Vệ Chiêu do dự một chút, từ trong tay áo lấy ra một số thư từ.
Bức thư này dường như đã cất giữ từ lâu, hiện tại cũng đã phai màu.
Bùi Diễm nhận lấy , cẩn thận xem xét.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt hắn, cuối cùng hắn gấp thư lại, thở dài nói : "Không ngờ, cuối cùng Bạc Vân Sơn lại chết dưới tay của Tam Lang."
"Tướng gia thứ lỗi.
Lúc trước ở Ngưu Tị Sơn ta cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy."
Bùi Diễm đặt bức thư xuống, khom người, nói: "Tam lang, ngươi chờ một chút."
Sau khi Bùi Diễm rời khỏi phòng, Vệ Chiêu thả lỏng thân thể, tựa vào ghế.
Hắn xoay chén rượu trong tay, nhìn lửa than đỏ bừng trong lò, nghe gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa cách, không biết đang nhìn đến nơi nào.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên, Vệ Chiêu lấy lại tinh thần, đến khi nhìn kỹ đã thấy Bùi Diễm mang một cái hộp sắt tiến vào.
Bùi Diễm mở hộp sắt trước mặt Vệ Chiêu.
Khi Vệ Chiêu nhìn vào, gương mặt hắn bỗng chốc thay đổi.
Hắn nhẹ nhàng lấy cuộn giấy màu vàng bên trong hộp sắt ra, từ từ trải xuống bàn.
Sau khi đọc xong những dòng chữ trên cuộn giấy, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bùi Diễm, ánh mắt không thể tin được , nói: "Hóa ra di chiếu của Tiên Hoàng lại nằm trong tay của Tướng gia.
Tại sao lại như vậy?"Bùi Diễm cười khổ, ngồi xuống nói: "Tam Lang, ta có bức di chiếu này từ tiên hoàng, còn ngươi thì có bức mật thư do Tạ Triệt gửi cho Bạc Công Sơn và Khánh Đức Vương.
Từ những thông tin này, chúng ta có thể khẳng định rằng, người mà tiên hoàng khi xưa mong muốn truyền ngôi là Cảnh Vương, chứ không phải Yết Vương.
Tạ Triệt đã hợp tác với Đổng Phương, Bạc Vân Sơn, Khánh Đức Vương và phụ thân của ta để làm việc mưu phản này.
Họ đã sai phụ thân của ta lén vào trong hoàng cung lén tráo đổi di chiếu, từ đó mà chiếm được ngai vàng danh bất chính, ngôn bất thuận này."
Đúng vậy.
Vệ Chiêu hưng phấn nói: " Tướng gia, chúng ta chỉ cần liên thủ lại, tiết lộ những bí mật này ra bên ngoài.
Sau đó lại khởi binh, thì không lo mấy chuyện danh bất chính ngôn bất thuận này nữa."
Bùi Diễm vẫn cười khổ, nói: "Tam Lang, ban đầu ta cũng tin rằng những vật này sẽ rất hữu ích.
Nhưng bây giờ, ta thấy chúng mới chính là thứ vô giá trị nhất."
Vệ Chiêu rơi vào trầm tư, Bùi Diễm thở dài nói: "Lúc trước ta vì đoạt lại binh quyền, khống chế phần lãnh thổ phía Bắc, mới lĩnh binh xuất chinh, đi đánh Bạc Vân Sơn.
Trước mặt mọi người, ta vẫn luôn nói hắn chính là phản tặc, cái gọi là "Triệt Đế" mà hắn dâng là giả, cũng từng tuyên bố, Hoàng thượng lúc trước có hoàng vị là hoàn toàn quang minh chính đại, Cảnh Vương mới là nghịch tặc tạo phản.
Nếu như hiện tại ta khởi binh, lại lấy lý do chính Hoàng thượng mới mưu phản, còn Cảnh Vương mới là người thừa kế hoàng vị danh chính ngôn thuận, đây không phải là tự mình vả miệng mình, làm người lật lọng sao? Còn có ai tin di chiếu trong tay chúng ta là thật? Mọi người chắc chắn sẽ cho rằng bức di chiếu này là do chúng ta ngụy tạo ra."
- Giải thích "Triệt Đế" nghĩa là Giết Hoàng Đế giả.
Hết giải thích.
Vệ Chiêu im lặng không nói gì, Bùi Diễm cũng không để ý để hắn, tiếp tục nói: "Tại sao đến cuối cùng Bạc Vân Sơn vẫn không nhận được lòng tin của nhân dân? Bởi vì hắn chính là một trong bốn vị công thần lớn! Ban đầu, chính hắn đã giúp Hoàng thượng lên ngôi .
Bây giờ lại nói rằng Hoàng thượng thừa kế ngôi vị một cách danh bất chính, ngôn bất thuận.
Chính hắn đã phạm phải một sai lầm rất lớn: mình là một kẻ nghịch tặc, lại chỉ trích một kẻ nghịch tặc khác.
Bách tính nhân dân sẽ tin điều đó sao? Bùi gia ta cũng tham gia vào sự việc năm xưa, nếu bây giờ ta lại lên tiếng nói rằng Hoàng thượng là kẻ nghịch đạo, thì cả văn võ bá quan và bá tánh thiên hạ sẽ nghĩ gì về chuyện này, tất nhiên đáp án chính là bọn họ cũng không thể tin tưởng."
Vệ Chiêu lúc này cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này.
Hắn tự giễu cười, cầm lấy phong thư, ném tất cả bọn chúng vào bếp than đang cháy.
Nhìn ngọn lửa cháy bùng lên, nuốt chửng tất cả các bức thư, hắn lạc lỏng nói: "Tướng gia, theo ngài thì, hiện tại chúng ta nên làm gì mới tốt."
Bùi Diễm mở di chiếu của Tiên hoàng nhìn xem lại một lần nữa, giữa lông mày hiện lên một chút đau đớn.
Đến bây giờ, cái gì được gọi là thật? Cái gì là giả? Sợ là ngay cả bản thân hắn cũng không thể phân biệt rõ ràng được nữa.
Hắn từ từ đưa di chiếu kia vào trong đám lửa, cũng tựa như Vệ Chiêu, hắn lặng lẽ nhìn nó bị ngọn lửa nuốt chửng.
Trong phòng tản ra một mùi cháy khét khó ngửi, hai người sững sờ nhìn tín hàm và di chiếu hóa thành tro tàn ngay trước mắt.
Đợi đến khi khói xanh lượn lờ chầm chậm tán đi, Bùi Diễm thấp giọng nói: "Tam Lang, nói thật cho ta biết , có phải trước khi trở về kinh thành , ngài là muốn giúp Trang Vương giành lấy ngôi vị này đúng không?"