Vệ Chiêu nhanh chóng suy nghĩ, đến giờ khắc này hắn cũng nhận ra được là Trang Vương không thể giữ được nữa, vì vậy hắn thản nhiên nói: " Không dám lừa dối Tướng gia, đúng thật là như vậy."
Nhưng bây giờ, nếu chúng ta muốn sống sót và đạt được mục đích, Trang Vương không thể giữ được.
Vệ Chiêu không nói gì, Bùi Diễm tiếp tục nói: "Trước mắt không thể công khai đối địch được.
Trong tay Tĩnh Vương hiện tại không có binh quyền, chỉ có thể mượn tay Trang Vương để diệt trừ Hoàng thượng và thái tử.
Nếu không muốn người trong thiên hạ hoài nghi , thì chuyện lần này nhất định phải do Trang Vương gánh tội!"Thấy Vệ Chiêu vẫn không nói gì, Bùi Diễm châm cho hắn chén rượu, nói tiếp: "Trang vương đã có động cơ mưu phản, lại có binh lực mưu nghịch.
Nếu là ngay tại thời điểm đại tế lễ của hoàng lăng , Cao Thành mang binh xông vào, chúng ta lợi dụng tình thế hỗn loạn xảy ra, trực tiếp loại bỏ đi Hoàng Thượng và Thái Tử.
Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần nói là Trang Vương mưu phản, Hoàng Thượng và Thái tử đồng quy vu tận, chúng ta lại giúp Tĩnh Vương lên ngôi, đây chính là thuận lý thành chương, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Tĩnh Vương vương cô thế cô, lại do chúng ta dìu hắn lên ngôi vị, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng ta an bài.
Đến lúc đó, ta và ngài còn cái gì mà lo lắng nữa chứ?"Vệ Chiêu nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hắn dựa lưng vào ghế, nhìn Bùi Diễm, thoải mái cười nói: " Xem ra, ta phải trở về phủ Trang Vương một chuyến.
Để, tiếp tục vở kịch này."
Bùi Diễm đứng dậy, cúi mình hành lễ với Vệ Chiêu, với vẻ mặt nghiêm túc nói: " Tam Lang, đại sự lần này, so với những lần trước, nguy hiểm gấp ngàn lần.
Bùi Diễm, thật lòng đa tạ Tam Lang."
Vệ Chiêu vội đứng dậy hoàn lễ, hai người nhìn nhau cười.
Lúc này bỗng nhiên có chút xúc động, nói: " Tam Lang, cho đến ngày hôm nay, ta mới biết được, ngài và ta không phải là đối thủ.
Chúng ta mới chân chính là bằng hữu của nhau."
Vệ Chiêu cười lớn, trong tiếng cười đó, hắn đã nhanh chóng xuyên qua cửa sổ đi mất.
Trong phòng chỉ còn lại Bùi Diễm, với giọng nói của hắn từ xa vọng lại: " Tướng gia, chỉ khi đại sự lần này hoàn thành, chúng ta, mới được xem là bằng hữu."
Giang Từ nằm sấp trước cửa sổ, nhìn những sợi tơ bạc mảnh mai bay lả tả trong sân, sau đó lại quay đầu nhìn vào đồng hồ cát với vẻ mặt không biết phải làm gì, thổi tắt nến.
Khi nàng đang say giấc nồng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Trong lòng vui sướng nhưng nàng giả vờ hít thở đều đặn như đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, hắn ta từ từ tiến đến bên giường, ngồi xuống và nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng.
Ngón tay hắn ta lạnh buốt như tuyết khiến nàng không kiềm chế được và rùng mình.
Nàng ngồi dậy và giận dữ nói: "Biết người ta giả vờ ngủ mà vẫn cố tình làm thế."
Nàng nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Vệ Chiêu, đặt lên ngực mình để sưởi ấm.
Cảm giác lạnh buốt khiến nàng rùng mình một lần nữa và cảm thấy buồn nôn, nàng nằm sấp xuống bên giường và bắt đầu nôn mửa.
Vệ Chiêu vội vã vỗ nhẹ vào lưng nàng và hỏi với vẻ lo lắng: "Sao vậy?"Giang Từ thở hổn hển và nói: "Có lẽ ta bị cảm lạnh."
Vệ Chiêu không muốn cho nàng thấy mình mặc y phục dạ hành, nắm lấy chén trà trong bóng tối.
Giang Từ đã uống một ngụm trà và nằm yên lại trên giường.
Vệ Chiêu lặng lẽ cởi bỏ áo dạ hành và chui vào chăn, ôm lấy nàng.
Cả hai lẳng lặng kề vai, bên ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, trong phòng, thân hình lạnh buốt dần trở nên ấm áp."
Vệ Chiêu."
"Ừm."
"Chàng, có phải chuẩn bị làm một việc rất nguy hiểm không?" Cuối cùng nàng cũng hỏi ra điều mình suy nghĩ bấy lâu nay.
Hắn ta sững sờ, một lúc sau mới nói: "Nàng yên tâm, ta đang làm một số việc nhưng chúng không hề nguy hiểm."
Thật sao?Thật.
Không lừa ta?Không lừa nàng.
Lừa ta là chó con.
Hắn ta ôm chặt nàng, thấp giọng nói: "Sao nàng không thể nhớ lâu được vậy, chúng ta không làm chó con mà làm hai con mèo con."
Nàng cười rộ lên, đắc ý nói: "Bây giờ ta cảm thấy hai con mèo cũng chẳng đủ chơi, phải sinh ra một đàn mèo nhỏ để chúng chạy tung tăng khắp nhà mới thú vị."
Ngày như thế này sẽ đến chăng? Hắn ta trầm ngâm, bỗng dưng nỗi sợ hãi cực độ ùa đến: Đã từng liều mạng mạo hiểm, đã từng khao khát cái chết, hôm nay lại có vướng bận, giả như.
thì nàng phải làm sao đây? Còn việc Nguyệt Lạc tộc nên làm thế nào cho phải đây?Nàng nhận ra sự khác thường của hắn ta, mê mải ôm lấy hắn ta.
Hắn ta thầm thở dài một tiếng, để cho ngọn lửa nhỏ bé này trong đêm tuyết lớn đưa mình vào trong ấm áp vô biên.
Trận tuyết lớn này kéo dài liên miên ba ngày.
Từ ngày mùng một tháng mười một, Bùi Diễm, Đổng Phương và các đại học sĩ khác ở trong nội các, cả ngày đều chuẩn bị cho kỳ thi Đông quy và lễ tế lớn Hoàng Lăng vào ngày Đông chí.