Câu này của hắn vốn không phải nói với Vệ Chiêu , mà tự nói với mình, giọng đầy sự thù hận: "Ta thật hận hắn! Hắn cưới mẫu phi ta, vốn không có ý tốt.
Ngay từ đầu, mục đích của hắn chỉ vì lôi kéo Cao thị, hắn cũng chưa từng coi ta là nhi tử ruột của hắn.
Cho dù ta cố gắng thế nào, hắn cũng không nhìn ta một cái! Cao thị trước mắt đã ngã xuống, hài cốt mẫu phi ta còn chưa lạnh, hắn đã ra tay với ta.
Vùng đất Hải Châu nghèo như vậy, cái gì mà nghĩ tốt cho ta, để ta dưỡng bệnh?! Rõ ràng đây là đang lưu đày ta!"Hắn ngửa đầu cười to, trong tiếng cười ẩn chứa mối thù hận sâu kín: "Tam Lang, ngươi biết không? Hoa Triều ta hơn một trăm năm qua, phàm là những vị vương tử bị lưu đày, không một ai có kết cục tốt! Hoặc là chết bất đắc kỳ tử trên đường đi, hoặc là qua đời vì bệnh.
Hải Châu, nơi này có lẽ chính là nơi mà Tạ Dục phải chôn thân xuống tại đây!"Vệ Chiêu "Bịch" quỳ xuống, nắm chặt tay của Trang Vương, nói: "Vương gia, ngài ngàn vạn lần không thể nói như vậy.
Nếu ngài đi đến Hải Châu thì Vệ Chiêu phải làm sao bây giờ?"Trang Vương nhìn chằm chằm Vệ Chiêu một lúc, nhẹ giọng nói: "Tam Lang, ngươi cần gì phải đi theo vị Vương tử không có tiền đồ như ta.
Có phụ hoàng ta ở đây, ngươi còn sợ cái gì?"Vệ Chiêu lắc đầu: "Không đâu, Vương gia.
Ngài hẳn là không biết, Hoàng Thượng e là không trụ lâu được nữa."
Vừa nghe thấy lời này, Trang Vương sửng sốt, Vệ Chiêu không kìm được nước mắt nói: "Lần này Hoàng thượng bị bệnh rất nặng, mặc dù đã tỉnh lại nhưng sợ rằng không còn được bao nhiêu thời gian nữa.
Nếu Hoàng thượng không còn, thì ai sẽ bảo vệ Vệ Chiêu đây? Nếu Thái tử thật sự đăng cơ, chỉ sợ người đầu tiên mà ngài ấy muốn giết chính là ta.
Phái Thanh Lưu đã sớm muốn giết ta, thái độ của đám người Ân Sĩ Lâm đối với ta… Vương gia, những điều này, ngài so với ai cũng rõ ràng hơn hết."
Trang Vương thở dài, kéo Vệ Chiêu đứng dậy.
Gương mặt Trang vương lúc này trở nên nghiêm trọng, cứ mãi đi loanh quanh trong phòng.
Bên ngoài phòng, gió Bắc thổi gào thét, đập vào cánh cửa sổ.
Trang Vương mở một khe nhỏ trên cửa sổ, gió lạnh cuốn theo bông tuyết xông vào trong phòng.
Trang Vương giật mình, quay đầu nhìn về phía Vệ Chiêu, lạnh lùng nói: "Tam Lang, dù sao cũng là chết, chúng ta chỉ còn một con đường mà thôi!"Vệ Chiêu có vẻ do dự, vội rụt người lại.
Thấy hắn như vậy, Trang Vương tức giận, nói : "Sao? Tam Lang, ngươi không dám à?"Vệ Chiêu vội nói: "Vương gia, không phải là ta không dám.
Mà là hiện tại chúng ta chỉ có đúng hai vạn binh sĩ, ta lo."
Trang Vương gật đầu: "Đúng vậy, chỉ dựa vào hai vạn binh sĩ này thì không thể làm nên chuyện gì."
Hắn suy nghĩ một lút, rồi ngẩng đầu nói: "Tam Lang, chỉ sợ còn phải làm phiền đến ngươi."
Xin vương gia phân phó, Vệ Chiêu có chết cũng không chối từ!Trang Vương nắm chặt tay Vệ Chiêu, thấp giọng nói: " Trước mắt, chúng ta chỉ có thể liên thủ với Bùi Diễm mới có một tia hy vọng."
Vệ Chiêu nhíu mày: " Tướng gia."
" Đúng vậy.
Hiện tại thái độ của phụ hoàng ở trên triều đối với Bùi Diễm ra sao ngươi cũng thấy đấy.
Hủy bỏ chức thừa tướng của hắn, lại chỉ định Bùi Diễm quản lý Đông Quan và Đại Lễ, hôm nay lại cử Bùi Tử Phóng đi đến Lương Châu quản lý việc đào đắp kinh rách.
Liên tiếp mấy việc này rõ ràng là muốn từ từ cắt đứt quyền lực của Bùi gia.
Hiện tại, Bùi Diễm chắc chắn đang bị Phụ hoàng giám sát nghiêm ngặt , bên phía hắn, e rằng còn bất an hơn chúng ta."
" Nhưng mà, Bùi Diễm vẫn luôn nâng đỡ Tĩnh Vương gia."
Trang Vương cười lạnh một tiếng: "Trong lòng Bùi Diễm tứ trước đến nay không có chữ 'Trung'.
Ai có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho hắn, hắn chắc chắn nghe theo người đó."
Hắn thong thả đi qua đi lại mấy lần trong phòng, cuối cùng như đã hạ quyết định, trầm giọng nói: "Tam Lang, ngươi và hắn có tình bằng hữu sa trường, vì vậy ngươi hãy giúp ta đàm phán với hắn.
Chỉ cần hắn giúp ta thành công, ta nguyện đặt biên giới tại Hồi Nhạn Quan , cùng hắn chia sẻ quyền lực cai trị này."
Tuyết, càng rơi càng dày, như kéo sợi bông vun vút.
Đến khi nửa đêm , Kính Viên đã bị phủ kín bởi tuyết trắng.
Trong Đông Các, Bùi Diễm nhặt củi thảy vào lò sưởi để nó cháy mạnh hơn, sau đó đặt bình rượu lên thành lò sưởi để hâm nóng.
Trong lúc chờ đợi, hắn tự mình chơi cờ .
Đến khi bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang nhỏ, hắn mỉm cười nói: " Tam lang, ta chờ ngài đã lâu."
Vệ Chiêu từ ngoài cửa sổ nhảy vào, gỡ mặt nạ da người xuống, lại gạt đi những bông tuyết trên trang phục của mình, sau đó thoải mái ngồi xuống: " Tối nay, thủ vệ của Tướng phủ, Vệ Chiêu không thấy ai cả."