nhưng chúng ta vô tình lại phạm vào tối kỵ của Hoàng thượng.

Hắn sợ chúng ta liên thủ cùng Bùi Diễm mà dấy quân tạo phản.

Mặc khác, hắn lại hận bị Giáo chủ lừa gạt nhiều năm, nên hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.

Cho nên hiện tại hắn nhất định sẽ ra tay khống chế Bùi Diễm, đến khi binh quyền trong tay Bùi Diễm không còn, hắn nhất định sẽ cho quân tiến đánh chúng ta."

Ân Sĩ Lâm bỗng nhiên cảm thấy Vệ Chiêu có chút không đúng, nhanh chóng đỡ lấy hắn: " Tiêu Vô Hà."

Sắc mặt Vệ Chiêu tái nhợt, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thấp giọng nói: "Ngũ sư thúc, Doanh Doanh, e rằng nàng ấy đã không còn."

Đêm ấy, gió lạnh đột nhiên mạnh lên, thổi qua mọi ngóc ngách của kinh thành.

Vệ Chiêu đứng quay lưng lại với khuôn viên sau phủ tước, đối mặt với mặt hồ yên ả.

Hắn tựa như một tượng bằng, đứng đó mải mê nhìn một ao nước với những bông sen héo úa.

Trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông này, chẳng mấy chốc sẽ rơi xuống, ao cạn này sẽ chôn vùi trong tuyết đọng.

Chỉ là sang năm, hắn còn có thể nhìn thấy đầy ao sen trắng nở rộ sao?Dịch Ngũ bước vào vườn, trong những ngày giá lạnh, đầu hắn đầy mồ hôi, trong lòng Vệ Chiêu hoàn toàn như chìm sâu dưới đáy hồ nước này."

Trương gia vừa nhận được tin tức, Tiểu Khánh Đức Vương truyền khẩu lệnh, nói rằng, Trịnh Phi đã mưu hại Chương Phi đang mang thai.

Trịnh Phi bị xử tử, còn Chương Phi với lễ nghi của một phi tần được chôn cất tại Hoàng Lăng.

Người của chúng ta tại Ngọc Đình Phủ cùng ngày hôm đó, đều bất ngờ biến mất."

Những lời này tựa như lưỡi dao sắc bén, khiến lòng Vệ Chiêu như bị xé nát.

Vô Hà, ngươi nhìn thật kỹ vào, bốn người bọn họ đều là người sư phụ lưu lại cho ngươi, tương lai sẽ là trợ thủ đắc lực cho ngươi.

Khi đó, nàng cùng Tiêu Tiêu mới chỉ sáu tuổi, hai người bọn họ như phấn điêu ngọc trác, sợ hãi trốn sau lưng Tô Tuấn.

Vô Hà ca ca, tương lai ca sẽ giết Vương Thái, giúp bọn ta báo thù, có phải vậy không? Khi nàng vừa tới Ngọc Già Sơn Trang, thì đã thích đi theo phía sau hắn, cũng không để ý tới vẻ hờ hững của hắn đối với nàng, mà chỉ luôn miệng hỏi hắn.

Vô Hà ca ca, Giáo chủ nói ngươi phải đi rồi, còn phải đi đến một nơi rất xa.

Vậy ngươi còn quay lại xem chúng ta không? Một đếm trước khi hắn rời khỏi Ngọc Già Sơn Trang, nàng cùng với Tiêu Tiêu ngồi ngoài cửa sổ nói chuyện với hắn.

Khi đó, trong lòng hắn chỉ có sợ hãi đối với vận mệnh , nên không muốn nghe các nàng nói thêm nữa, mà chỉ vội đóng cửa sổ lại.

Mặc dù lúc đầu là do nàng chủ động yêu cầu đi Ngọc gian phủ, cũng là nàng chủ động yêu cầu gả cho Tiểu Khánh Đức Vương.

Nhưng hắn biết, nếu hắn không đồng ý, nàng sao lại phải bỏ mạng như vậy?Thế nhưng, mạng của tỷ tỷ vẫn còn đó, của tất cả tộc nhân vẫn còn đó, hắn còn có đường nào khác sao?Vệ Chiêu chậm rãi cúi đầu, nhìn chăm chú đôi tay trắng nõn dài dài của mình.

Đôi tay này, rốt cuộc sẽ phải nhuốm thêm bao nhiêu máu nữa thì mới hoàn thành giấc đại mộng này đây?Gió lạnh thấu xương như chui vào từng khe hở trên áo bào, đâm sâu vào tận linh hồn hắn.

Hắn không thể chống lại cơn gió lạnh này, vội vã đưa tay vào trong tay áo.

Dịch Ngũ biết rằng Vệ Chiêu từ trước tới nay luôn sợ lạnh, liền cởi chiếc áo mình đang mặc và khoác lên người hắn.

Trên mặt Vệ Chiêu lúc này mới có chút huyết sắc, thấp giọng nói: "Tiểu Ngũ."

" Có."

" Người vừa rồi là đến Thịnh gia hay là đến khách trọ lấy tin?"Ta tới khách trọ Hồng Phúc lấy tin, chưa từng gặp mặt Thịnh gia.

Vệ Chiêu thoáng yên tâm, nói: "Từ giờ trở đi, ngươi đừng đi gặp Thịnh gia nữa, chỉ tập trung vào việc làm Tư vệ Quang Minh của ngươi thôi."

Dịch Ngũ như hiểu cái gì đó, rùng mình hỏi: "Chủ nhân, tình hình đang nguy cấp đến vậy sao?"Vệ Chiêu không đáp, nửa ngày sau mới nhắm hai mắt lại, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: "Trở về nghỉ ngơi đi."

Nhìn theo bóng dáng của Dịch Ngũ biến mất ở cửa, ngực Vệ Chiêu đột ngột nổi lên trận đau nhức, ho khan mạnh mẽ, nâng tay áo lên lau, trên áo bạc xuất hiện một vết máu đậm.

Bình Luận (0)
Comment