Tay Bùi Diễm mải mê vuốt vuốt bầu rượu, nói: "Vừa đúng."
Đến khi cảm thấy đã đúng độ nóng hắn muốn, hắn rót chén rượu cho Vệ Chiêu, cười nói: "Hiện giờ thủ vệ của Trường Phong vệ đang ở ngoài viện phủ Tĩnh Vương để chờ ta.
Ngay tại giờ phút này ta đang ngâm thơ vẽ tranh trong phủ cùng với Tĩnh vương gia."
Trong mắt Vệ Chiêu đầy ý cười, cụng chén rượu với Bùi Diễm, một hơi uống sạch, thở dài nói: "Không tệ, đúng là rượu ngon."
Đáng tiếc, dù ngon đến đâu cũng không có món ăn kèm.
Nghe được lời nói này, hai người đồng thời sửng sốt một chút.
Bùi Diễm cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tiểu Từ hiện tại vẫn tốt chứ."
Vệ Chiêu trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Rất tốt."
Không khí trong phòng dường như đóng băng lại trong chốc lát.
Cuối cùng, vẫn là Bùi Diễm cười nói: " Tam Lang, ta không thể ở trong phủ của Tĩnh Vương cả đêm.
Chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, cũng không cần nói lời khách sáo nữa."
Vệ Chiêu lại ngửa đầu, uống một ngụm rượu, thấp giọng nói: "Tướng gia, hoàng thượng, hắn đã biết thân phận thật của ta rồi."
Mày tuấn Bùi Diễm nhíu lại, không khỏi thất thố, nói: " Hoàng thượng biết rồi?"" Đúng vậy."
Bùi Diễm cau mày: "Cái này có chút không ổn, Tam lang, ngài đang nguy hiểm!"Tướng gia yên tâm, hiện tại hắn muốn một lưới bắt hết người của ta, khi nào còn không thăm dò rõ ràng thì khi đó hắn sẽ không ra tay.
Tuy hắn phái người âm thầm theo dõi ta, nhưng ta tự có biện pháp thoát khỏi những tai mắt kia.
Tối nay ta đến đây, ngoài ta và ngài, cũng không ai biết được.
Việc đêm nay, ta nhất đi sẽ không liên lụy đến Tướng gia .
Bùi Diễm khoát tay nói: "Tam Lang còn nói với ta những lời khách sáo như thế này làm gì.
Hiện tại, chúng ta đã là người cùng ngồi trên một chiếc thuyền.
Lúc trước, ta nghĩ hoàng thượng chỉ là kiêng kỵ Nguyệt Lạc liên thủ với ta, mới khống chế ta.
Việc chuẩn bị dùng binh đối với Nguyệt Lạc cũng là mục đích này.
Thật không ngờ hắn lại biết được thân phận thật sự của Tam Lang."
Thân thể Vệ Chiêu thoáng nghiêng về phía trước, nói: "Tướng gia , ta mới từ trang vương phủ đi ra."
Ồ? Trang vương đã nói gì?Vệ Chiêu mỉm cười nhìn Bùi Diễm.
Lửa than đỏ bừng, dưới ánh lửa, nụ cười của Vệ Chiêu tỏa ra ánh sáng sắc bén.
Hắn chậm rãi nói: "Trang vương đã nói, chỉ cần Tướng gia chịu giúp ngài ấy, đến khi đại nghiệp thành công, ngài ấy nguyện ý lấy ranh giới tại Hồi Nhạn Quan, cùng Tướng gia chia sẻ giang sơn này."
Bùi Diễm im lặng không nói lời nào, chỉ chậm rãi thưởng thức chén rượu trong tay.
Vệ Chiêu cũng không nói thêm gì, hắn cúi đầu nhìn bàn cờ, nắm lấy một quân cờ và tiếp tục ván cờ mà trước đó Bùi Diễm vẫn còn chưa đánh xong.
Bùi Diễm đứng dậy, chắp tay đi tới dưới cửa sổ, nhìn bông tuyết bay múa đầy trời ngoài cửa sổ, thở dài, nói: "Trang vương như vậy là đang có ý định gì?"Vệ Chiêu nâng chén rượu lên, ánh sáng lấp lánh từ ly rượu phản chiếu vào đôi mắt sáng của hắn.
Hắn trầm giọng nói: "Hắn hiện tại đã không còn đường lui nữa.
Đây chính là muốn cho Tướng gia cùng hắn cái gọi là "Diệt trừ gian thần", liên kết tạo phản!"Bùi Diễm khẽ lắc đầu, thật lâu sau mới thở dài nói: "Tam lang, ngươi nghĩ kỹ lại xem, bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để khởi sự."
Vệ Chiêu ngẩng đầu: "Tướng gia, tình hình trước mắt không phải là không thể.
Cùng lắm thì ta trốn về Nguyệt Lạc là được.
Thế nhưng thân phận Tướng gia của ngài liên quan đến nhiều người như vậy, Hoàng thượng lại từng bước ép sát, không chừa đường lui cho ngài.
Không bao lâu nữa , hắn chắc chắn sẽ hạ độc thủ với Tướng gia!"Bùi Diễm lúc này mới ngồi trở lại ghế, nhìn thẳng vào Vệ Chiêu, nói:"Tam Lang, trước không nói Tiểu Khánh Đức Vương và Nhạc Phiên đều đứng về phía hoàng thượng, thế lực Nam Bắc hiện tại là tương đương với nhau.
Lần chinh chiến này, lòng dân mới là thứ quan trọng nhất, chuyện này ngài cũng đã thấy rõ, không cần ta nhiều lời nữa đúng không? Chúng ta dựa vào cái gì để tạo phản bây giờ? Hoàng thượng tuy rằng ngoan độc, nhưng cũng không tính là hôn quân vô đạo, Hoa Triều hiện tại cũng chưa đến mức ngàn kim mục nát, không thể cứu được.
Nếu như hiện tại chúng ta không nhận được sự ủng hộ của bách quan văn võ trong triều, cùng bách tính thiên hạ, chỉ bằng hai vạn binh sĩ từ kỵ binh Trường Phong Vệ và đội quân Cao Thành là có thể danh chính ngôn thuận mà ngồi vững trên ngai vàng này sao?"Vệ Chiêu có chút kích động, nói: "Nhưng Tạ Triệt không phải cũng thông qua mưu phản mới leo lên ngôi vị hoàng đế này sao? Bảo tọa kia của hắn, cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận mà trèo lên được."
Bùi Diễm nghe vậy có chút sửng sốt, ngược lại cười nói: " Lời này của Tam Lang , ta cũng muốn biết là từ đâu mà có."