Khi Đào Nội Thị đọc xong đạo thánh chỉ, Trang Vương lập tức tái mặt và ngã lên mặt đất.
Hôm trước, khi biết được Nhạc Cảnh Dương tự nguyện trở thành quan phủ ở vùng biên giới, hắn đã cảm thấy mọi chuyện không lành , nên đã mất ngủ suốt đêm.
Những bí mật giữa hắn và Nhạc Cảnh Long trước đây chắc chắn không thể để Hoàng đế biết được.
Bây giờ, khi Nhạc Cảnh Long đã qua đời, liệu thư mật giữa hắn và Nhạc Cảnh Long có rơi vào tay Nhạc Cảnh Dương hay không? Còn nữa, Nhạc Phiên xảy ra chuyện lớn như vậy, sau lưng liệu có người nào đang thao túng hay không?Hắn đứng ngồi không yên suốt một đêm, với tâm trạng lo lắng mà lên triều sớm.
Và rồi, như những gì mà hắn đã lo sợ , Hoàng đế thực sự đã ban ra một đạo chỉ thánh , đủ có thể mất đi tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn.
Hắn giương mắt nhìn Hoàng đế đang ngồi trên bảo tọa.
Đó là người thân nhất của hắn, nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy trên đời này không ai xa cách hơn người đang ngồi trên bảo tọa kia.
Ánh mắt của hắn và ánh mắt sắc bén của Hoàng Đế giao nhau, bỗng nhiên hắn cảm thấy một cơn rét lạnh khiến hắn đột nhiên rùng mình một cái, đành phải nằm rạp xuống đất, run giọng nói: " Nhi thần tạ ơn phụ hoàng long ân! Nhưng nhi thần có một thỉnh cầu, mong phụ hoàng xem xét cho nhi thần!""Nói đi."
Mẫu phi hiện được an táng tại Hoàng lăng, nhi thần lần này lại sắp rời đi Hải Châu, không biết khi nào mới có dịp quay về để tảo mộ mẫu phi.
Nhi thần kính xin phụ hoàng cho phép sau khi đại tế tại Hoàng Lăng vào đông chí qua đi thì nhi thần mới khởi hành.
Nhi thần muốn vào dịp đại lễ này để từ biệt mẫu phi.
Hoàng Đế đăm chiêu nhìn hắn một lúc, rồi nói: "Được."
Trang Vương khóc nói: "Tạ ơn phụ hoàng long ân."
Môi Hoàng Đế run run, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Bùi Diễm thản nhiên quan sát cảnh này, cũng không nhiều lời, Đợi sau khi triều tan, hắn tiếp tục thảo luận về các vấn đề liên quan đến Đông Lam và chuyển đại tế Hoàng Lăng sắp tới với đám người Đổng học sĩ, Ân sĩ Lâm.
Chỉ đến giữa trưa hắn mới rời khỏi cung.
Đi tới cửa Càn Thanh, Vệ Chiêu đang dẫn Dịch Ngũ từ phía đông đi tới.
Nhìn thấy Bùi Diễm, hắn dừng lại, cười nói: " Tướng gia, ngươi vẫn còn nợ ta một bữa tiệc rượu, xin ngài đừng quên."
Bùi Diễm cười đáp: " Đêm nay không tiện.
Tĩnh vương gia hẹn ta uống rượu, hôm khác đi."
"Tướng gia nhớ kỹ là tốt rồi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi từ biệt, Bùi Diễm cưỡi ngựa rơi khỏi Càn Thanh Môn.
Ngày hôm đó tầng mây dày đặc ép xuống cực thấp, gió càng thổi càng lớn, đến lúc hoàng hôn, trận tuyết đầu tiên của năm nay rốt cục cũng rơi xuống.
Chưa đầy một tiếng sau, bầu trời bị phủ kín bởi tuyết trắng mịt, kinh thành cũng bị bao trùm trong một màu trắng tinh khôi.
Vệ Chiêu trèo qua bức tường phía sau của phủ Trang Vương.
Hắn rất quen thuộc với nơi này, chỉ trong một lát đã có thể tìm được "Lai Nghi Viện" nơi Trang Vương ở.
Trang Vương đang cầm bình rượu, ngồi thất thần bên dưới cửa sổ, trong phòng không có ai cả.
Vệ Chiêu giơ tay gõ cửa sổ một cái, Trang Vương ngẩng đầu lên nhìn hắn , trong mắt không giấu được tràn đầy niềm vui và ngạc nhiên.
Trang Vương vội vàng mở cửa sổ , nắm chặt lấy tay Vệ Chiêu, không thốt nên lời.
Hai người nhanh chóng đi vào trong phòng.
Trang Vương đóng chặt cửa sổ lại, xoay người nói: "Tam lang, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.
Đêm nay ta chờ ngươi, cũng không cho phép bất kỳ người nào bước vào trong viện này."
Vệ Chiêu quỳ một gối xuống, nghẹn ngào nói: "Vương gia, Vệ Chiêu thực sự xin lỗi ngài.
Đại sự e là không ổn rồi."
Thân hình Trang Vương khẽ lung lay như sắp đứng không vững nữa, thấp giọng nói: " Đã xảy ra chuyện gì?"Tiểu Khánh Đức Vương, chỉ sợ là đã đầu quân vào phe Thái tử rồi."
Trang Vương thống khổ khép hai mắt lại, lại nghe Vệ Chiêu nói tiếp: Còn có một chuyện, Vương gia nhất định kiên trì, không được bỏ cuộc."
Toàn thân Trang Vương lạnh như băng, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: " Phải kiên trì sao? Đã đến nước này rồi, ta còn gì mà không chịu nổi nữa? Cùng lắm thì chỉ là chết thôi, ngươi cứ nói đi."
Vệ Chiêu có chút do dự, nhưng khi thấy ánh mắt của Trang Vương dữ tợn nhìn mình, không còn cách nào khác, đành phải nói: " Thư tín của Vương gia và Nhạc Cảnh Long đã rơi vào tay Nhạc Cảnh Dương.
Ngày hôm qua tất cả đều đã được gửi đến Duyên Huy Điện cho Hoàng Thượng xem xét."
Mồ hôi lạnh chảy đầy trán Trang Vương, toàn thân như bị nhấn chìm trong đầm nước lạnh, ngã xuống đất.
Vệ Chiêu vội chạy tới đỡ hắn lên, nói: " Vương gia."
Trang Vương chậm rãi ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn vào ánh nến đang cháy.
Thật lâu sau, thấp giọng nói: "Tam Lang."
"Có, Vương gia."
Ta hận hắn! Trang Vương căm phẫn nói.