Gió thổi bay tóc đen của hắn, nhưng hắn vẫn không động đậy, đứng đó mê mải nhìn đám sắc đỏ này, sau đó hắn lại nhìn về phía sau nhà, như muốn tìm kiếm một đoàn ánh sáng yếu ớt nào đó, nhưng trước mắt hắn bây giờ đều là bóng tối.
Giờ khắc này, chỉ có rét lạnh vô biên vô hạn bao phủ lấy hắn.
Gió như dao, sương như kiếm, hắn nghĩ, phải chăng chỉ khi sử dụng hết cuộc đời mình, mới có thể xóa sạch mọi tội lỗi và nhục nhã trên người hắn? Phải chăng chỉ khi như thế thì mới có thể giải thoát khỏi con ác quỷ đã bám riết trong tâm hồn hắn suốt hơn mười năm qua?Trong nội các của Duyên Huy điện, Hoàng đế thay bộ quần áo bằng rồng ngòi đó.
Khi Đổng học sĩ tiến vào, một đám cung nhân lặng lẽ lui ra ngoài.
Đổng học sĩ dâng thánh chỉ cho Hoàng Đế.
Hoàng đế nhìn một chút, gật đầu nói: " Tài văn chương của Ân Sĩ Lâm, thật đúng là chỉ có thể so sánh với Đàm Huyễn Kham, có điều người này quá cứng nhắc."
Đổng học sĩ lên tiếng: "Hoàng thượng, liệu có phải chúng ta hành động quá vội vàng rồi không? Hiện tại có hơn hai vạn người của Cao Thành vẫn còn ở Triều Dương trang, nếu như có chuyện gì bất trắc."
Hoàng đế thấy Diệp lâu chủ chắp tay đứng ở cửa ra vào, biết không ai dám nghe lén, nên thở dài nói: "Đổng Khanh, số ngày còn lại của trẫm không còn nhiều nữa.
Trẫm phải đảm bảo để lại một giang sơn vững chắc , thịnh vượng cho Sùng Nhi."
Đổng Phương xưa nay là ngươi luôn coi trọng mặt mũi, bây giờ cũng không nhịn được mà rơi nước mắt: " Hoàng Thượng, ngài…"Chúng ta muốn một lưới bắt hết đám người Tinh Nguyệt giáo, liền chỉ có thể dẫn dụ Tam lang làm loạn.
Nhưng những năm gần gũi với Tam lang, trẫm không xác định ở sau lưng trẫm hắn đã làm được bao nhiêu chuyện.
Nếu không để hắn đi, một khi Tam lang hành động , hắn tất nhiên sẽ không còn đường sống.
Ai, chỉ mong hắn có thể hiểu được một mảnh khổ tâm của trẫm.
Đây là cơ hội cuối cùng trẫm dành cho hắn, nếu hắn vẫn không biết hối cải, cũng chỉ có thể nói là ý trời, trẫm cũng không giữ được hắn.
Hoàng đế thở dài nói.
Vậy Tĩnh vương gia?"Hắn hiện tại không vội.
Trước mắt phải giải quyết được thúc phụ của Bùi gia, khống chế được bọn chúng, sau đó lại giải quyết Ninh Kiếm Du, mới có thể đưa hắn ra khỏi kinh thành được.
Đổng Khanh, trẫm cũng không chắc có thể chống đỡ được đến cuối năm hay không, nếu có điều không may, trẫm chỉ có thể nhờ cậy vào ngươi."
Đổng Phương nằm trên mặt đất khóc nức nở, nhưng lại sợ tiếng khóc bị người ngoài nghe thấy, nên cố gắng kiềm chế.
Tiếng khóc nghẹn ngào của hắn khiến Hoàng đế nghe thấy cũng cảm thấy xót xa.
Hoàng đế cúi mình đỡ Đổng Phương đứng dậy, nói: "Dù Sùng Nhi có hơi yếu đuối, nhu nhược, nhưng may mắn rằng bản tính của hắn thiện lương.
Chỉ cần có sự ủng hộ từ Đổng Khanh và các trung thần khác, hắn nhất định sẽ trở thành một Hoàng Đế tốt."
Hắn nhìn bầu trời âm u bên ngoài điện, chậm rãi nói: "Giang Sơn này, vẫn là giang sơn của Tạ thị ta.
Ta muốn hoàn toàn giao nó cho Sùng nhi, tuyệt đối không cho phép bọn chúng làm loạn!"Đổng Phương ngẩng đầu, giờ khắc này, hắn phảng phất lại nhìn thấy hình ảnh của vị hoàng tử Nghiệp Vương năm xưa, đầy nhiệt huyết và quyết đoán.
Cuộc họp triều đình mới bắt đầu, vấn đề được thảo luận là về tình hình khẩn cấp ở Lương Châu.
Bởi Lương Châu từ lâu đã gặp khó khăn về nạn hạn hán.
Hai năm trước, triều đình đã đồng ý cho phép Lương Châu tổ chức dân lực, đào kênh dẫn nước.
Cuối cùng, năm nay triều đình đã cấp một số tiền dành cho việc này, bách tính Lương Châu cũng tự góp thêm một khoản, thuê người để triển khai thi hành.
Tuy nhiên, không ngờ huyện quan bên dưới lại hung ác tàn nhẫn, không chỉ tham ô, mà còn đánh chết hơn mười người công nhân làm việc trên sông.
Công nhân làm việc trên sông tức giận mà bạo loạn, đánh nha dịch bị thương, sau đó giam giữ huyện quan.
Quận chủ Lương Châu suốt đêm chạy tới, cũng không thể yêu cầu đám công nhân đó thả người.
Thủ lĩnh của nhóm công nhân tuyên bố, muốn triều đình phái quan viên nhị phẩm trở lên đích thân đến Lương Châu, bọn họ muốn ở trước mặt kể lại tình hình, đòi lại công bằng cho người thân đã mất, mới chịu thả người , tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Sau một thời gian bàn bạc, hoàng đế và nội các quyết định, vì thủ hạ của Lương Châu từng là thuộc hạ của Bùi Tử Phóng, nên đã quyết định cử Bùi Tử Phóng đến Lương Châu, giải quyết mâu thuẫn và giám sát việc đào kênh.
Bùi Tử Phóng cũng không nhiều lời, với vẻ mặt bình thản, quỳ xuống để nhận mệnh của hoàng đế.
Nhưng một đạo thánh chỉ tiếp theo lại khiến cho chúng thần trong điện choáng váng.
Hoàng đế ban chỉ, Trang Vương, vì quá mức nhớ đến mẫu thân đã quá cố, nên bị ưu tư tích tụ thành bệnh.
Chỉ có thể ngâm mình trong suối nước nóng ở trên núi cao suốt năm mới có thể chữa lành.
Hoàng đế thương xót vì lòng hiếu thảo của hắn, nên đã ban Hải Châu cho Trang Vương làm đất phong, và sau ba ngày Trang Vương phải đến Hải Châu để điều trị bệnh.